Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn


Tô Cẩm khẽ giật mình, mới chừng này tuổi, cư nhiên lại biết mưu tính đến bước này? Sau lưng nàng đến tột cùng có phải đã từng phát sinh chuyện gì không muốn người biết hay không.
Tô Giáng Thần khẽ gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ta không miễn cưỡng ngươi, bất quá, người muốn làm đại sự, có thể cầm lên cũng có thể đặt xuống, không phải sao?"
"Được , ta đáp ứng ngươi." Tô Cẩm lên tiếng trả lời đáp: "Ta lấy danh nghĩa của Trấn Viễn hầu phủ xin thề với trời, nếu như Tô phủ gặp nạn, ta dù phải vượt qua núi đao biển lửa, tận lực hết mình giúp đỡ."
Tô Giáng Thần nở một nụ cười tươi đẹp, điềm nhiên hỏi: "Ngươi phải nhớ kỹ lời thề của ngươi , bởi vì ông trời cũng đang lắng nghe ."
Lời kia vừa thốt ra, tâm Tô Cẩm đột nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ trên đời này, thật sự có thiên ý sao?
Tô phủ.

"Bích Xuân, thực không thể tưởng được ngươi là người trong đầu tiên trong chúng ta lấy chồng ." Bích Hương giúp đỡ Bích Xuân thu thập mọi thứ, trong lòng có điểm cảm khái nói: "Ở cùng với ngươi một chỗ cũng được mười năm , ngươi đi rồi, ta còn thật sự không quen."
Bích Xuân thu lại lăng hoa kính của mình , đặt vào hòm của hồi môn, quay đầu lại nhìn Bích Hương đang đứng ở một bên giúp nàng gấp lại xiêm y vừa mới may, trong lòng nàng nhất thời có chút chua xót, cố nén nước mắt trong mắt , nàng tiến lên lôi kéo tay Bích Hương nói: "Bích Hương, ta biết tình trạng trong nhà của ngươi , nhưng ngươi cũng phải biết rõ , ở lại trong phủ, hà tất là một nơi tốt . Ngươi tội gì phải lãng phí chính mình ."
Bích Hương trầm mặc trong chốc lát, mới sâu kín thở dài: "Ta và ngươi khác nhau rất nhiều,mọi người trong nhà của ngươi đều có chuyện gì, còn trong nhà của ta, liền chỉ trong vào một mình ta kiếm tiền. Cha ta hàng năm sinh bệnh, chỉ cần dược phí thôi cũng đã mất hơn phân nửa số bạc trong nhà kiếm được, nương ta là một người thật thà , làm việc không biết tính toán. Về phần đệ đệ của ta, ngươi cũng biết rõ , thân mình hắn không tốt, chuyện tốt trong phủ không tới phiên hắn, công chuyện không tốt, ta cũng không dám để cho hắn dính vào."
Bích Xuân làm sao không biết, nhà của Bích Hương ở ngay cách vách nhà Bích Xuân , đừng nói là có động tĩnh gì lớn, chính là tiếng nói chuyện trong phòng cách vách , cũng nghe được rành mạch.
"Chính là vì như vậy, ta mới khuyên ngươi suy nghĩ cẩn thận." Bích Xuân lời nói thấm thía nói: "Ngươi xem di nương trong phủ này , mặt ngoài phong phong quang quang , nhưng sự tình bên dưới ra sao ,chẳng lẽ ngươi còn không biết rõ sao? Ngươi đừng trông cậy vào sinh hạ nhất nam bán nữ , thì ngày sau có thể có được một hảo thân phận." Nói tới đây, Bích Xuân đột nhiên ngừng nói , nửa ngày, nàng mới cắn răng thấp giọng nói với Bích Bương : "Ngươi xem Phỉ Thúy ở phòng cách vách , lão gia cũng hưởng thụ qua vài lần, nhưng ngươi có nghe được động tĩnh gì không ?"
Đôi mắt Bích hương hơi hơi trợn to, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không đợi có đứa nhỏ liền thu làm di nương?"
"Ngươi ngốc à!" Bích Xuân điểm điểm vào tránh của Bích Hương , "Ta xem ngươi là thân tỷ muội, trước khi đi, liền dốc sạch những lời trong lòng nói với ngươi !Phu nhân được gả vào phủ nhiều năm như vậy, trừ bỏ sinh ra một vị tiểu thư, nhưng đã nhiều năm đều không có động tĩnh , nếu còn tiếp tục như vậy, phu nhân gấp, lão gia càng gấp." Dừng một chút, Bích Xuân tiếp tục nói: "Một gia nghiệp lớn như vậy, tự nhiên không thể rơi vào tay ngoại nhân , biện pháp duy nhất, tất nhiên là mau chóng sinh ra một đứa con trai.
Nhưng đứa nhỏ do nha đầu kia sinh ra , và đứa nhỏ do phu nhân sinh ra, thủy chung đều không giống nhau . Trước mặt người khác không nhấc nổi đầu , sau lưng lại bị người chỉ trỏ nói này nói nọ , đây là chuyện thường tình."
"Kia cũng là không có cách nào, ai bảo phu nhân không hề có động tĩnh gì?" Bích Hương bĩu môi nói: "Thầy tướng số nói quá ta là tướng dễ sinh con trai."
Lúc này Bích Xuân thật là vừa tức vừa vội, đã nói trắng ra như vậy rồi, nha đầu này như thế nào còn phạm hồ đồ? Hung hăng xách lỗ tai Bích Hương một cái , Bích Xuân lúc này mới kề lỗ tai nói: "Ngươi nha đầu chết tiệt này, sao ở trong giai đoạn mấu chốt lại phạm hồ đồ. Phu nhân không thể sinh, chẳng lẽ không thể làm cho nha đầu sinh, chính mình nuôi dưỡng sao?"
"Cái gì?" Bích hương chấn kinh rồi, mở to mắt nói: "Điều này sao có thể?" Bích Hương tuy rằng không có tâm cơ gì, nhưng cũng không ngốc, liên tưởng trước sau một chút, nàng bỗng nhiên hiểu được ."Chẳng lẽ nói Phỉ Thúy "

Bích Xuân gật gật đầu, che miệng Bích Hương lại, nói: "Ra ta miệng, vào tai ngươi . Ngươi phải nhớ kỹ một câu này của ta, trong phủ này, ai cũng không vượt qua nổi phu nhân. Ngươi nếu như muốn đi vào con đường đen tối, cũng nên vì người nhà của ngươi suy nghĩ thật kỹ. Đã không còn cột trụ là ngươi , ngày sau bọn họ sẽ thế nào?"
Bích Hương cả người phát run, tại sao có thể như vậy? Điều này sao so với những điều trước kia bà tử nói không giống nhau?
"Tâm tư của ngươi đơn giản, nhưng tâm tư người khác làm sao có thể đơn giản như vậy?" Bích Xuân tiếp tục thu thập những thứ còn lại , "Nghe ta một câu, đợi phu nhân trở về, cầu xin một cái ân điển, gả ột vị quản sự bình thản sống. Tuy rằng ngày tháng sẽ không lập tức trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cũng còn có hi vọng không phải sao?"
Bích Xuân nói xong, thấy thần sắc Bích Hương không thích hợp, lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Bích Hương nhìn Bích Xuân, lập tức bổ nhào vào trong lòng của Bích Xuân khóc rống lên. Bích Xuân càng thêm lo lắng, vỗ vỗ vào đầu vai nàng nói: "Ngươi làm sao vậy, nói mau a!"
"Trước đó vài ngày, ngươi không phải để cho ta đưa thư đến trong thư phòng của lão gia sao?" Hai mắt Bích Hương đẫm lệ mông lung nói: "Ta nhất thời hồ đồ, ôm tâm tư quyến rũ, kết quả..."
Bích Xuân cả người phát lạnh, Bích Hương cư nhiên lớn gan như vậy, phải biết rằng, nô tỳ quyến rũ chủ tử , đây là tội phải bị đánh chết . Hơn nữa, Bích Hương còn ở trong thư phòng cùng với lão gia làm việc kia, phu nhân nếu như biết được, làm sao để cho nàng ta đường sống?

Bích Xuân bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, đối với Bích Hương gằn từng chữ: "Chuyện này, ngươi phải để mục nát ở trong bụng, biết không? Đối với ai cũng không thể nói, nếu để lộ ,hai cái tội danh dâm đãng và dụ dỗ này , liền cũng đã đủ khiến cho ngươi chịu không nổi."
"Việc này, chắc cũng không có nghiêm trọng như vậy chứ." Bích Hương có điểm không tin tưởng, "Ta và Phỉ Thúy đều là nha hoàn, nàng đều không có việc gì, đến phiên ta, vì sao lại là dâm. . ."
Bích Hương không dám nói tiếp, cái kia tự thật sự là quá xấu hổ .
Bích Xuân buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói với Bích Hương : "Nha hoàn đi qua minh lộ(* con đường sáng sủa , ở đây là được sụ đồng ý của chủ mẫu ) và nha hoàn âm thầm quyến rũ chủ tử, ngươi cảm thấy là cùng là một loại sao?"
Bích Hương cả người chấn động, đột nhiên tỉnh ngộ, nha hoàn đi qua minh lộ , kia tương đương là một nửa thiếp thất, nhưng nếu như âm thầm quyến rũ chủ tử, vậy thì hoàn toàn không giống nhau. Có rất nhiều đại hộ nhân gia vì ngăn chặn loại sự tình này, liền định ra quy củ chết , nếu như nha hoàn không tuân thủ bổn phận, mưu toan quyến rũ chủ tử , sau khi sự việc xảu ra, nha hoàn phải chịu hình trượng đánh cho đến chết, toàn bộ người nhà còn bị bán đi. Nếu như nha hoàn có thai, vậy thì đợi sau khi đứa nhỏ được sinh hạ lại xử tử, nhưng nói như vậy, thân phận của đứa nhỏ cũng không biết được. Chủ mẫu rộng lượng , cho phép một thân phận con vợ kế , không rộng lượng , liền trực tiếp xem như nô tài sai sử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận