Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

Từ sau khi quen biết, Mạc
Phỉ nói cái gì, Tiêu Duyệt liền tin cái đó. Nhưng duy nhất đối với chuyện nàng
phải rời đi, Tiêu Duyệt vẫn sống chết không chịu thừa nhận, luôn muốn muốn nói
đôi lời hoặc làm chút chuyện để giữ nàng lại.

Cho nên khi Mạc Phỉ thành công lấy được giải dược đồng thời bình an trở về,
Tiêu Duyệt cũng không hỏi nàng như thế nào làm được, chỉ lúng ta lúng túng nói:
“Tiêu gia cần một người con dâu giỏi giang tháo vát.”

Mạc Phỉ cũng không thèm để ý: “Ta ngược lại cảm thấy ai cưới ta người đó xui
xẻo.”

Lời này một chút cũng không giả dối, mỗi người đều có quyền được theo đuổi hạnh
phúc, nếu không phải gặp ảnh khốn cùng, thế gian này mấy người có thể chịu đựng
lời nói ác độc của đối phương? Vẫn là cần có thời gian đi.

Bất quá Tiêu Duyệt không tán thành, ngay lập tức trừng nàng: “Ngươi đối với mọi
người thành thật, mà Tiêu Duyệt ta lại không ưa những kẻ đạo đức giả.” Nói đến
đây thản nhiên cười rộ lên: “Cho nên ai cưới được ngươi, người đó có phúc.”

Mạc Phỉ vô lương hơn, nên cũng chẳng phân biệt tình cảnh chẳng phân biệt không
khí, tiếp tục đả kích hắn: “Đó là bởi vì ngươi rất dễ dàng tin người. Hơn nữa
ngươi thích ngược cuồng [1] sao?”

[1]:
người thích bị hành hạ, thích bị ngược đãi


Tiêu Duyệt nổi đóa: “Không cần ngươi phải trông nom
ta.”

Mạc Phỉ ha ha cười: “Hảo hảo hảo, ta không nói việc này nữa. Chọc giận tiểu mỹ
nhân Duyệt Duyệt, bảo lão Trương ta làm sao bằng lòng.”

Tiêu Duyệt càng tức, cũng cố ý lẻo mép: “Ít một dạng lưu manh cùng Trương nói
xằng, tốt không học lại học cái xấu.”

Mạc Phỉ nhảy dựng lên: “A, ngươi cư nhiên phản kháng, cẩn thận ta bắt ngươi
uống nước rửa chân một tháng”

Tiêu Duyệt ngạc nhiên: “Uống nước rửa chân một tháng?”

“Ta bảo ngươi uống ngươi liền uống sao? Ngươi cũng quá nghe lời đi.” Bất quá
xác thực có người nghe lời như vậy tồn tại, Mạc Phỉ ngẫm lại liền cảm thấy buồn
cười. Vì phòng Tiêu Duyệt nghĩ nàng đang cố ý giễu cợt, nàng vội vàng lắc lắc
bình thuốc nhỏ trong tay, lùi đến cạnh cửa, dùng phương thức dỗ dành độc hữu
của mình: “Được rồi được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, còn có hai người đang
bị trọng thương chờ ta đưa thuốc cho bọn họ, ta trở lại sẽ giúp ngươi thay
dược.”

Nguyên lai một canh giờ trước, Mạc Phỉ thừa dịp đem Phan Đạt đánh cho đầu óc
choáng váng đầy sao, dùng socola lấy từ chỗ Mạc Đạo Hồn nhét vào trong miệng
hắn, còn thành công khiến hắn lầm tưởng rằng đây là viên thuốc Tế Công đại tiên
dùng bàn chân chà xát, dọa cho hắn sợ tới mức hai tay dâng giải dược, hơn nữa
nửa điểm nghi hoặc cũng không có, ngoan ngoãn nghe theo lời của Mạc Phỉ, một
tháng đi uống nước rửa chân, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể giải trừ cảm
giác con rết bò quanh lòng bàn chân.


Dĩ nhiên việc làm Mạc Phỉ hả giận nhất không phải những thứ này. Đến lúc cuối
cùng, Phan Đạt vẫn lầm tưởng Mạc Phỉ là Liên Tiên toàn thân tỏa ra hương hoa
nhài. Sau khi biết được phương pháp giải dược, vẫn bảo trì tư thế quỳ xuống đất
đập đầu bái lạy đại tiên, bằng mọi cách hỏi rõ danh hào tiên gia, thuận tiện
cho ngày sau dâng hương bái tiên.

Mạc Phỉ lúc nghe xong lời của hắn liền khiển trách: “Ngươi có đốt bao tiền đi
nữa ta cũng lấy không được.”

Vì thế ngoại trừ giải dược, nàng còn mang về mấy chục lượng bạc.

Mặc dù có chút bản chất ăn cướp, nhưng ai kêu Phan Đạt tự mình bổ nhào vào tai
họa. Cái này gọi là gì nhỉ, đúng rồi, phí tổn thất tinh thần cùng phí hữu kinh
vô hiểm [2]. Mạc Phỉ nghĩ tiền này ngoại trừ cấp cho bọn Tiêu Duyệt Vương Bá
bồi dưỡng tốt thân thể, tốt nhất là mua đồ ăn cho Tiêu Bùn, nếu không phải lúc
nó ở trong cơ thể mình cắn một ngụm trên tay Phan Đạt, việc này sẽ không được
thuận lợi như bây giờ -- chỉ cần đối tượng bị lưu lại ký hiệu trên người, cho
dù cách nhau khá xa cũng có thể dùng năng lượng “hấp xích” điều khiển hắn.

[2]: bị sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm

Nhưng ngoài dự đoán, cho rằng tất cả đều bình an, tất cả đều nằm trong tay Mạc
Phỉ, mới vừa nhẹ nhàng tiến vào “phòng bệnh” cách vách, liền kinh ngạc ngay tại
chỗ. Nguyên bản Đường Lăng cùng Vương Bá vốn nên nằm mê man, giờ phút này lại
đang êm đẹp ngồi ở mép giường, còn song song nhìn trời (chĩa vào câu
này, Mạc Phỉ muốn nôn vào người tác giả: phòng này không có nóc sao?) Mà Tiểu Bùn lại nằm ngang giữa chân hai người, cư
nhiên vẫn duy trì loại tư thế kỳ lạ này (Mạc Phỉ lại nôn lần
nữa: nó là cây cầu nối giữa hai người bọn họ sao?)

Mạc Phỉ một tay vỗ trán, vô cùng bất đắc dĩ xuyên tầm mắt qua khe hở, nhìn
người đang an tọa trên ghế, thoải mái thưởng thức trà - Mạc Đạo Hồn, tận lực
lấy ngữ khí thật bình tĩnh thật bình tĩnh nói: “Ta không tức giận, ta thật sự
không tức giận, ta thật sự một chút cũng không tức giận.”

“A a, là Tiểu Mạt Lỵ a.” Mạc Đạo Hồn nghiêng đầu, làm bộ mới phát hiện ra nàng,
làm động tác kinh hỉ mở rộng hai tay, “Hoan nghênh trở lại ôm ấp của ba ba!”

Mạc Phỉ mỉm cười từng bước một tới gần, vốn là thong thả đi tới, chợt cước bộ
liền nhanh hơn, tay đặt vào một nửa gương mặt của Mạc Đại Hồn: “Nói cho ta biết
lý do để ta không giận ngươi.”

Mạc Đạo Hồn cũng không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhỏ giọng hỏi:
“Tiểu Mạt Lỵ, vì sao muốn tức giận?”

Cũng không biết liên tưởng loạn đến cái gì, đột nhiên mừng rỡ như điên nói:
“Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là.....là vì ngươi thích ba ba sao?”

Mạc Phỉ cố tình nói ngược: “Đúng vậy a, thật sự rất thích, rất thích.”

“Thật tốt quá, Tiểu Mạt Lỵ còn nói thích ba ba.” Mạc Đạo Hồn tựa hồ cũng không
ngại câu nói kia là thực hay giả, chính là càng nắm chặt tay nàng, cũng không
nói thêm lời nào nữa.

---------------------------------

Ban đêm lặng yên không một tiếng động, không có chút ánh lửa trong phòng, chỉ

có mùi hương lượn lờ trong không khí. Tựa hồ có một thứ gì đó thay đổi, Mạc Đạo
Hồn thấy Mạc Phỉ, không tỏa ra hương hoa lan nữa mà đổi thành hương hoa nhài
thanh u.

Trong phòng rõ ràng có người khác nhưng giống như bị bài trí, ai cũng chưa hề
mở lời. Không biết duy trì tư thế này trong bao lâu, Mạc Phỉ bỗng thản nhiên
nói: “Mạc Đạo Hồn, ngươi tuyệt không đần độn.”

Đúng vậy, Mạc Đạo Hồn không chỉ không ngu ngốc, còn khôn ngoan khiến người khác
không thể phát hiện. Mỗi việc hắn làm nhìn đều giống như vô ý, thực ra chuyện
gì cũng đều tính toán tỉ mỉ. Hắn là tên gia hỏa hay gây khó khăn cho người
khác, hắn cực kì đáng đánh đòn, hắn làm cho ngươi cảm thấy không biết làm sao,
cho ngươi biết thế nào là không có biện pháp, có thể khiến ngươi lo lắng đến
phát khóc, lại không đành lòng đánh trả hắn.

“Ta không rõ động cơ ngươi làm như vậy.” Trầm mặc hồi lâu, Mạc Phỉ cuối cùng
cũng hỏi vấn đề này.

“Tiểu Mạt Lỵ.” Mạc Đạo Hồn không nhịn được cười, nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở ấm
áp tràn đầy lòng bàn tay, “Bọn họ rất nhanh có thể tỉnh lại.”

“Quên đi.” Mạc Phỉ rút tay về, đối với việc Mạc Đạo Hồn cố ý lảng sang đề tài
khác, nàng cũng lười tiếp tục truy hỏi, “Có một số việc không biết cũng được.”

“Cái gì không biết cũng được?” Nào biết lúc này cửa lại rất không đúng dịp bị
mở ra, cho dù tiếng nói quen thuộc như thế nào cũng hù dọa đến Mạc Phỉ vốn
không chuẩn bị tâm lý một chút nào.

Nàng không lí do chột dạ, vội vàng quay đầu nhìn tới, một chút ánh sáng ấm áp
ngay lập tức đập vào mắt, làm mắt có cảm giác đau nhức. Nhưng Mạc Phỉ cũng
không lựa chọn nhắm mắt, không phải bởi đèn hoa sen được chế tạo tinh xảo kia,
mà là vì Tiêu Duyệt. Ánh mắt hắn mang theo chút cười nhạt khiến người không thể
rời đi.

Như phù dung sớm nở tối tàn, hắn yếu ớt vịn cửa mà đứng, rất nhanh liền làm bay
biến mộng cảnh của Mạc Phỉ: “Sao lại không thắp đèn?”

“Nga, quên.”

“Sao hồ đồ như vậy, tối thế này, làm sao có thể chăm sóc người khác?”

Không đợi hắn loạng choạng lại đây, Mạc Phỉ đã đi tới trước hỗ trợ, rút ra bấc
đèn thắp ngọn đèn bên trong phòng.

“Ngươi mới vừa nói chuyện cùng ai?” Tiêu Duyệt đặc biệt nhìn Vương Bá cùng
Đường Lăng ngồi ở mép giường đang đờ đẫn ngửa mặt, ngạc nhiên nói, “Bọn họ đây
là?”

Mạc Phỉ lập tức nói: “Bọn họ bị ta làm kinh hãi.” Ánh mắt không ngừng tìm kiếm
xung quanh, tìm kiếm thân ảnh Mạc Đạo Hồn. Nhưng hắn đã sớm không thấy đâu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”


Mạc Phỉ bị hỏi vội kinh động hồi thần: “Là ta muốn giúp bọn họ sau này ít bị
kích động, Phan Đạt coi như còn 'khách khí' chút, dùng loại độc có thể giải
được, nếu sau này trực tiếp bị cắt cổ hay chém đầu thì biết làm sao bây giờ?”

Tiêu Duyệt thấp giọng nói: “Ta cũng không hỏi cái này.”

Mạc Phỉ trấn định đáp lời: “Vậy ngươi muốn nói cái gì?”

Tiêu Duyệt bất an hỏi: “Ta thấy ngươi chậm chạp chưa về, liền muốn tới xem
ngươi một chút. Cũng không nghĩ trách móc ngươi, vì sao có vẻ kích động như
vậy?”

“Đây là ảo giác của ngươi đi, bớt tự mình đa tình.” Mạc Phỉ mặc dù ngoài miệng
nói như vậy, nhưng trong lòng không phải không thán phục. Tiêu Duyệt cũng có
thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt, một khi có chút đàng ngờ nho nhỏ, thật khó
có thể lọt qua mắt hắn.

Tiêu Duyệt khe khẽ thở dài, sau đó liền cười: “Thôi được, nếu bọn Vương Bá đã
tỉnh, cũng nên xuất phát thôi, hảo hảo thoải mái chơi đùa một hồi.”

--------------------------------

Trăng sáng sao thưa, hội hoa đăng thuận lợi cử hành, các nhóm tiểu thương hai
bên phố đều tự bày bán đèn hoa đăng chế tác tỉ mỉ. Mọi người lui lui tới tới,
đi một chút dừng một chút, giải câu đố có, ngắm đèn có, đối thơ có..... Bởi vì
sắc đêm phụ trợ, hết thảy đều hoàn mỹ dung hợp với ánh đèn sáng rực rỡ.

Vương Bá cùng Đường Lăng tất nhiên đi theo, ngay cả Tiểu Bùn cũng bình yên ngủ
trong lòng Tiêu Duyệt. Việc làm người ta kinh ngạc chính là thời khắc Tiêu
Duyệt gọi bọn họ, bọn họ vốn bảo trì tư thế sầu não lại bừng tỉnh, chẳng qua
đối với việc bị thương đều một mực trở nên mơ hồ. Chỉ có Mạc Phỉ biết, Mạc Đạo
Hồn đã tiêu trừ trí nhớ của cả hai, mà Tiêu Duyệt nghĩ bọn họ bị thương không
nhẹ, còn phải tĩnh dưỡng nên cũng gắng sức không hỏi han quá nhiều.

Trời càng tối, phố xá càng thêm náo nhiệt, tiếng người ồn ào, bởi một nhóm ba
người tụ lại chọn mua hoa đăng, người ở phía sau bị chắn không tiến lên được,
bắt đầu không chịu nổi, liều mạng chen lấn về phía trước.

Vương Bá là người trung tâm một lòng, vẫn hộ ở bên người Tiêu Duyệt, trái lại
Đường Lăng bản tính thích chơi đùa đã chạy không thấy bóng, khiến cho Tiêu Duyệt
cực kì bất đắc dĩ, đột nhiên nắm tay Mạc Phỉ, nói nhỏ: “Theo sát ta.”

Lại nghe thấy Đường Lăng ở trong đám người kêu lên: “Tiêu Duyệt ca ca, ở đây ở
đây, có thể thả hoa đăng.”

Tiêu Duyệt cười hỏi: “Đi cầu nguyện sao?”

Mạc Phỉ mắt nhìn bốn phía, thấy biển người đang tụ lại, trước mắt đều là bóng
đen, hơi lộ vẻ không kiên nhẫn: “Hoa đăng có thể cầu nguyện?”

“Thả xuống nước, tâm nguyện liền có thể trở thành sự thật.”

Mạc Phỉ bật cười: “Đều là đánh lừa tiểu hài tử.”

Tiêu Duyệt trầm mặc không nói. Nhưng thấy Vương Bá đã liều mạng đem thân thể
chen qua đám người, hắn vội vàng kéo tay Mạc Phỉ đi theo sau, cười nhẹ: “Coi
như là vì Vương Bá có hảo ý.”

Xuyên qua đám người, tuy di chuyển có chút khó khăn, cũng vẫn không lay chuyển
được lòng tin của ba người. Vất vả tới được bờ sông, thấy Đường Lăng đã sớm
chiếm được vị trí tốt, trong tay cũng cầm nhiều đèn hoa đăng, Tiêu Duyệt cực kì
không đành lòng buông tay Mạc Phỉ ra, trước khi đi lại cúi đầu nói với nàng:
“Nhìn phu quân tốt có thể gả của ngươi.”

Nhưng mà lời này hắn vừa nói xong, ôn hương nhuyễn ngọc cứ như vậy té ngã trong
lòng hắn, khiến Tiểu Bùn đang trong giấc ngủ giơ chân một cái, liền chạy xuống.


Mạc Phỉ vội vã đón lấy, lại phát hiện Tiểu Bùn ba bước năm bước đã nhập vào đám
người lập tức không thấy bóng. Cũng may nàng còn có “Hấp tinh đại pháp”, bất
quá vừa muốn sử dụng thì bên tai liền sinh gió, đúng là Đường Lăng đang ở bên
tai hét lớn: “Uy, xú nha đầu, đây là địa bàn của chúng ta, mắt ngươi không thấy
sao?!”

Nữ tử trong lòng Tiêu Duyệt vừa nghe, run rẩy đứng lên.

Vương Bá thấy thế lập tức bất mãn khuyên nhủ: “Đường cô nương, vị cô nương này
cũng là vô ý ngã vào, ngươi sao lại như thế.”

“Cái gì vô ý ngã vào, ta xem ngươi là đối với cô nương nhà người ta không có tư
tưởng an phận, dễ dàng gặp sắc nảy lòng tham, khó trách nữ nhân kêu Hồng Tú kia
lại không chọn ngươi!”

Vương Bá sắc mặt trầm xuống, nghiến răng phẫn nộ nói: “Vương Bá tuy là thuộc
hạ, gia thế không so kịp với Đường cô nương, nhưng cũng không phải hạng người
dễ bắt nạt!”

“Ngươi!” Đường Lăng vừa muốn tiến lên tát hắn, Tiêu Duyệt liền lập tức trách
mắng: “Đều bớt tranh cãi đi!”

Khóe mắt liếc thấy Tiểu Bùn không ở đây, hắn không cấp bách giống như Mạc Phỉ,
vội vàng nâng nữ tử trong ngực dậy, khóe miệng mang ý cười cố gắng an ủi: “Cô
nương đừng vội, nơi này nhiều người, không nên đi một mình.”

Nữ tử kia cũng không phải bị dọa đến run rẩy, mà chính là đang ha ha cười. Cằm
nàng nâng lên, đôi mắt đẹp ẩn tình cũng dần dần hiện ra: “Tiêu công tử, chúng
ta lại gặp.”

Kiều âm có thể sánh với chuông bạc, trong lời nói mang ý cười hơi hơi run run,
cực kỳ khiêu khích, ngay cả nha đầu Đường Lăng kia nghe được khuôn mặt không
khỏi đỏ ửng, đáng tiếc Tiêu Duyệt tựa hồ không nhớ rõ đã từng gặp mặt, đang
muốn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, chợt nghe Mạc Phỉ nói trước: “Nguyệt Phù.”

-------------------------------

Giới thiệu vắn tắt về năng lực của Mạc Phỉ (tam đại năng lực, có thể không
nhìn tên gọi biến thái của Mạc Đạo Hồn):

Thứ nhất, đánh nát lòng của ngươi: có thể trực tiếp hiểu là công lực phát ra từ
bàn tay.

→ Có kèm theo năng lực hấp xích (được Mạc Phỉ đặt tên là “Hấp tinh đại pháp”
cùng “Xích tinh đại pháp”), bất luận là vàng
bạc, hay là đồ gỗ, chỉ cần là vật hữu hình, cũng có thể lợi dụng nguyên lí nam
châm, tiến hành hút đẩy.

→ Cách dùng cơ bản: Chỉ cần đọc thầm “hấp” hoặc “xích”.

→ Cách dùng đã mở rộng: lưu lại ấn ký trên người đối phương, vô luận dấu răng
hay dấu tay, cho dù cách xa nhau ngàn dặm, cũng có thể tùy ý hút đẩy, đồng thời
niệm “hấp” cùng “xích”, nhanh chóng làm cho vật thể (ám khí hoặc
những thứ khác) bị “cố định” trong
khoảng không.

Thứ hai, giẫm nát phổi của ngươi: chỉ cần trực tiếp hiểu là tuyệt thế khinh
công là được.

Thứ ba, xem hết thân thể ngươi: ngũ giác được khai phá, chính là giống như năng
lực quan sát nhạy bén của võ lâm cao thủ...v...v...

Cuối cùng, ba năng lực này đi theo linh hồn Mạc Phỉ, nói cách khác, dù nàng ở
trong thân chó, chỉ cần nàng có ý thức đều có thể sử dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận