Lăng Hàn đứng ở sảnh nhìn ngắm khung cảnh của Thanh Y Viện.
Thanh Y Viện là nơi khang trang và đẹp đẽ nhất, hoa cỏ, nội thất trang trí đều là loại tốt nhất, đẹp nhất, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ, kể cả Ngọc Vân Viện của Đại quận chúa cũng không sánh bằng.
Mã Kỳ đi đến cúi chào thiếu quân rồi nhanh chóng báo cáo:
– Thiếu quân, sáng nay Nhị quận chúa đã đến Lạc Xuân điện nói chuyện với Vương chủ.
Vương chủ xem ra rất tức giận, nhưng nhờ có Nhị quận chúa nên người không bị gọi đi!
Lăng Hàn quay sang nhìn Mã Kỳ, khuôn mặt tỏ vẻ nghi ngờ.
– Nàng ta nói gì?
– Nhị quận chúa nói...mọi chuyện là do mình làm, không liên quan đến người, Nhị quận chúa còn đòi hòa ly!
Lăng Hàn nghe xong thì không khỏi bất ngờ.
Rõ ràng là Nhị quận chúa sống chết đòi thành hôn, còn định ám sát anh, vậy mà bây giờ lại tự nhận tội, lại còn muốn hòa ly....Đây đúng là chuyện lạ.
Lăng thiếu quân cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ Nhị quận chúa lại tốt thế sao? Mã Kỳ lại cất tiếng:
– Còn một chuyện nữa, thiếu quân.
– Nói đi!
Lăng Hàn ngồi xuống ghế, chờ đợi Mã Kỳ.
Lúc này điểm tâm đã được bưng ra hết, sắp xếp ở trên bàn.
Mã Kỳ cầm một chiếc đĩa nạm bạc lên, nói nhỏ:
– Thiếu quân, thần đã bỏ Thân Kinh Loãng vào chiếc đĩa nạm bạc này, chút nữa Nhị quận chúa về, người hãy để quận chúa ăn đồ ăn trong chiếc đĩa này, 10 giờ sau mới có tác dụng, đến lúc đó sẽ không tra ra được nguyên nhân cái chết!
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trên tay Mã Kỳ, chỉ gật đầu một cái.
Anh đưa tay lên bóp trán, dáng vẻ vô cùng khó hiểu.
Lăng Hàn dường như đang suy nghĩ gì đó, liếc nhìn chiếc đĩa bạc đặt trên bàn rồi nghĩ lại những điều Mã Kỳ vừa nói.
Ngạn Nhi đi từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy cả bàn thức ăn thì không kìm được cơn thèm.
Cả hôm qua cô đều không được ăn gì, bây giờ đang rất đói.
Ngạn Nhi chạy đến ngồi xuống ghế, nhìn qua một lượt đồ ăn rồi ngước lên nói với Lăng Hàn:
– Thiếu quân, là ngươi gọi sao? Cảm ơn nhé, đúng lúc ta đang đói!
Ngạn Nhi cầm đũa gắp một miếng rau ăn ngon lành.
Lăng Hàn chống tay nhìn cô chằm chằm, miệng hơi nhếch cười.
Người phụ nữ trước mặt anh lúc này...tại sao lại khác xa so với ngày hôm qua như thế??
Ngạn Nhi nhìn bàn thức ăn một lượt, ánh mắt dừng lại ở chiếc đĩa bạc đựng đầy thịt, cô mỉm cười nhanh chóng đưa tay định gắp miếng thịt.
Lăng Hàn theo dõi cử chỉ của cô, thấy cô có ý định gắp thịt trong chiếc đĩa bạc thì nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô giữ lại.
Ngạn Nhi còn chưa kịp chạm đũa, cau mày khó hiểu nhìn Lăng Hàn.
– Làm gì thế?
Lăng Hàn đẩy tay cô xa khỏi đĩa thịt, cầm đĩa lên đặt ở phía mình, tinh nghịch nói:
– Đĩa này là của ta, ta muốn ăn thịt!
– Lăng Hàn, sao ta không biết ngươi lại xấu tính như thế nhỉ? Trả đây, của ta!
– Của ta!!
Ngạn Nhi nhổm hẳn người dậy, vươn người về phía đĩa thịt.
Lăng Hàn một tay giữ vai cô, một tay cầm đĩa thịt đưa cho Mã Kỳ.
Còn phải nói Mã Kỳ khó hiểu đến mức nào, dùng khuôn mặt ngơ ngác nhìn thiếu quân.
– Thiếu quân, sao không để quận chúa ăn??
– Mang đi!
Mã Kỳ bất lực cầm đĩa thịt chứa độc đem đi chỗ khác.
Ngạn Nhi tiếc nuối nhìn theo Mã Kỳ, quay sang trách móc Lăng Hàn:
– Lăng thiếu quân, đồ keo kiệt!
Lăng Hàn thở dài một tiếng, cầm đũa gắp thức ăn cho cô, vừa gắp vừa nói như dỗ dành:
– Nếu quận chúa thích, lần sau ta sẽ sai người làm món đó cho cô!
Ngạn Nhi nghe xong thì không biết là mình có đang nghe nhầm không, nheo mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
Cô xuýt xoa một tiếng rồi nghi ngờ hỏi:
– Thiếu quân, ngươi không bỏ độc vào thức ăn đấy chứ?
– Nhị quận chúa nghĩ sao?
Lăng Hàn "bất động thanh sắc", tự gắp thức ăn bỏ vào bát mình, sau đó ngưởng đầu trả lời cô, vừa nói vừa đưa miếng cá lên miệng ăn, vẻ mặt như đang thách thức.
Nhị quận chúa vẫn chưa đoán ra được ý của Lăng Hàn, hết nhìn anh rồi lại nhìn bàn thức ăn.
"Rốt cuộc là bỏ hay không bỏ? Lăng Hàn, ngươi hay lắm!"
Lăng Hàn không để ý đến Nhị quận chúa nữa, tập trung gắp thức ăn.
Ngạn Nhi cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô cứ ăn cho no, nếu có làm sao thì Lăng Hàn cũng không thoát được.
Hai người lần đầu kể từ lúc thành hôn cùng ăn cơm một cách hòa thuận như vậy!.