Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự từng thấy một câu nói: "Nếu không nhờ vào ác ý của cuộc đời, làm sao người ta có thể trải nghiệm được niềm vui của cuộc sống."
Lúc đó chỉ hơi cảm thán một chút về câu nói 'hạt giống tâm hồn' này thôi, nhưng ngày hôm nay mới hiểu được, 'hạt giống tâm hồn' cũng có đạo lý của nó.
Anh dịu dàng hôn Tiểu Ngũ, mang theo cả nụ cười, khi chuẩn bị dừng nụ hôn này lại thì bị Tiểu Ngũ ấn ngược trở lại vào lòng.
"Không được nhúc nhích." Tiểu Ngũ nói.
"Không được nhúc nhích."
Pháo hoa trên đỉnh đầu từng đóa nối tiếp lấy nhau lan tỏa ra, Lâm tự mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn người của anh.
"Tiểu Ngũ." Lâm Tự hỏi cậu.
"Khi ngắm pháo hoa là phải ước đó, em muốn gì? Nói với anh đi."
Tiểu Ngũ không hề biết thì ra lúc này có thể ước, cậu reo to lên: "Muốn Lâm Tự!"
Dường như mỗi lần hỏi cậu câu này, đáp án đều giống nhau cả.
Lâm Tự dịu giọng nói gì đó, bị tiếng pháo hoa át đi rồi.
Đợi đến khi pháo hoa đã đốt xong, Tiểu Ngũ vẫn hào hứng nhìn lên bầu trời.
Lâm Tự nói: "Có phải bây giờ thấy trống rỗng không? Thấy hơi thất vọng?"
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì sự náo nhiệt đã kết thúc rồi."
"Nhưng đã từng náo nhiệt đó thôi!" Tiểu Ngũ rất vui, ôm lấy Lâm Tự lắc tới lắc lui.
Lâm Tự nhận ra rằng mặc dù Tiểu Ngũ chưa từng đi học, ngay cả chữ cũng không biết được mấy cái, nhưng cậu có triết học cuộc đời mà anh không học được.
Tiểu Ngũ rất đơn giản, nhưng cũng không đơn giản như thế.
Lâm Tự nhìn cậu tới hơi mất tập trung, không biết trái tim mình đã hướng về người này tự khi nào.
Quả nhiên, không ai có thể cự tuyệt được ánh sáng.
Như con thiêu thân, Lâm Tự hiểu rồi.
Có điều anh quyết dịnh tin tưởng, Tiểu Ngũ sẽ không hủy hoại anh giống ngọn lửa đốt cháy cánh bướm đêm, Tiểu Ngũ sẽ yêu anh, thương tiếc anh, sẽ vì anh chiếu sáng tới cùng trời cuối đất, mà không phải là làm tổn thương anh.
"Anh tưởng mình sẽ dẫn em đi xem thế giới này, nhưng lại không ngờ rằng thì ra em đã mở ra thế giới của anh."
Tiểu Ngũ không hiểu lời của anh, chỉ là nhìn anh cười.
"Về không?"
"Lâm Tự." Tiểu Ngũ nói.
"Em có thể hôn anh một cái rồi về nhà không?"
Lâm Tự mỉm cười, gật đầu với cậu, lần này là Tiểu Ngũ chủ động hôn Lâm Tự.
Bờ môi mát lạnh, có hơi run rẩy hồi hộp.
Tim Tiểu Ngũ đập nhanh muốn xỉu, chạm một cái là hồi hộp tách ra, sau đó vui vẻ chạy vòng quanh Lâm Tự.
Lâm Tự bị cậu chọc cười, nói với cậu: "Đừng quậy nữa, chúng ta về nhà thôi."
Tay trong tay đi về nhà.
Khi Lâm Tự ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong lòng anh nói: Ba me, con xin lỗi, con tạm thời không đi tìm ba mẹ nữa.
Anh vẫn áy náy như vậy, nhưng cũng muốn tiếp tục sống.
Tình yêu làm anh trở nên tham sống sợ chết, mặt dày vô sỉ.
Lâm Tự biết, mình phải cõng lấy sự áy náy với ba mẹ mặt dày sống tiếp, anh sẽ luôn mâu thuẫn, sẽ luôn thấy nhục nhã hổ thẹn, nhưng đồng thời cũng sẽ luôn luôn yêu thương.
Đây chính là trừng phạt của ông trời dành cho anh, cũng là phẩn thưởng mà thượng đế cho anh.
Anh ta chấp nhận mọi thứ và chờ đợi chết rồi lại đi chuộc tội.
Lâm Tự và Tiểu Ngũ đã về tới nhà, trong nhà hơi lạnh hai người cùng đắp cùng một tấm chăn lồng rúc vào nhau trên sofa.
Cách mười hai giờ một lúc nữa, Lâm Tự bật truyền hình lên xem Đêm Xuân với Tiểu Ngũ.
Họ dán chặt vào nhau, toàn thân Tiểu Ngũ căng thẳng không dám thả lỏng.
Còn Lâm Tự thì khá là tự nhiên dựa vào người Tiểu Ngũ, chương trình Đêm Xuân vô vị cũng trở nên thú vị hơn.
Lâm Tự nói: "Em xem Đêm Xuân lần nào chưa?"
Khi nói chuyện, Lâm Tự chơi đùa với ngón tay của Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ bị móc lấy thế này, ngồi thẳng cả người dậy luôn.
Lâm Tự ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Sao mặt em đỏ vậy?"
Tiểu Ngũ không chịu trả lời, cũng không nhìn Lâm Tự.
Lâm Tự dựa vào sofa nhìn Tiểu Ngũ chằm chằm, qua một lúc thì bỗng nằm lên đùi Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ càng căng thẳng hơn, cậu chưa bao giờ trải qua chuyện này đó.
Lâm Tự đang cố ý trêu ghẹo cậu, cố ý khiêu khích cậu, cũng không muốn gì hết, chỉ là muốn nhìn dáng vẻ chân tay lúng túng của cậu mà thôi, dễ thương lắm.
Tiểu Ngũ đúng là luống cuống thật rồi, đầu cũng loạn theo.
Lâm Tự nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì cười hụt hơi, nằm nghiêng người qua, quay mặt vào bụng nhỏ của Tiểu Ngũ.
Ban đầu thấy nằm như vậy thoải mái, cũng tiện nói chuyện với Tiểu Ngũ, nhưng không ngờ là không cẩn thận đụng vào một chỗ nào đó của Tiểu Ngũ, hai người đều sững sờ.
Tiểu Ngũ cũng là một người con trai trưởng thành mà, mặc dù chưa từng trai nhưng không thể nào chưa từng nghĩ qua.
Trước đây Tiểu Ngũ nói không muốn xảy ra quan hệ với Lâm Tự, là bởi vì muốn Lâm Tự biết mình gần gũi với anh không phải là vì chuyện này, nhưng có cám dỗ thì sao nhịn được nữa.
Mặt Tiểu Ngũ đỏ như rỉ máu, Lâm Tự cứ nhìn như thế, nhịp tim cũng tăng tốc theo.
Trong tivi, hiện trường của Đêm Xuân ấy náo nhiệt cực kỳ.
Bên ngoài, hai người trong nhà gần như ngừng luôn hơi thở.
Vẫn là Lâm Tự mở miệng trước: "Tiểu Ngũ, hôm nay là ngày mừng năm mới, coi như là quà cho em."
Tiểu Ngũ vô thức gật đầu, nhìn cũng không dám nhìn Lâm Tự.
Lâm Tự cười lên, cố ý dán sát vào người cậu: "Thật sự không muốn hay là giả vờ không muốn?"
Tiểu Ngũ sợ hãi, dựa cả người ra phía sau.
Lâm Tự than vãn: "Anh không có sức hút nào với em sao?"
Lâm Tự cũng thấy xấu hổ, thấy căng thẳng, thấy thẹn thùng mà!
Nhưng anh nghĩ nếu đã quyết định rồi thì phải bước thêm một bước mới nữa, anh muốn phá vỡ nó ngay trong đêm đầu óc không tỉnh táo này, sau đó lần nữa đối mặt lại từ đầu với cuộc đời mình.
"Không thì, coi như là quà tặng anh đi." Lâm Tự kéo tay Tiểu Ngũ qua, đặt lên đũng quần mình.
Lâm Tự nói: "Em xem, em có sức hấp dẫn với anh đấy."
Khi nói lời này, cổ họng Lâm Tự thắt nghẹn, trước giờ anh đều chưa từng nói qua lời nào đầy ám chỉ như vậy, cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình sẽ đi làm ra chuyện như thế này.
Giờ này phút này, anh nên quỳ lạy gốc táo mới phải.
Thế mà anh lại ở đây ái muội với Tiểu Ngũ.
Đúng là đáng chết.
Nhưng anh không ngừng lại được.
Bỗng nhiên, tiếng chuông mười hai giờ reo lên.
Lâm Tự nói: "Năm mới đến rồi, thật sự không tặng quà cho anh sao?"
Tiểu Ngũ thở hổn hển, nhìn anh chằm chằm.
Lâm Tự đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của Tiểu Ngũ, khi anh sắp bỏ cuộc, Tiểu Ngũ chợt ôm chặt lấy anh.
Tiểu Ngũ nói: "Lâm Tự, em muốn.".