Người dân bắt đầu đến tụ tập bàn tán trước cổng thành.
Già trẻ gái trai ai ai cũng đến xem, mỗi người mỗi câu lời qua tiếng lại, ồn ào náo nhiệt cả một vùng.
Nhị quận chúa đứng trước một dãy bàn, cùng với Tư Đồ và các cung nhân khác bắt đầu phân phát từng hộp cơm.
Những người dân nghèo xếp thành một hàng, từng người tiến đến nhận hộp cơm của mình.
Trong số đó còn có cả những em bé còn rất nhỏ, và cả những cụ ông cụ bà đã cao tuổi, họ đều là những người có hoàn cảnh rất khó khăn.
Ngạn Nhi mải mê làm việc, bất giác quay đầu thì nhìn thấy một người xa lạ–một nam nhân ăn mặc chỉnh tề, đứng bên cạnh giúp cô phân phát.
Ngạn Nhi nghiêng đầu, thắc mắc:
– Ngươi là ai thế?
Nam nhân kia nhìn cô mỉm cười, lập tức cúi đầu hành lễ:
– Thỉnh an Nhị quận chúa! Thần là Tư Thành được Vương chủ phái đến Thanh Y Viện, kính mong quận chúa chiếu cố!
– Tư Thành? Sao ta cảm thấy....ngươi rất quen!!?
Ngạn Nhi ngước nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt thanh thoát rất thuận mắt, dáng vẻ lại rất điềm đạm, nhưng thứ cô thấy quen thuộc nhất lại là đôi mắt hắn.
Tư Thành bật cười, giọng khẽ ngân nga:
– Có lẽ thần và quận chúa vừa gặp đã quen, duyên phận trời định, khó lòng xa, cách!
Ngạn Nhi nhăn mặt khó hiểu, tên này nói cái gì mà duyên phận trời định, khó lòng với dễ lòng cái gì không biết!! Cô lắc lắc đầu, vội vã quay lại công việc.
– Thôi thôi, ngươi mau nhanh tay lên, nhiều người còn đang chờ!
Tư Thành cũng nhanh chóng sắp xếp hộp cơm, tay làm miệng nói:
– Quận chúa đúng là người có tấm lòng bao dung, nhân hậu, Tư Thành cảm kích không thôi!
Ngạn Nhi nghe xong thì cạn lời luôn, tên này đúng là bệnh rồi, không chỉ bệnh đâu mà còn là bệnh không nhẹ.
Cả cái Phủ Nguyệt Quốc này ai mà không biết tính tình của Nhị quận chúa ngang ngược ra sao, trên dưới khắp nơi đều chửi rủa trách cứ, chê còn không hết, vậy mà tên Tư Thành này lại nói Nhị quận chúa bao dung độ lượng....
" Không bình thường, tên này chắc chắn có vấn đề"
Ngạn Nhi rùng mình một cái, quyết định không nói chuyện với Tư Thành nữa, tập trung vào việc mình đang làm.
Trong lúc đó, Lăng thiếu quân đứng ở đằng xa, trên tay cầm bức phong thư mà Mã Kỳ đưa cho anh ở đại sảnh, ánh mắt phức tạp nhìn vào từng câu chữ viết trên đó:
"Đất quốc xa lạ, vô số người đại trí nhược ngu.
Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Nơi này vốn dĩ thập diện mai phục, tuyệt đối không được lơ là cảnh giác.
Mãnh hổ nan địch quần hổ, ta chờ ngày con mã đáo thành công!"
Lăng Hàn lặng lẽ gấp giấy, trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực.
Thiếu quân biết phụ thân sốt ruột như thế nào.
Lăng Hàn cũng đã rời Thành Lâu Quốc gần một tháng, nhưng lại chưa từng gửi tin tức gì về cho Vương chủ, chẳng trách người cảm thấy lo lắng bất an.
Dù là như thế nhưng Lăng thiếu quân vẫn chưa bao giờ dám quên mục đích thật sự của mình.
Mã Kỳ dẫn theo một nam nhân đi đến, vội vàng hành lễ:
– Thiếu quân, Quan tướng quân đến rồi!
Lăng Hàn quay người nhìn nam nhân đứng cạnh Mã Kỳ.
Quan tướng quân vội vàng tiến lên một bước, cúi đầu hành lễ:
– Thần Quan Minh xin tham kiến Tiểu Vương chủ!
Lăng Hàn cất phong thư vào trong áo, nghiêm giọng nói:
– Ta cứ tưởng ngươi quên mất Tiểu Vương chủ này rồi chứ?
– Thần...không dám! Khi nghe tin Thiếu quân đến Phủ Nguyệt Quốc, thần vẫn luôn tìm cách để có thể gặp người, may mắn thay hôm nay đã có cơ hội đứng ở đây!
Từng câu từng lời thốt ra từ miệng Quan Minh đều chứa đầy sự kính trọng, tôn thờ vị Thiếu chủ của mình.
Lăng Hàn nhếch miệng cười, quay người nhìn về phía trước, hai tay chắp ra sau lưng, dáng vẻ điềm tĩnh đến lạ.
Quan tướng quân đứng đằng sau, tiếp tục cất giọng:
– Thiếu quân, thần phụng mệnh Vương chủ đến Phủ Nguyệt Quốc đã hai năm nay, mặc dù làm việc cho Đại quận chúa nhưng dù có dò hỏi thế nào, nàng ta vẫn chưa từng hé răng nửa lời về Cao Dập Tinh....Xem ra Đại quận chúa này chưa thật sự tin tưởng thần!
Quan Minh nói với vẻ đầy lo lắng, hóa ra Quan tướng quân vốn là người của Thành Lâu Quốc được Vương chủ cử sang Phủ Nguyệt Quốc làm mật thám, nhưng có lẽ việc này không hề dễ như họ tưởng.
Lăng thiếu quân bất vi sở động, vẻ mặt thản nhiên không hề để lộ ra cảm xúc.
Chẳng ai có thể biết được Lăng thiếu quân đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy anh lãnh đạm nói:
– Lấy lại Cao Dập Tinh là việc lớn, không phải chỉ một hai năm là thành công.
Nếu dễ như thế thì ta cần gì phải có mặt ở đây!?!?
Mã Kỳ và Quan Minh nghe xong thì quay đầu nhìn nhau.
Mã Kỳ vội lắc đầu ra hiệu một tiếng, Quan tướng quân hiểu ý, chỉ có thể nói:
– Thiếu quân anh minh, thần bất tài! Mong thiếu quân chỉ giáo nhiều hơn!
– Được rồi, lui ra đi!
Quan tướng quân cúi người lặng lẽ lùi xuống.
Chờ cho Quan Minh đi hẳn, Mã Kỳ mới tiến đến bí mật đưa một thứ cho Lăng thiếu quân.
Lăng Hàn cầm ống sáo bạc trên tay, lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Mã Kỳ nhanh chóng giải thích:
– Thiếu quân, người của ta lưu lạc bao lâu bên ngoài nay đã thành công trà trộn vào trong thành, sẵn sàng đợi lệnh của Thiếu quân.
Chỉ cần người dùng sáo bạc này thổi một tiếng, quân Thành Lâu sẽ nhanh chóng ập đến hộ tống người!
Lăng Hàn một tay nắm chặt lấy ống sáo, đôi mắt mở to nhìn vào hư vô, đôi đồng tử hóa lạnh trong phút chốc..