Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn


Bị nói trúng tim đen, hắn không hề chột dạ, thản nhiên thừa nhận: "Không sai.

Tôi phát hiện ra mình vẫn còn yêu Hạ Lâm.

Hạ Lâm vừa thông minh, xinh đẹp, giỏi giang lại giàu có.

Còn cô nhìn lại cô xem, cô có cái gì hơn cô ấy.

Bây giờ lại còn dính vào vòng lao lý, liên quan đến giết người, công ty nhà cô cũng sắp phá sản rồi, sao tôi có thể lấy một người có lí lịch đen tối, dơ bẩn, lòng dạ độc ác như vậy được.

Tôi chẳng có lý do gì tiếp tục với cô cả"
Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc thẻ có một tỷ, đấy vào bên trong qua kẽ hở, hào phóng nói: "Tính tôi sòng phẳng.

Dù chia tay cũng không để cô thiệt.

Đây là phí chia tay, giữ lấy mà dùng"
Dứt lời, hắn đứng dậy đi luôn.

Lúc biết chuyện, hắn quả thực bị choáng.

Không ngờ cô vợ mình sắp cưới lại dám làm ra chuyện giết người.

Một cô tiểu thư lúc nào cũng cười dịu dàng, thuần khiết, tay trói gà không chặt lại có thể làm ra chuyện động trời như vậy.

Hắn thấy rất khó tin.

Chẳng qua, chuyện này với hẳn không quan trọng.

Điều hắn quan tâm là gia sản nhà họ Hoàng sắp tiêu tùng rồi, không thể cứu vấn được nữa.

Một người táng gia bại sản, không quyên không tiền hẳn cần làm gì nữa.

Yêu cầu hắn cần từ một người vợ là phải có gia thế, có tiền có quyền, có thể giúp hắn tiến thân.

Hoàng Bảo Thư thấy vậy, hốt hoảng đứng dậy, van xin: "Cao Danh, anh đừng đi.

Em xin anh, anh đừng đi.

Em không đồng ý chia tay đâu, anh đừng đi! đừng đi mà.


Em biết chuyện này làm anh không vui nhưng anh hãy cho em thời gian, chờ vài ngày nữa mẹ em sẽ tìm luật sư làm sáng tỏ chuyện này, anh bảo lãnh em ra ngoài trước có được không?"
Trần Cao Danh quay lại, nhìn cô cười khẩy, không hề nương tay buông lời cay đắng: "Hoàng Bảo Thư, đến giờ này mà cô vẫn còn ngây thơ như vậy sao? Cô có biết bây giờ ngoài kia Tình Phàm nhà cô đã lao đao đứng bên bờ vực phá sản rồi không.

Hàng loạt hợp đồng bị hủy, luật sư làm việc cho nhà cô cũng đã bỏ của chạy lấy người.

Giờ này chẳng còn ai có thể cứu được các người nữa đâu.

Tinh Phàm đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Vậy mà cô còn ảo tưởng mình vân có thể ra ngoài được sao.

Ở đó mà nằm mơ đi.

"
"Anh nói dối"
Hoàng Bảo Thư bị đả kích nặng, sụp đố, mặt mày tái xanh, lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không tin, công ty nhà tôi không thể phá sản được.

Tôi không tin đâu, anh đừng hòng lừa tôi.

"
Công ty nhà cô làm sao dễ dàng bị phá sản được.

"Tin hay không thì tùy.

` Trần Cao Danh lười nói nhiều: "Dù sao thì quan hệ giữa tôi và cô xác định không thể tiếp tục rồi.

Cô tự lo cho mình đi"
Lần này hẳn đi thật.

Mặc kệ Hoàng Bảo Thư khóc lóc cầu xin, hắn vẫn bước đi một cách tuyệt tình.

Hản cảm thấy ngày trước hẳn đúng là mù mới chọn Hoàng Bảo Thư.

Hạ Lâm tốt như vậy, xinh đẹp, tài giỏi, thông minh như vậy, mới là người xứng đáng ở bên cạnh hắn.

Nếu hẳn biết Hạ Lâm là Tống giam đốc Thiên Hạ sớm hơn thì đã không dây dưa với loại phụ nữ ngu ngốc, vô dụng như Hoàng Bảo Thư rồi.

Hoàng Bảo Thư vẫn đập rầm rầm lên tấm kính, khóc lóc van xin hắn quay lại, hận không thể phá vỡ tấm kính, chạy ra ngoài giữ hản lại.

Nhưng hẳn như không nghe thấy, chỉ vài giây đã mất dạng.

Cô xụi lơ trên ghế, tay đập bàn, gào lên một cách điên dại.

Không gian trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.

Cứ như vậy, chia tay rồi? Cô không chấp nhận nối.

Sao Cao Danh lại không nể tình năm năm qua một chút nào, thấy cô ta sa cơ, không những không giúp, còn chọn lúc này tới nói chia tay huỷ hôn.

Không phải hắn nói rất yêu cô, cả đời này dù có ra sao vẫn chỉ yêu một mình cô không chia không la sao.

Phải làm sao đây? Công ty của nhà cô sắp phá sản thật sao.

Vậy cô không thế ra ngoài được rồi ư? Cô không muốn ngồi tù.

Không muốn chia tay.

Không muốn trắng tay.

Cô không muốn.

Giờ chỉ có Cao Danh mới cứu được cô, hản chia tay rồi, cô làm sao có thể ra ngoài? Trong lòng Hoàng Bảo Thư hỗn loạn, kèm theo đó là sự căm hận lên đến đỉnh điểm.

Hạ Lâm.

Tất cả là tại cô ta.

Lại là con nhỏ đó, nó đúng là yêu quái, là sao chổi, là âm hồn bất tán, thủ đoạn hèn hạ, vô sỉ bỉ ổi.

Con khốn đó là ác quỷ, không phải người.


Chắc chắn là con ả đó dụ dỗ Cao Danh, chia rẽ tình cảm của cô ta và hắn.

Ánh mắt hoang mang của Hoàng Bảo Thư nhuốm màu thù hẳn, nhìn về phía trước đau đáu, tưởng như Hạ Lâm đang ở trước mặt mà muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

Cứ chờ đó đi, đợi tới ngày cô ra ngoài, thê sẽ để Hạ Lâm sống không bằng chất.

Cùng thời điểm, tài xế chạy tới trước cửa hàng đồng hồ cao cấp rồi dừng lại, thông báo cho người ngồi sau biết.

Hạ Lâm đang bận bịu với chiếc máy tính trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra một cái, gập máy tính lại, mở cửa xuống xe đi vào.

Trời hôm nay nhiều mây, lúc sáng còn có nắng giờ thì tắt luôn rồi.

Mới hơn một giờ chiêu mà thôi.

Nhân viên bán hàng thấy có khách, lập tức niềm nở chào đón: "Quý khách cần gì ạ?"
"Bữa trước tôi có đến đặt làm đồng hồ"
Cô vừa nói vừa đưa giấy hẹn ra.

Nhân viên bán hàng xem qua giấy hẹn xong hiếu ra, cười tươi đáp lại: "À, vậy cô qua ngồi ghế chờ cho một chút.

Để tôi kiểm tra đã"
Hạ Lâm gật đầu, đi qua ghế ngồi.

Cửa hàng này ngoài bán những sản phẩm đồng hồ có thương hiệu nổi tiếng.

Còn nhận làm đồng hồ theo yêu cầu của khách hàng.

Trong một lần tình cờ đi qua thấy, Hạ Lâm mới nảy ra ý tưởng này.

Dĩ nhiên, nếu là cô dùng thì chả cần phải bày vẽ làm gì cho phiền phức.

Mua đại một cái là được rồi.

Vấn đề ở đây là, nó dùng để làm quà tặng sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật Đình Thiên.

Lễ ra cô đã đến lấy quà trước từ hôm trước, ngặt nỗi xảy ra nhiều chuyện quá, làm cô bận rộn cả thời gian thở cũng không có.

Nên giờ này mới đến lấy được.

Cô nhân viên bán hàng đi vào trong nãy giờ đã trở lại.

Trên tay cô ấy cầm một chiếc hộp nhung đỏ mận.

"Đồ của quý khách đã làm xong.

Mời quý khách kiểm tra"

Cô ấy đặt cái hộp xuống bàn, trước mặt Hạ Lâm, rất chuyên nghiệp mở nắp hộp ra cho cô xem.

Bên trong, có hai chiếc đồng hồ nam nữ mới tinh, những viên đá quý ánh lên tia sáng lấp lánh, chói loá.

Hạ Lâm gật đầu.

Cô tỉ mi quan sát hại món đồ trước mặt.

Hai chiếc đồng hồ chỉ khác nhau mỗi phần kích cỡ, còn lại từ hình dáng, cấu tạo, nguyên liệu đều giống nhau y đúc.

Dây đồng hồ làm bằng vàng trắng, vòng ngoài mặt đồng hồ gắn một đường ngọc quý.

jeremejevite, một loại tinh thể không màu trong suốt có hình dạng thuôn dài hình tháp.

Ngọc này được xếp vào hàng những loại ngọc quý hiếm nhất thế giới.

Giá một cara.

Jeremejetive giao động khoảng sáu mươi triệu đồng.

Mặt kính sapphire nguyên khối cao cấp.

Mặt trong đồng hồ, phần trung tâm có khắc chữ.

Đây mới chính là điểm mấu chốt của chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ nam khắc chữ Hạ Lâm.

Chiếc còn lại khắc chữ Đình Thiên.

Tổng thiệt hại cho hai chiếc đồng hồ này ngốn hết bốn mươi hai cara ngọc.

Jeremeietive.

Toàn bộ số ngọc này đều là của Hạ Lâm thẳng trong một đợt đấu giá ở Nga vào năm ngoái.

Rất tốn kém nhưng mà đáng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận