Khi Quận Chúa Yêu Đương


Giọng nói cất lên đưa Đại quận chúa trở về hiện thực.

Nàng vội vã đặt ấm trà xuống, với lấy chiếc khăn lau nước trên bàn.

Vừa lau nàng vừa bối rối nói:
– A...ta đang mải suy nghĩ, nhất thời....
Đại quận chúa bỗng dừng tay, ngưởng lên nhìn xem ai là người nói.

Ngạn Nhi đứng trước mặt nàng, môi mỉm cười, đôi mắt long lanh hơi híp lại.

Đại quận chúa nhìn thấy cô thì thở dài một tiếng, nàng vội lau nốt cho xong rồi lạnh lùng hỏi:
– Muội sao lại đến đây? Có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Ngạn Nhi tươi cười, nâng vây ngồi xuống ghế.

Cô không ngại mà lấy ấm trà rót một ly cho mình rồi đưa lên uống một ngụm.


Ninh Phương đã quen với tính cách của muội muội, nàng chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi im chờ cô trả lời.
Sau khi đặt tách trà xuống, Ngạn Nhi khoanh hai tay lên bàn, đưa mặt gần hơn rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Đại tỷ, gần đây tỷ có chuyện gì sao? Nhìn tỷ có vẻ không ổn lắm....
– Không sao, không có chuyện gì đâu!
Đại quận chúa phủ nhận.

Mặc dù Ninh Ngạn gây không ít phiền phức cho nàng, nhưng Ninh Phương vẫn một lòng yêu thương muội muội, không hề muốn muội muội phải lo lắng hay buồn bã, vì vậy nàng vẫn luôn giấu Ninh Ngạn.
Ngạn Nhi gật đầu, tỷ tỷ đã nói vậy thì cô cũng yên tâm rồi.

Ngạn Nhi ngồi đó nghịch nghịch, chần chừ một lúc thì lại cất tiếng:
– Đại tỷ, muội muốn xin tỷ chuyện này.

Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát đâu, nhưng mà chỉ có tỷ mới làm được!
Đại quận chúa quay đầu nhìn cô, môi nàng hơi mím nhẹ, phải để một lúc mới hỏi lại:
– Muội nói đi!!
– Đại tỷ, tỷ có thể....giúp muội mở cổng thành được không? Muội....có việc cần làm!
Ninh Phương vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị của Ngạn Nhi.

Sao tự dưng lại đòi mở cổng thành? Cổng thành đâu phải muốn mở là mở, nhất định phải có lý do chính đáng.
Đại quận chúa lắc đầu, nàng bỗng gắt lên:
– Ngạn Nhi, rốt cuộc muội muốn làm cái gì nữa? Muội đòi mở cổng thành.....cổng thành là thứ muội thích thì đòi mở sao?
Thấy tỷ tỷ phản ứng như thế, Ngạn Nhi đúng là có chút sợ.

Đây là lần đầu cô bị Ninh Phương mắng, uy nghiêm của Vương chủ tương lai đúng là không đùa được.
Ngạn Nhi rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ Đại quận chúa ngồi thụp xuống dưới chân nàng.

Cô năn nỉ:
– Đại tỷ, muội biết trước kia muội không tốt, muội lúc nào cũng gây chuyện khiến tỷ phải khó xử.


Nhưng mà giờ muội đã khác rồi, muội thật sự muốn giúp đỡ tỷ, cũng muốn làm việc tốt cho dân chúng bách tính...Tỷ tin muội đi, có được không?
– Không phải là ta không cho phép muội, nhưng việc mở cổng thành, nếu muội không có do chính đáng, ta không thể làm được.
Nghe đến đây, Ngạn Nhi đứng phắt dậy, cô gật đầu, đưa ba ngón tay lên tự tin nói:
– Muội thề là muội chỉ phát thức ăn cho người dân nghèo thôi, muội sẽ không làm gì sai trái đâu!! Tỷ giúp muội nhé! Nhé!!!
– Để ta nghĩ đã, muội ra ngoài đi!
Ngạn Nhi vui mừng khôn xiết, cô nắm lấy tay Ngạn Nhi lay lay, môi nở nụ cười tươi rói.

Tỷ tỷ cuối cùng cũng ủng hộ cô rồi! Mở được cổng thành thì người dân mới có thể vào lấy thức ăn được, như thế thì cô chỉ cần lo liệu những việc khác nữa thôi là xong xuôi rồi!
– Đại tỷ là tốt nhất! Muội biết tỷ thương muội mà!!
...----------------...
_ Thanh Y Viện _
Lăng Hàn bước vào đại sảnh, trên người khoác chiếc áo choàng trắng, tay cầm thanh kiếm.

Anh đứng trước sảnh nhìn người người tấp nập đi qua, không khí vô cùng náo nhiệt.
Thanh Y Viện trước nay luôn vắng vẻ, ít ai qua lại nhiều như hôm nay, đã thế ai ai cũng có vẻ tươi cười, xem ra nơi này đang có chuyện vui.
Lăng thiếu quân đang cảm thấy khó hiểu thì Mã Kỳ đi đến, cậu cúi chào vô cùng cung kính.

Lăng Hàn gật đầu một cái, lúc này vừa hay thấy Nhị quận chúa và Tư Đồ từ gian phòng chính đi ra, dáng vẻ vô cùng vội vã, còn vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ nữa chứ.
Lăng thiếu quân cau mày chỉ tay, quay sang hỏi Mã Kỳ:

– Nhị quận chúa này lại bày trò gì à?
– Thần nghe nói Nhị quận chúa đang chuẩn bị cho buổi phân phát thức ăn cho những người dân nghèo, cả Thanh Y Viện đều nháo nhào hết cả lên!
Lăng Hàn cau mày nhìn khung cảnh náo nhiệt của Thanh Y Viện.

Nhị quận chúa tự dưng lại tốt như thế thật đúng là kì lạ.

Không chỉ Lăng thiếu quân mà tất cả mọi người trong thành Kinh Hoa đều rất ngạc nhiên.

Một Nhị quận chúa ngang tàng hống hách, chuyên đi gây chuyện bây giờ lại đi từ thiện như thế, trời sập rồi!!!!
"Chẳng lẽ...nàng ta thật sự thay tâm đổi tính?"
Lăng thiếu quân hơi hạ mi, nét mặt tỏ rõ sự nghi ngờ.

Nhưng đối với Lăng thiếu quân, tuyệt đối không được mất sự cảnh giác đối với Nhị quận chúa này, với nàng ta thì cái gì cũng có thể làm được.
Mã Kỳ đổi hướng nhìn qua Lăng Hàn, hắng giọng một tiếng rồi chậm rãi nói nhỏ:
– Tiểu Vương chủ, có tin của Vương chủ gửi đến!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận