Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Ngạn Nhi cũng đến Đấu trường Tử quyết tâm luyện tập.
Mặc dù hơi khó nhưng Thẩm Phong Duệ luôn sẵn sàng giúp đỡ cô.
Thực ra là cũng hơi phiền vì cái tên Thiếu quân cứ kè kè bên cạnh, lúc Phong Duệ dạy cô thì cứ ý kiến này ý kiến nọ.
Thế là Phong Duệ và Lăng Hàn cãi nhau một trận.
Phong Duệ đứng ra sau lưng Ngạn Nhi, Ngạn Nhi cầm cung nâng lên, Phong Duệ nắm lấy tay cô chỉnh lại cho đúng cách.
Lăng Hàn đang khoanh tay trước ngực đứng nhìn, chợt lao đến túm lấy tay Phong Duệ.
Phong Duệ tỏ ra khó chịu nói với anh:
– Thiếu quân có ý kiến gì?
– Không có ý kiến gì! Chỉ là Lăng mỗ thắc mắc, tại sao dạy bắn cung lại phải đứng cái tư thế đấy, còn cầm nắm tay người ta như thế?
– Bắn cung mà không đúng kĩ thuật là sẽ không thể bắn trúng đích được, thậm chí là bị thương.
Điều này Lăng thiếu quân không hiểu sao?
Thẩm Phong Duệ lập tức phản bác.
Lăng Hàn nhìn thẳng vào mắt chàng ta, khẽ nhếch cười, nhanh chóng đáp trả lại:
– Mấy cái đấy có gì mà không hiểu.Thứ ta không hiểu là Thẩm quân chủ kìa! Nhị quận chúa là người đã có phu quân, mong Thẩm quân chủ để ý một chút!
Thẩm Phong Duệ nghe xong thì tức đến sôi máu.
Lăng Hàn đã đụng trúng tim đen của chàng ta, anh ám chỉ rằng phu quân của quận chúa vẫn đang ở đây, đừng hòng đụng chạm vào nàng.
Thẩm Phong Duệ đương nhiên là hiểu được điều đó, chàng bật cười, hất mạnh tay ra:
– Để Lăng thiếu quân chê cười rồi! Nếu Thiếu quân đã muốn như thế, Thẩm mỗ đành nhường Thiếu quân một bước.
Mời!
Thẩm Phong Duệ lùi lại, đưa bàn tay hướng về phía Ngạn Nhi.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn chàng ta, khẽ gật gật đầu.
Nhưng khi vừa định quay người bước đến, cả hai đều phải đứng hình.
Ngạn Nhi thấy hai người cãi nhau thì lắc đầu chán nản, nam nhân mà cứ như trẻ con ấy, đàn ông đàn ang ai lại đi cãi nhau bao giờ.
Cô thấy xấu hổ quá nên vội vàng rời đi chỗ khác, mà không biết nguyên nhân hai người cãi nhau là vì cô.
Ngạn Nhi vừa đi được vài bước thì một đám nam nhân không biết từ đâu ra lao đến vây xung quanh cô, nháo nhào hết cả lên.
– Nhị quận chúa, Nhị quận chúa, để thần giúp người căng dây cung!
– Nhị quận chúa, để thần giúp người chỉnh dây cương ngựa!
– Quận chúa của ta, để thần dạy người cách cầm kiếm!
– Nhị quận chúa...
– Nhị quận chúa.....
Một câu Nhị quận chúa, hai câu Nhị quận chúa, người này nói người kia nói, chẳng ai chịu nhường ai.
Cái này đúng kiểu mệnh ai người đấy nói, nói mà không biết suy nghĩ, không có quy củ phép tắc gì.
Ngạn Nhi bị vây quanh như thế thì chóng hết cả mặt.
Cô ôm đầu hét to:
– Điếc tai quá đi! Im lặng, im lặng! TRẬT TỰ!!!
Hai từ "trật tự" vừa dứt, cả đám liền im bặt, không ai nói thêm gì nữa.
Ngạn Nhi phải chờ một lúc sau mới bỏ tay xuống, lườm bọn họ một cái, cất tiếng trách móc:
– Các ngươi muốn khủng bố tinh thần ta hả? Làm cái gì mà loạn hết cả lên thế?? Xếp hàng vào, từng người một.
Nghe lời quận chúa, cả bọn nhanh chóng xếp thành một hàng ngang, tất cả trên dưới 10 người.
Ngạn Nhi nhìn bọn họ, ai cũng mặc bộ quân phục màu xanh than, có lẽ là những người chuyên giúp các quân chủ làm mấy việc vặt ở Đấu trường Tử.
Ngạn Nhi đi qua từng người một, vừa chỉ tay vừa nhận xét:
– Người này lùn quá! Không được!
– Người này gầy quá! Ngươi có nâng ta lên ngựa được không? Ta 46 cân lận đấy!
– Người này....!Người này được này! Duyệt!
Thẩm Phong Duệ và Lăng Hàn đứng xem mà ngơ cả người.
Xem ra Nhị quận chúa này không hề để ý đến việc mình đã có phu quân, tính tình vẫn còn ham chơi, y hệt như trẻ con.
Cũng phải thôi, Ngạn Nhi ở thế giới thực mới có 17 tuổi, đang là tuổi ăn tuổi lớn, tự nhiên chui vào cái thế giới này lại có phu quân, hơn nữa cô không hề có tình cảm thì sao có thể trách được.
Tuy ham chơi như thế nhưng Ngạn Nhi vẫn biết nhiệm vụ của mình là gì, nên cô vẫn luôn cố gắng chăm chỉ luyện tập.
Mỗi khi tập xong một môn nào đó, thành Kinh Hoa đều tổ chức cuộc thi để cô thể hiện bản thân mình.
Cuộc thi đua ngựa cướp cờ được tổ chức ngay trong đấu trường Tử.
Người tham gia đều là nữ nhân để cho cuộc thi được công bằng.
Tất cả những ai tham gia đều đứng tại một vạch xuất phát, khi có tiếng trống thì sẽ bắt đầu cho ngựa chạy, trên từng đoạn đường đều có vạch đánh dấu treo một chiếc cờ.
Khi có tiếng trống kết thúc, người nào lấy được nhiều cờ nhất sẽ là người thắng cuộc.
Ngạn Nhi phi ngựa chạy không ngừng nghỉ, mỗi khi thấy cờ, cô nhanh chóng nghiêng người, với tay cướp lấy rồi lập tức chạy thẳng đi.
Tiếng trống kết thúc vang lên, Ngạn Nhi ghìm ngựa dừng lại, giơ tay reo hò:
– Ta thắng rồi! Thắng rồi!!!
Vương chủ ngồi trên bậc cao, mỉm cười gật đầu, tỏ ra vô cùng hài lòng
Ngạn Nhi vội vã xuống ngựa, đi thẳng đến chỗ Đại quận chúa, nắm lấy tay nàng lay lay.
– Đại tỷ, may quá tỷ cũng đến xem, muội mong tỷ suốt!
Đại quận chúa bật cười nhìn cô.
Lăng Hàn đi đến từ đằng sau, trên tay cầm đĩa bánh giơ trước mặt cô.
– Này, cho cô đấy!
– Đa tạ thiếu quân!
Ngạn Nhi lấy một miếng bánh ăn ngon lành.
Lăng Hàn vẫn không rời mắt khỏi cô, miệng vẫn hơi cười.
Đại quận chúa khẽ đứng bên cạnh Ngạn Nhi khẽ ngước đầu nhìn Lăng thiếu quân, đôi môi không còn nở nụ cười tươi tắn như ban nãy nữa, nét mặt không còn cảm xúc, nhưng đôi mắt thì vẫn long lanh.
Nàng nhìn Thiếu quân nhưng Thiếu quân lại nhìn một người khác, nàng nhận ra điều đó nên trong lòng không khỏi cảm thấy trống rỗng....
Không chỉ đua ngựa, Vương chủ cũng đã đồng ý cho Ngạn Nhi tham gia săn bắn cùng mọi người để học hỏi thêm.
Lần đầu tham gia săn bắn, cô không khỏi cảm thấy thích thú nhưng cũng có chút hồi hộp.
Lần này Tam quận chúa, Thẩm quân chủ và Lăng thiếu quân cũng tham gia, đội hình vô cùng đông đủ.
Mọi người ai ai cũng mang theo cung tên, mỗi người đi một hướng để tìm con mồi.
Trong rừng cây cối bạt ngàn, không thiếu sâu bọ, Ngạn Nhi mới đi lần đầu nên còn chưa quen, mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận.
Ngạn Nhi giương cung bắn được một con thỏ, vội vàng chạy đến xem.
Cô cầm tai thỏ nhấc lên ngắm nghía nó.
Tam quận chúa đứng đằng sau cô chỉ vài bước chân, ánh mắt nàng ta nhìn cô không mấy thiện cảm.
Tam quận chúa chầm chậm giương cung lên, khi mũi tên đang bay về phía Ngạn Nhi, một mũi tên không biết từ đâu ra bay ngang quaz đâm thẳng vào mũi tên của Tam quận chúa, làm nó rơi xuống đất.
Ninh Nguyên bất ngờ cau mày, còn đang không hiểu chuyện gì thì thấy Lăng Hàn từ trong bụi cây khác đi ra.
Anh dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Tam quận chúa, sau đó không nói gì mà đi thẳng đến chỗ Ngạn Nhi.
Ngạn Nhi nhìn thấy anh thì cười tươi, giơ con thỏ lên lắc lắc để khoe.
Bỗng ở bụi cây đằng trước có tiếng động, một con thỏ khác chạy ra.
Nhìn thấy nó, Ngạn Nhi hét lên:
– Đằng kia có một con!!!!
Lăng Hàn không chần chừ rút mũi tên đặt ở sau lưng, sau đó giương cung tên lên định bắn.
Nhưng còn chưa kịp thả tay, con thỏ đã bị trúng một mũi tên khác.
Phong Duệ đã nhanh hơn một bước, chàng đi đến chỗ con thỏ cầm nó lên và đưa cho Ngạn Nhi.
Trong khi Ngạn Nhi đang chăm chú ngắm thỏ thì hai nam nhân kia lại đang nhìn chằm chằm nhau, không khí vô cùng căng thẳng..