_ Lạc Xuân Điện _
Vương chủ ngồi trên long ngai, bên dưới là các quan đại thần, ai ai cũng đang xì xào bàn tán, tỏ ra vô cùng bức xúc.
Đại quận chúa đứng im một chỗ, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt dán chặt vào nền đất.
Hai tay nàng đan vào nhau, đôi vai khẽ run run, có lẽ Ninh Phương đang cảm thấy sợ.
Từ khi bước vào Lạc Xuân Điện, nàng đã nhìn thấy ánh mắt đầy giận dữ của mẫu thân, ánh mắt đó khiến nàng có cảm giác mình sắp bị người chê trách.
Các quan đại thần vẫn không khỏi bàn tán, lời qua tiếng lại mỗi người một ý.
Vương chủ tâm trạng vô cùng tệ, khuôn mặt toát ra vẻ lo lắng.
Giáo quan Dung Viên đứng bên cạnh cũng nhận ra điều đó, vội ghé tai nói nhỏ:
– Vương chủ, thần đã cho người đi gọi Nhị quận chúa đến rồi, một lúc nữa nàng ấy sẽ đến!
Vương chủ khẽ gật đầu.
Người liếc nhìn Lăng thiếu quân đứng bên dưới, dáng vẻ của anh vô cùng thản nhiên, không hề tỏ ra sốt ruột hay lo lắng gì.
Lăng Hàn nhấc tay lên chỉnh lại cổ tay áo, Mã Kỳ đứng ở một góc gần đó cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn Thiếu quân, cậu thở dài một tiếng.
– Đến rồi, Nhị quận chúa đến rồi!
– Nhìn xem, Thẩm quân chủ cũng đến, lại còn đi bên cạnh nàng ta....
Lúc này, tất cả mọi người đều dồn mắt vào Nhị quận chúa và Thẩm quân chủ đang bước đến.
Hai người đi đến trước mặt Vương chủ, nhanh chóng cúi người hành lễ.
Ngạn Nhi đi đến đứng cạnh Lăng Hàn, ngước đầu nhìn anh.
Lăng Hàn khẽ ho một tiếng, liếc mắt khẽ lườm cô.
Ngạn Nhi tự nhiên bị gọi đến đây, không hiểu vì sao mà mọi người lại tập trung đông đủ thế này, rốt cuộc là có chuyện gì!?!?
Tam quận chúa tiến lên phía trước, quay sang nói với Ngạn Nhi, giọng điệu vô cùng coi thường:
– Nhị quận chúa, Vương chủ và các quan thần đã có mặt đầy đủ ở đây rồi, chẳng phải tỷ nên giải thích mọi chuyện cho rõ ràng sao?
Ngạn Nhi mặt mày nhăn nhó, không hiểu Ninh Nguyên đang có ý gì, nói cô giải thích, cô còn không biết có chuyện gì thì sao có thể giải thích được.
Đại quận chúa cũng quay sang nhìn cô, thấy nét mặt đó thì lập tức hiểu.
Nàng cất lời:
– Ninh Ngạn, muội vẫn chưa biết chuyện đúng không? Sáng hôm nay, những người dân được muội phân phát cho thức ăn, sau khi ăn xong đã có dấu hiệu bị ngộ độc.
Tuy chỉ bị nhẹ nhưng đã có rất nhiều người làm đơn tố cáo lên triều đình, ta cũng đã cho người kiểm tra nồi cơm của muội, đúng là có vấn đề.
– Cái gì?? Bị ngộ độc? Nồi cơm của ta có vấn đề??
Ngạn Nhi nghe xong thì không khỏi hoang mang.
Bây giờ thì cô hiểu rồi, thì ra đây là lí do mà cô bị gọi lên đây, rõ ràng là bọn họ đang muốn chất vấn cô mà.
Đáng tiếc, cô chẳng biết gì cả!
– Mẫu thân, nữ nhi không hề liên quan đến chuyện này, nữ nhi thật sự không biết!
Ngạn Nhi vội lên tiếng phủ nhận.
Bởi vì cô là người yêu cầu tổ chức buổi phân phát thức ăn nên bị nghi ngờ là đúng, nhưng chuyện gì cũng phải ra chuyện ấy, cô sao có thể làm mấy chuyện thất đức như thế được.
Tam quận chúa bật cười một tiếng, nàng ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô rồi lập tức đáp trả:
– Ấy, Ninh Ngạn, tỷ sao có thể nói thế được? Tỷ không biết thì ai biết?
Ngạn Nhi cảm thấy bực mình, cô trợn mắt nhìn Ninh Nguyên, muốn cãi lại nàng ta, vừa hay lúc đó Lăng Hàn lại đẩy nhẹ cô một cái.
Ngạn Nhi quay sang nhìn anh, nhăn mặt lắc đầu, cô cất tiếng nói nhỏ, đủ để hai người nghe thấy:
– Lăng Hàn, thật sự không phải ta mà, tại sao ta phải làm thế chứ?
– Ta thấy Tam quận chúa nói cũng có lý đấy!
Lăng Hàn ghé tai cô buông lời trêu chọc.
Ngạn Nhi cắn môi, nắm tay thành nắm đấm, muốn đấm cho Lăng Hàn một cái.
Lăng thiếu quân hắng giọng, tiến lên một bước rồi nói:
– Vương chủ, Lăng mỗ xin có ý kiến.
Tuy Nhị quận chúa là người làm chủ, nhưng cũng không phải không có trường hợp có người cố ý hại nàng ấy, chuyện này vẫn nên tìm hiểu kĩ càng, không nên tùy tiện!
Ngạn Nhi nghe Lăng Hàn nói thế thì khẽ cười, cô hướng mắt về phía mẫu thân chờ đợi phản ứng của Người.
Vương chủ vẫn còn đang suy nghĩ, chưa hề lên tiếng.
Được đà lấn tới, Tam quận chúa tràn đầy tự tin cất cao giọng, cố tình nói to:
– Lăng thiếu quân không biết rồi! Nhị quận chúa trước kia lúc nào cũng đi tìm cách gây chuyện, mỗi khi gây chuyện xong, bị phát hiện thì lại khóc lóc nói không phải mình làm, đòi Vương chủ phải điều tra rõ ràng.
Nhưng dù có điều tra kĩ đến đâu thì cũng chỉ có một kết luận duy nhất: Nhị quận chúa chính là người chủ mưu! Chắc chắn là lần này cũng thế.
Tam quận chúa vô cùng tự đắc, cho rằng dù Nhị quận chúa có là con gái của Vương chủ đi nữa thì làm sai cũng phải chịu phạt theo luật lệ.
Nàng ta như thế chính là cậy địa vị của mẫu thân mình trong mắt Vương chủ, mẫu thân nàng ta vốn là một nữ quân chủ rất tài giỏi, đã đi theo Vương chủ nhiều năm, nghĩ rằng Vương chủ cũng sẽ phải nể mặt mẫu thân mình, chính vì vậy mà Tam quận chúa luôn luôn đấu đá và gây khó dễ cho Nhị quận chúa mà không tỏ ra sợ bất cứ thứ gì.
Lăng Hàn vừa nói giúp cho cô, nghe Tam quận chúa nói thế thì cũng cảm thấy có lí.
Anh hạ mắt, quay đầu nhìn cô tỏ vẻ nghi ngờ.
Ngạn Nhi cau mày chỉ tay vào mình, bất lực không thốt nên lời.
– Ta....??
Ngạn Nhi nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Tam quận chúa thì máu sôi lên náo, lần này cô không thể không nói lại.
Ngạn Nhi rướn người chỉ tay vào Tam quận chúa, bộ dạng y hệt như mèo xù lông:
– Này, ta nhịn cô lâu lắm rồi đấy! Cô tưởng ta không biết cái gì ư? Cô nghĩ ta là ai hả, cái đồ ngu ngốc kia??? Quá đáng vừa vừa thôi chứ!!!
– Cái gì? Cô bảo ai là đồ ngu ngốc??? Ninh Ngạn, cô nhìn lại xem cô có khác gì ta không??? Đừng tưởng cô là Nhị quận chúa mà thích làm gì thì làm nhé!!!
Cả hai lời qua tiếng lại không ai chịu nhường ai.
Vương chủ ngồi trên vô cùng sốt ruột, người cau mày giận dữ, đập mạnh một cái xuống bàn rồi đứng dậy quát lớn:
– Hỗn xược!! Hai ngươi đúng là bất tri sở vị mà!!!! Cãi nhau trước mặt nhiều người thế này thì còn ra thể thống gì nữa????.