Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

“Tiêu Duyệt ca ca, Tiêu
Duyệt ca ca, nàng là kẻ điên, nàng thật sự là kẻ điên.....”

Tiêu Duyệt mới vừa ngồi vào chỗ của mình, đang thưởng thức một hớp trà lạnh,
chỉ thấy Đường Lăng áo quần xốc xếch đẩy cửa, bộ dáng than thở khóc lóc, bộ
dáng vênh váo hung hăng ngày thường hoàn toàn biến mất, cũng có mấy phần điềm
đạm đáng yêu.

“Làm sao?” Hắn lúc này mới hỏi, Đường Lăng bỗng dưng nhào vào trong ngực hắn:
“Tiêu Duyệt ca ca, nàng, nàng là kẻ điên a.”

“Có chuyện gì hảo hảo nói.” Tiêu Duyệt tận lực trấn an nàng.

Đường Lăng thở gấp, vẫn còn khóc lóc: “Tiêu Duyệt ca ca, chúng ta, chúng
ta.......Vẫn là mang nàng đi xem một chút. Lăng Nhi biết trấn trên có một thần
y.” Nói tới chỗ này, lại bỗng nhiên mở to hai mắt, “Hắn có thể chữa bách bệnh,
bệnh của tỷ tỷ tuyệt đối có thể chữa tốt.”

“Nàng có thể có bệnh gì?” Tiêu Duyệt ngồi xuống bất động, buồn cười lắc đầu,
“Đoán chừng nếu cứ tiếp tục như thế này, người có bệnh sẽ là ta.”

Đường Lăng không buông tha: “Tiêu Duyệt ca ca, nàng.......” Đột nhiên trông thấy
Vương Bá ngồi ở mép giường, giật mình, “Thần y, thần y cũng có thể chữa bệnh
tương tư.”

Tiêu Duyệt nhếch miệng, không nói.

Đường Lăng vẫn còn nói: “Tiêu Duyệt ca ca, tỷ tỷ nàng thật sự có bệnh, mới vừa
rồi liền, mới vừa rồi liền đối với ta......”

Tiêu Duyệt chuyển mắt nhìn nàng, rất kiên định từng chữ nói: “Nàng sẽ không như
vậy.”

“Tiêu Duyệt ca ca?” Đường Lăng xiết chân mày, khuôn mặt không dám tin.

Tiêu Duyệt nhẹ nhàng nói: “Ta tin tưởng nàng, nàng sẽ không như vậy.”

Đường Lăng tức giận, chậm rãi rời khỏi ngực hắn, từng bước từng bước lui ra xa:
“Tại sao ta nói cái gì ngươi đều không tin?”

“Đường Lăng, ta chỉ là đáp ứng ca ca ngươi, phải chiếu cố ngươi thật tốt thôi.”

“Đáp ứng, đáp ứng, đáp ứng! Ngươi đã nghe lời hắn như vậy, thế nào không thành
thân cùng hắn?”

“Đường Lăng, hắn là nhị ca của ngươi!” Tiêu Duyệt nghe được tức giận, đang muốn
tiếp tục giáo huấn, không ngờ lúc này một đạo thân ảnh đột nhiên vọt tới trước
mắt. Hắn vô cùng sửng sốt, Đường Lăng lại lên tiếng trước: “Ngươi!” Vung tay lên
tát một cái thật đau.

Cũng may người nọ thân thủ không kém, động tác bén nhạy nhanh chóng tới bên
cạnh, mười phần ra oai phủ đầu, thậm chí còn chưa thấy đủ, không nói hai lời
nhào vào lòng Tiêu Duyệt mãnh liệt hôn.

Đường Lăng giận đến cả người phát run, lập tức liền rút ra ngọc trâm trên đầu,

dùng sức ném xuống đất.

Cây trâm kia rơi xuống đất liền vỡ, tiếng vang cho dù không lớn, nhưng lại cực
kì phiền lòng, Tiêu Duyệt sau khi liên tục ngây người, vội vàng đẩy người trong
ngực ra.

“Mạc Phỉ?” Hắn không kìm nén được mặt đầy kinh ngạc, ngắm đi ngắm lại nữ tử
trước mắt, đột nhiên hiểu được chuyện gì.

“Đường Lăng, ngươi trước tiên ......”

“Không cần ngươi đuổi ta đi!” Đường Lăng cắn chặt răng, lần đầu tự giác như
vậy, giận đến mức đá cửa rời đi.

Đối với nàng, Tiêu Duyệt mặc dù dùng mọi cách chiếu cố, cũng là không thể làm
gì, lần này cũng không tùy ý nàng đùa nghịch, hoàn toàn không có ý định đuổi
theo, chỉ nhìn cánh cửa hơi khép, lần nữa trầm mặc.

Nếu như ba người dây dưa trong tình cảm, như vậy nhất định sẽ có một người,
hoặc là tất cả mọi người đều không hạnh phúc. Trái tim Tiêu Duyệt chỉ có một,
sinh mệnh cũng chỉ có một, hắn có thể chứa chỉ một người, cũng chỉ cho một
người.

Chuyện tình cảm vốn không thể giải thích được, chính như Tiêu Duyệt đối với Mạc
Phỉ cố chấp, có lẽ bởi vì một chút kích động, hoặc là thưởng thức, hoặc là hy
vọng bản thân có thể tìm được một tình yêu sung mãn trong tương lai. Bất quá
quan trọng nhất, vẫn là nhận định chủ quan của bản thân, cảm giác... không ai
ngoài nàng.

“Kỳ thực ngươi nên tỉnh rồi.” Tiêu Duyệt đột nhiên rất xúc động, lúc hắn nói
lời này, thấy bóng lưng hắn cũng có chút nam tính độc hữu.

Vì sao nói là bóng lưng, đó là bởi vì xuất phát từ thị giác của Mạc Phỉ – nàng
đang ngoan ngoãn nằm bên chân Vương Bá.

Không sai, Mạc Phỉ cùng Tiểu Bùn lại trao đổi linh hồn, tuy nói việc này khó
tin, nhưng lại chính là sự thật. Lúc trước Mạc Phỉ suýt nữa có thể đem Đường
Lăng bắn lên trời thật xa thì linh hồn lại bị tráo đổi rất không hợp lúc. Bất
quá Tiểu Bùn là chó, nhưng cũng không phải là ngồi không. Phản ứng bổ nhào mỹ
nam xuất hiện rất thích hợp để trình diễn một màn tranh sủng.

Cùng một thân thể, linh hồn trước sau mặc dù không giống, nhưng cũng chẳng khác
gì so với việc tự mình động thủ. Nhìn biểu hiện vừa rồi của Đường Lăng, có lẽ
thật bị Tiểu Bùn hành hạ thảm hại. Tiếp đó nàng còn phát hiện, sau khi xuyên
qua gặp đủ chuyện kỳ lạ, khiến nàng rèn luyện được tố chất tâm lý, vô luận một
giây kế tiếp có gặp đại sự bất ngờ thế nào, nàng cũng chỉ cho đó là chuyện nhỏ.

Cho nên đối với chuyện thực ở trong thân chó, biểu hiện của nàng thực lạnh
nhạt.

Không thể không nói, việc này tuyệt đối có liên quan đến Mạc Đạo Hồn, về phần
vì sao hắn lại làm ra hành động nhàm chán thế này, phỏng trừng cũng là xuất
phát từ tâm lý thích chơi đùa đi.


Mạc Phỉ cũng không oán trách, ngược lại bình tĩnh đối mặt với sự thật, không
nhanh không chậm gọi Tiểu Thạch Đầu ở phía sau tai, “kêu” vãi tiếng, nhưng lại
phát hiện hòn đá này căn bản không có ở đây, khiến cho nàng rất không phúc hậu
nhớ tới câu nói của Đường Lăng “Chết không có đối chứng.”

“Ngươi cứ như vậy không muốn nói chuyện cùng ta?”

Mạc Phỉ vẫn còn trầm tư, không nghĩ tới Tiêu Duyệt lại chủ động đi tới, nâng
nàng lên, mắt đối mắt rất nghiêm túc.

Nàng đột nhiên rất muốn dẹp đi xúc động của hắn, cũng không biết hắn là thật
chân thành khờ khạo, vẫn bị kích động quá mức. Muốn chó cùng người nói chuyện,
cho dù bên trong là linh hồn của người, đó cũng là bất bình thường. Trừ khi
giống như Mạc Đạo Hồn, đi tu tiên hoặc như thế nào đó, đến lúc đấy cho dù cùng
tảng đá nói chuyện, cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Dù sao vạn vật đều có
linh khí.

Tiêu Duyệt than: “Ngày mai ta ôm ngươi đi ngắm hoa đăng, cơ hội này thực khó có
được, không thể vì việc nhỏ này mà bỏ lỡ, nhưng bộ dáng ngươi như vậy, sau khi
chia tay có thể hảo hảo chiếu cố mình sao?”

Mạc Phỉ tận lực quay mặt, không muốn nhìn vào đôi mắt ẩn tình của hắn.

“Cùng ta trở về đi thôi.” Tiêu Duyệt không dễ dàng buông tha, liền theo sát ánh
mắt của nàng, dùng ánh mắt để “giết” chết đối phương.

Mạc Phỉ tiếp tục xoay, cổ vì vậy mà muốn gãy.

“Thiếu, thiếu chủ?” Chợt một tiếng, bừng tỉnh người trong mộng, Tiêu Duyệt thấy
rõ ở mép giường còn ngồi một người, không khỏi sợ tới mức lui về sau: “Vương
Bá, sao ngươi lại ở đây?”

Vương Bá lúng túng: “Thiếu chủ, ta vẫn luôn ở đây.”

Mạc Phỉ vốn là không thể nói, lúc này càng thêm im lặng, Tiêu Duyệt rõ ràng say
sưa nói như thế, thậm chí ngay cả bên cạnh tồn tại một cái bóng đèn cũng quên
mất. Như vậy, đưa đến những câu hỏi liên tiếp. Ví dụ như ......

“Thiếu chủ, ngài vừa rồi....”

Tiêu Duyệt căng thẳng ôm chặt Mạc Phỉ: “Ta quá nóng.”

“n, phải không?” Kỳ thật Vương Bá rất muốn nói, quá nóng, nên bỏ nó xuống thì
tốt hơn.

Tiêu Duyệt lại nói: “Nếu không có chuyện gì, ngươi liền trở về phòng đi.”

Vương Bá thật buồn bực: “Thiếu chủ, chúng ta chỉ thuê hai gian phòng.”

Tiêu Duyệt gật đầu: “Cũng đúng, vậy ngươi đi nơi khác.”

“Thiếu chủ!” Vương Bá vội vàng gọi hắn, nhưng là xuất phát từ tâm lý sốt ruột

bảo hộ chủ, những lời đả kích không thể nào nói ra miệng, kết quả Vương Bá ở
chuồng ngựa co ro suốt một đêm.

Từ đó về sau, hắn càng thêm chắc chắn một điều, vị thiếu chủ hắn nhìn từ nhỏ
đến lớn, tuyệt đối bị trúng tà.

—————————————–

Chẳng biết tại sao, lần này Tiểu Bùn thật sự an phận, chỉ ở trước mặt Đường Lăng
khinh bạc Tiêu Duyệt một lần, cũng không thấy bất kỳ hành động xấu nào nữa.
Thậm chí sau đó không lâu, an ổn ngủ.

Mạc Phỉ dám tin chắc, Tiêu Duyệt không hạ “độc thủ” với thân thể mình một lần
nữa. Toàn bộ giường ngủ nhường lại, hắn chỉ ngồi yên ở cạnh bàn, một mình uống
trà lạnh, một ly lại một ly, tựa như nâng cốc tiêu sầu.

Chẳng qua là sầu này, không thể bị dập tắt, trái lại khiến cho sầu càng thêm
sầu.

Hồi lâu sau, hắn tựa hồ say thật, bắt đầu câu được câu không nói: “Về Tiểu Như,
không phiền ngươi phí công.”

Mạc Phỉ cũng không ngẩng đầu, nàng vốn không có ý định tự tìm phiền toái, tốt
xấu gì cũng không liên quan đến nàng. Sớm nói qua là vì Tiêu mẫu mới có ý đó.

Tiêu Duyệt lại thở dài: “Nàng sẽ không về, nàng nói nàng hận ta.”

“Ta cùng với nàng tuy là thanh mai trúc mã, nhưng ta đối với nàng không có phần
tâm ý như đối với ngươi.”

“Ta chỉ coi nàng, như mẹ của ta.”

Coi như mẹ sao? Nghe đến đây, Mạc Phỉ đang ở trạng thái nhắm mắt dưỡng thần,
lập tức ngẩng đầu nhìn, không khỏi thêm tán thưởng, tư tưởng của Tiêu Duyệt quả
nhiên kỳ lạ, cư nhiên còn leo thang như vậy, bình thường thành mai trúc mã đối
với đối phương không có tình yêu nam nữ, sẽ đem đối phương đối đãi như huynh đệ
tỷ muội, không phải trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình thường nói, “Ta chỉ
coi ngươi là ca ca hoặc muội muội” sao? Coi như mẹ này vẫn là đầu tiên nghe
nói.

Chỉ cần là nữ nhân đều khó có thể chấp nhận được.

“Như thế, ngươi còn không nguyện ý lưu lại?”

Đó là đương nhiên, nói không lưu sẽ không lưu, ý đã quyết, còn dong dài làm cái
gì! Mạc Phỉ đối với Tiêu Duyệt hoàn toàn không nói gì, vốn theo một số phương
diện còn cảm thấy hắn có chút nam nhi kiên cường, lần này xem ra, tính tình nhẹ
dạ không nói, còn luôn do dự thiếu quyết đoán như thế. Nam nhân như vậy, cho dù
đối đãi ôn nhu với vợ, nàng cũng không yêu thích.

“Là ta buột miệng, ngươi sớm nghĩ ngơi đi.” Tiêu Duyệt cũng phát giác tối nay
nói quá nhiều, liền thật không nhiều lời nữa. Nhẹ nhàng buông cốc trà xuống,
một ánh mắt lưu lại cũng không có, vội vàng quay lưng rời đi.

Đêm đã sớm sâu, chỉ còn lại ngọn đèn dầu mịt mờ bên trong phòng. Tiêu Duyệt
thói quen như trước một thân quần áo đen, ánh đèn chiếu vào trên người hắn, lúc
ấy lại có ánh trăng chiếu sáng, mơ hồ lộ ra quang hoa như chân trâu đen. Chính
là lúc trước cảm thấy bóng lưng hắn có chút nam tính độc hữu, giờ phút này xem
ra, lại trở nên tịch mịch không ít.

Mạc Phỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, chỉ đợi ngày mai trôi qua, nàng liền bôn tẩu.
Nhưng mà vấn đề người cùng chó trao đổi linh hồn, đúng là nan giải.


———————————–

Trời hửng sáng, tùy tùng Vương Bá đã gõ vang cửa phòng. Đầu tiên là để nước rửa
mặt xuống, lại cẩn thận nhìn tình huống xung quanh phòng vài lần, cuối cùng mới
dời mắt đến Tiểu Bùn đang trong mộng đẹp nằm trên giường.

“Vương Bá, vì sao lén lút như vậy. Chẳng lẽ hôm qua đi gặp hoa nương sao?” Tiêu
Duyệt ngồi ở bên cạnh bàn một đêm, dưới mắt là hai quầng đen, cũng không quên
cố gắng trêu ghẹo.

Vương Bá đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh nhớ tới Hồng Tú, hoàn toàn mất tinh
thần, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thiếu chủ, nàng?” Dơ tay lên chỉ vào nữ
tử trên giường nói.

Trương nói xằng xưa nay hay nói nhảm, lừa dối quá nhiều người trong sơn trang,
lại thập phần không có hiệu quả với Vương Bá. Hiển nhiên hắn không hề tin
chuyện của Mạc Phỉ. Hơn nữa xem ra hắn, chỉ có Mạc Như mất tích mới là thiếu
phu nhân chân chính. Cho nên hắn tới bây giờ chỉ kêu Mạc Phỉ là “nàng”.

“Nga, nàng hơi mệt.” Tiêu Duyệt bâng quơ trả lời.

“Thiếu chủ, ngài thế nào bỗng dưng trở nên......” Lãnh đạm như vậy?

Tiêu Duyệt biết Vương Bá đang lo lắng cái gì, vẫn là lạnh nhạt nói: “Không có
gì, nàng từ trước đến nay thích ngủ, ngươi cũng nên biết.”

Vương Bá mặt lộ vẻ lúng túng: “Kỳ thật ta có chuyện......”

“Chuyện gì?”

Vương Bá càng thêm lúng túng, lưỡng lự trong chốc lát, nhưng vẫn nói: “Sáng
nay, Đường cô nương nói cho thuộc hạ, Thu Thủy trấn có một thần y có thể sánh
với Hoa Đà, tên gọi Phan Đạt.”

Không đợi hắn nói xong, Tiêu Duyệt lập tức trở mặt, vỗ bàn: “Hồ đồ, lời của
nàng cũng có thể nghe? Vương Bá, ngươi biết rõ tính tình ta!”

Vương Bá cúi đầu xuống, chậm rãi nói: “Cũng không thể tránh có tin đồn.”

“Nhưng thuộc hạ cũng bởi vì ý thức của nàng có chút kì quái, nếu không trị tận
gốc, đối với thiếu chủ cũng không tốt!” Hắn lớn tiếng trả lời, đây là lần đầu
tiên dám như vậy chống đối Tiêu Duyệt.

Thực rõ ràng, việc ngụy trang Mạc Như Vương Bá bỏ qua, nhưng có chứng bệnh động
kinh, hắn thực sự rất chú ý. Ai kêu ở trong sơn trang gần hai tháng, Mạc Phỉ
khi thì bình thường, khi thì lại “si ngốc”.

Nhưng này cũng không thể trách nàng, người bị hại lớn nhất là bản thân nàng, bị
ép buộc phải cùng sủng vật Tiểu Bùn trao đổi linh hồn không nói, bị người ta
cho rằng đầu óc có vấn đề mới đáng thương.

“Thiếu chủ, từ trước đến nay, thuộc hạ đều nghe lời thiếu chủ. Cho nên lần này,
vô luận như thế nào cũng thỉnh thiếu chủ, nghe thuộc hạ một lần......”

“Vương Bá!”

Vương Bá nặng nề quỳ trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu: “Nếu thiếu chủ không
đáp ứng, Vương Bá quỳ cho đến khi không dậy nổi nữa!”

Tiêu Duyệt nhìn hắn, tận lực nén xuống lửa giận trong lồng ngực, cúi đầu suy tư
nửa ngày, đảo mắt nhìn trên giường một nữ một chó, vẫn là cắn răng đáp: “Được,
ta đáp ứng ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận