Khi Quận Chúa Yêu Đương


Lời nói đầy đáng sợ của Vương chủ khiến cho cả Lạc Xuân Điện đang ồn ào cũng phải trở nên yên lặng.

Tam quận chúa và Nhị quận chúa giật mình quay lại nhìn Vương chủ, biết điều mà ngừng cãi cọ.

Thẩm quân chủ thấy tình hình căng thẳng như thế thì vội vàng kéo Tam quận chúa xuống, nói lời trách móc:
– Cô bớt làm loạn ở đây đi!
Ninh Nguyên vẻ mặt hờn dỗi, ngước nhìn Phong Duệ rồi miễn cưỡng đi xuống, mắt vẫn lườm nguýt Ninh Ngạn.
Ngạn Nhi vẫn đứng im không di chuyển, Lăng Hàn nhíu mày, chẹp miệng một cái rồi cầm lấy tay cô kéo ra sau lưng mình.
– Được rồi, đừng cãi nữa!
– Lăng Hàn!
Ngạn Nhi ủy khuất nhìn anh, miệng hơi mếu.


Trong lòng cô bây giờ uất ức vô cùng, tại sao cô phải nhận việc mà cô không hề làm cơ chứ, bất công, cực kì bất công! Ngạn Nhi cô không phục!
Vương chủ ngồi bịch xuống ghế, đưa tay lên bóp trán.

Người cảm thấy chuyện này thật sự khó xử, một bên là con gái, một bên là quan thần dân chúng, người không biết phải xử lí thế nào cho hợp tình hợp lí.
Vương chủ đưa mắt nhìn về phía Đại quận chúa, điềm đạm nói:
– Phương Nhi, việc này một phần lỗi cũng là do con, nếu con không mở cổng thành, nếu con ngăn muội muội lại thì chuyện này đâu có xảy ra!
Đại quận chúa mở to mắt nhìn Vương chủ, giây tiếp theo liền quỳ xuống, nàng cúi đầu không dám ngưởng lên, chỉ khẽ nói:
– Phương Nhi vô dụng, xin mẫu thân trách phạt!
Giọng nói nàng khẽ run theo từng chữ.

Ninh Phương không dám phản kháng, có lẽ là do đã quá quen với việc này rồi.

Giây phút này, nàng lại nghĩ đến câu nói ngày xưa mà Trần tiên sinh quá cố đã dạy cho nàng: Nếu Vương chủ nói người sai thì là người sai, nếu Vương chủ muốn người nhận tội thì tuyệt đối không được cãi, chỉ có như vậy thì người mới có thể thành công giữ được ngôi vị Vương chủ của mình.
Câu nói đó đã in sâu vào lòng nàng trong suốt 15 năm, câu nói đó cũng khiến nàng trở nên hoàn hảo trong mắt người khác nhưng cũng khiến nàng phải chịu biết bao tổn thương.
Ngạn Nhi nghe lời Vương chủ nói thì không thể chấp nhận được, cô vội vã quỳ xuống bên cạnh Đại quận chúa, cất giọng năn nỉ:
– Mẫu thân, không được! Lỗi của nữ nhi, nữ nhi sẽ chịu phạt! Đừng đổ lỗi cho tỷ tỷ!
Ninh Phương đau lòng quay sang nhìn Ninh Ngạn, đây là lần đầu tiên Ninh Ngạn nói giúp cho nàng, cũng là lần đầu tiên Ninh Ngạn tự nhận tội của mình mà cầu xin mẫu thân không trách phạt nàng.
Cả Lạc Xuân Điện rơi vào trầm lắng.

Lăng thiếu quân không thể tin vào những gì mình đã nghe, đã thấy, xem ra Nhị quận chúa này thật sự thay đổi rồi!
Vương chủ nhìn hai người con gái ngồi quỳ dưới nền đất thì không khỏi xót xa.


Giáo quan Dung Viên suy nghĩ gì đó, rồi cúi người nói nhỏ:
– Vương chủ, chuyện đã đến mức này, thần thấy người nên xử phạt Nhị quận chúa để yên lòng quan thần bách tính! Chỉ sợ càng chần chừ thì mọi chuyện sẽ càng rối tung lên, đến lúc đó sẽ khó mà xử lí!
Vương chủ khẽ đưa mắt nhìn giáo quan Dung Viên, người đúng là không nỡ nhưng lời của giáo quan nói có lẽ là hợp lý nhất.

Vương chủ gật đầu một cái, giương mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói to:
– Nhị quận chúa làm chuyện sai trái, không thể không trách phạt, ta ra lệnh nhốt Nhị quận chúa trong Thanh Y Viện, chép đủ bộ sách Giáo Thượng, chừng nào không có lệnh của ta thì không được ra ngoài!
Vương chủ vừa dứt lời, tất cả các quan thần đều quỳ xuống hô to:
– Vương chủ anh minh!
Ngạn Nhi thở dài một tiếng, cô biết mẫu thân cũng đã cố gắng hết sức để có thể bảo vệ cô rồi, đây có lẽ là hình phạt nhẹ nhất dành cho cô.

Ngạn Nhi liếc nhìn sang Tam quận chúa, Ninh Nguyên mặt mày nhăn nhó, xem ra là đang cảm thấy rất bất mãn.
Ngược lại với Ninh Nguyên, Ninh Phương có vẻ an tâm hơn, nàng nhẹ nhàng đứng dậy phủi phủi váy, sau đó không một lời nói mà quay người rời đi.

Thẩm Phong Duệ đi đến bên cạnh Ngạn Nhi, xoa nhẹ đầu cô rồi dịu dàng nói:

– Đừng lo, ta sẽ cố gắng nói lại với Vương chủ, tìm cách thả muội ra!
– Cảm ơn huynh!
Thẩm Phong Duệ cười với cô một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi, đúng là chỉ có Phong Duệ là luôn ân cần nhẹ nhàng với cô, bảo sao biết bao tiểu thư thích chàng ấy!
Ngạn Nhi hít hít mũi, đang định quay người đi, ai ngờ lại nhìn thấy Lăng Hàn đứng cách đó không xa, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ngạn Nhi trợn tròn mắt, cô không biết là Lăng thiếu quân vẫn còn ở đây đấy!!
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, không nói một lời mà bỏ đi trước.

Ngạn Nhi chớp chớp mắt định hình lại, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Ngạn Nhi lập tức xách váy đuổi theo Lăng Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận