"Mệnh số."
Tần Nghiêu Huyền nói lại hai chữ này một lần, phút chốc nở nụ cười.
Hắn cúi đầu vén tóc xõa trên trán của Đào Hoa, ôm nàng trong ngực hôn một cái, "Không sao."
Môi mỏng vô cùng mềm mại, có chút lạnh lẽo. Đào Hoa thoải mái nheo mắt, ôm cổ hắn lơ đãng chìm vào giấc ngủ. Nàng bắt đầu cả ngày lẫn đêm quấn quýt với Tần Nghiêu Huyền, ở trong Kim Ti Uyển hay đi bất kỳ đâu, có khi còn rời ngực áo hắn, ngẫu nhiên hóa thành một chiếc nhẫn hoa đào nhỏ xỏ ở ngón tay giữa của hắn.
"Nàng chán ta rồi sao?"
Tần Nghiêu Huyền thò tay vuốt cánh hoa nhỏ của nàng, thừa dịp chúng tiên gia thương lượng dùng môi nhẹ cọ, Đào Hoa sảng khoái hừ một tiếng, hóa thành một đóa hoa rơi vào lòng bàn tay hắn ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ ngày càng nhiều. Mấy tháng nay đa số lần giao hợp là trong lúc nàng ngủ. Hiệu quả song tu tạm được, nàng có miễn cưỡng không chết héo.
Ho khan một tiếng, Tần Nghiêu Huyền khép bàn tay, nhìn chúng tiên đang nôn nóng phía dưới hỏi cụ thể thế nào.
Vân tiên không được Thiên Tôn sủng hạnh đã vò mẻ lại sứt, dùng phương pháp song tu, thậm chí không tiếc quyến rũ tu sĩ phàm trần. Gương mặt nàng ta đỏ hồng, giọng nói mềm mại: "Nhân gian đại loạn, yêu nghiệt quấy phá, không biết nên phái Tiên gia nào đi cứu thế?"
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang . Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện rất nhỏ. Tần Nghiêu Huyền tùy ý chỉ điểm mấy Tiên gia thiện chiến nhưng bọn hắn nhao nhao lắc đầu.
"Gây đây thiên đạo biến hóa khôn lường, tại hạ cảm thấy khoảng cách nhập đạo càng gần rồi, có lẽ nên dốc lòng tu luyện thôi."
Nói như vậy là tin vui, nhưng chúng tiên nào cũng nói câu này, Tần Nghiêu Huyền cảm thấy cổ quái.
Chúng tiên gia dùng mọi cách tu luyện, thậm chí thỉnh thoảng còn có âm thanh dâm đãng truyền ra từ nhà chúng tiên, hắn hừ lạnh vài câu răn dạy.
"Nhưng Thiên Tôn, không phải người cũng giống chúng ta sao?" Vân tiên đá văng một nam tu dưới háng, không cố kỵ dựa vào người Tần Nghiêu Huyền, nũng nịu nói: "Ai cũng nói người chỉ còn có một kiếp, một kiếp này người ở đâu? Người cũng không muốn hưởng thụ khoái hoạt sao?"
"Ta và các ngươi..."
Đương nhiên khác biệt. Tiểu Đào Hoa của hắn là thiên đạo đồng ý cho hóa thành hoa đào tinh, cứu được mạng hắn, song tu bất quá là vì báo đáp ơn cứu mạng của nàng mà thôi.
"Có gì khác nhau?" Vân tiên cười hì hì dâng lên cặp môi đỏ mọng, "Bao nhiêu vạn năm qua, Thiên giới lần đầu tiên căng thẳng như thế, chúng tiên ai cũng cảm thấy gần nhập đạo. Nếu Thiên Tôn nếm thử tân pháp, chẳng lẽ không phải chuyện vui?"
"Cáo từ."
Lòng xuất hiện kinh hoàng, Tần Nghiêu Nghiêu trở về Kim Ti Uyển, nhìn cây hoa đào nở rộ.
Lúc này hắn mới tỉnh ngộ, bản thân hành sự cũng trầm mê nhục dục hoặc là hắn và chúng tiên gia không có gì khác biệt. Nói là báo ân, nhưng cảm xúc lại xui khiến hôn môi, giao hợp với nàng, còn cố ý làm cho nàng động tình không thôi.
Mười vạn năm trước sinh linh Ma giới bị hủy, hắn lưu lại Đào Hoa đã là đại ân rồi. Làm sao làm như thế?
Đúng là hắn đã bị bộ dạng thút thít nỉ non của nàng mê hoặc tâm trí rồi.
Đạo tâm lung lạc, thế tất đại loạn.
Tần Nghiêu Huyền giật mình nhớ tới một kiếp cuối cùng. So với đột phá phi thăng lúc Lôi Kiếp, so với lúc được phong làm Thiên Tôn còn đáng sợ hơn, tâm kiếp giờ không có thuốc nào chữa được.
Mở lòng bàn tay ra, Đào Hoa đang yên lặng ngủ ở nơi đó. Chỉ cần nhẹ nhàng sờ, thậm chí bấm ngón tay, hoa đào tinh sẽ lập tức tan thành mây khói.
Tỉnh ngộ không tính là muộn. Chỉ cần trong nháy mắt, trải qua một kiếp nạn, trở về thiên đạo, cùng trời hợp thể.
Nếu như không có cách nào nhập đạo viên mãn, hắn cũng vượt qua được ham muốn chưa bao giờ hưởng qua. Sau đó ngày ngày ở trong Kim Ti Uyển yên lặng bơ vơ, tiếp tục khổ tu, tâm luôn phẳng lặng, chờ đợi kiếp tàn.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đào Hoa lập tức biến hóa thành hình người, bị quăng xuống đất.
"Ô ô... Đồ bại hoại... Vì sao làm rơi ta?"
Mũi nhỏ đỏ bừng, nàng nâng đôi mắt mờ mọt nước mắt, tràn ngập ủy khuất và khó hiểu, "Hoa nhi là đang nằm mơ, sao phải đánh thức ta? Đến giờ cơm rồi sao?"
Trán hoa đào tinh bị đụng lưu lại một vệt máu, Tần Nghiêu Huyền lau cho nàng, cuối cùng nhỏ giọng dỗ dành: "Nàng mộng cái gì?"
"A."
Mê man một lúc, Đào Hoa lẩm bẩm nói: "Khi vừa sinh ra linh trí, chuyện ở Ma giới. Nghiêu Huyền thật sự lợi hại, những người Ma tộc kia bị chàng giết hết rồi."
Nàng từng câu nói qua tình cảnh gió tanh mưa máu của Ma tộc năm đó, phóng túng không chịu nổi, lòng Tần Nghiêu Huyền càng thắt lại.
"Năm đó tàn sát hết Ma tộc, cũng không quá đáng, là mệnh số thiên đạo thôi."
Tần Nghiêu Huyền ôm Đào Hoa vào ngực, xoa đầu nàng, không khỏi muốn nàng: "Cũng không phải công lao của ta."
"Chàng có ý tứ gì?" Đào Hoa nghĩ không ra, năm đó hắn giống như sát thần nhuộm Ma giới thành máu máu đỏ tươi, vậy mà nói không tính là công lao của mình.
Không phải hắn phong ấn Ma Tôn, siêu thoát mọi người sao?
"Chính là ý tứ như ta nói..."
Lòng thật sự ngứa ngáy. Tần Nghiêu Huyền chặn cái miệng nhỏ nhắn đang líu lo của nàng, mút cái lưỡi hồng phấn, véo đầu vú mẫn cảm, nữ hài lập tức bị tình dục cuốn lấy, hai chân trắng mịn treo trên hông hắn. Hoa huyệt ướt sũng nhỏ hẹp mút lấy côn thịt, mỗi một tấc tiến vào nàng đều rên rỉ một tiếng, ngửa cái cổ trắng nõn như ngọc, hắn in xuống dưới thật nhiều dấu hôn.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang . Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sâu quá... A..."
Bước vài bước thôi là Đào Hoa đã gục trên vai hắn không nhúc nhích nữa. Nàng có thể trông thấy dâm thủy đọng từng giọt trên đường, là từ nơi hai người giao hợp chảy xuống. Từ đây tới phòng cũng không có thiếu đường đi, Tần Nghiêu Huyền là cố ý làm nàng.
"Ở chỗ này đi?" Nàng chủ động hôn hắn, "Cũng không phải chưa từng làm qua không phải sao?"
"Tiểu yêu tinh."
Ban ngày ban mặt, một chỗ che giấu cũng không có, lúc trước Tần Nghiêu Huyền đã tự dặn lòng không thể lại phóng túng như vậy. Nhưng rốt cuộc lại mạnh mẽ ôm lấy người đang bám trên thân, côn thịt đảo loạn hoa huyệt đỏ tươi, hai túi trứng va chạm phát ra âm thanh ba ba ba, tiếng rên rỉ bật ra từ khóe miệng Đào Hoa hòa cùng tiếng thở dốc của hắn, dù có trận pháp cũng không ngăn cản được.
"A... Sâu quá... Ha... Nghiêu Huyền... Hôm nay... Ô ô!"
Đào Hoa muốn hỏi hắn hôm nay vì sao phát điên khinh suất như vậy, nhưng toàn bộ người bị đè xuống, quay lưng đi, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị côn thịt vừa to vừa thô hung hăng cắm vào, tử cung bị bật mở, khoái cảm ngập trời kích thích nàng óa khóc.
Đợi tới lúc hai người làm xong, trời đã ngả màu.
"Có thể thả ta ra không?"
Vẫn bị Tần Nghiêu Huyền ôm vào ngực, trong cơ thế chứa đầy tinh dịch của hắn, tâm quyết cũng không nhận thêm được nữa. Nàng khó chịu vặn eo, nhưng bị Tần Nghiêu Huyền bắt lại xoa bóp, xương cốt Đào Hoa đã tê dại, nàng khóc nức nở, cắn bả vai hăn, "Đồ khốn, chàng khi dễ ta."
Tần Nghiêu Huyền bị đau đớn làm thanh tỉnh.
Hắn vô cùng thanh tỉnh.
Đánh giá thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhũ hoa bé nhỏ in dấu nắm ngón tay, nụ hoa bị hắn liếm láp cắn rách, vừa đỏ vừa sưng. Hai tay sờ hoa huyệt bị căng ra tận cùng, một mảnh dấp dính, là dâm thủy của nàng, còn có tinh dịch của hắn.
Ngón tay không tự chủ xoa âm hạch, Đào Hoa lại hừ hừ.
"Không được... Đã làm rất nhiều... Không có ướt được nữa..."
"Thử lại lần nữa xem?"
Tần Nghiêu Huyền đi vào cúc huyệt nàng, cắm ngón tay vào huyệt trước, ôm nàng trong tư thế nữ hài đang khóc lóc vô cùng yêu kiều.
Quả nhiên bản thân hắn thích nàng.
Cũng điên rồi.
Như lời Vân tiên nói, bộ dạng của hắn bây giờ, không cách nào nhập đạo so với chúng tiên gia có cái gì khác nhau?
Mà mấy Tiên gia này, so với Ma tộc năm đó có gì khác biệt?
Tàn nhẫn trói Đào Hoa trong phòng, dùng các loại dâm cụ tránh cho nàng cô đơn lạnh lẽo khó nhịn. Tần Nghiêu Huyền khổ tu thanh tâm cả tháng. Lúc lén nhìn thiên đạo, rốt cuộc phát hiện ra một chút chữ.
Sổ mệnh sinh tử, Thiên Đạo luân hồi. Cực thịnh tất suy, cực suy tất thịnh.
Chúng tiên gia cảm giác tới kiếp chính là Thiên giới kiếp. Nếu là kiếp tất có cách giải.
Yêu ma nhân gian làm loạn, Tần Nghiêu Huyền tất phải tự mình ứng chiến, giống như năm đó tàn sát hết Ma Tộc. Chúng tiên nghe nói Thiên tôn tự mình ứng chiến, đương nhiên là nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ duy nhất hắn mới có thể một trận chiến giết hết toàn bộ Ma tộc, dù là yêu quái, chúng có thể tạo ra sóng gió gì?
"Nhất định phải mang ta theo sao?"
Tần Nghiêu Huyền mặc y phục trắng rực rỡ, tay cầm cổ kiếm lên, Đào Hoa lại nhớ tới sát ý của hắn trước kia. Sợ hãi vô cùng: "Ta không đi theo có được không? Ta ở đây chờ chàng về. Ta cam đoan sẽ ngoan ngoan. Mấy ngày nay chàng cho ta ăn... Nhiều dương tinh như vậy, ta có thể chịu đựng được một hồi lâu đó."
"Nhưng ta không muốn cùng nàng tách ra."
Cảm giác, cảm giác có cái gì rời khỏi khống chế của hắn, Tần Nghiêu Huyền không giấu giếm nữa, "Ta nghĩ ta và Hoa nhi phải từng giây từng phút bên nhau."
Đôi mắt như sao trời của hắn lộ ra khao khát, tựa như một phàm nhân có dục niệm, Đào Hoa trầm mặc cúi đầu, gương mặt phiếm hồng, nhẹ gật đầu.
"Vậy chàng không ngại ta vô dụng sao?"
Nàng chỉ là một hoa đào tinh, kết quả cũng không làm được, có thể giúp hắn cái gì?
"Hoa nhi chỉ cần nằm trên vạt áo ta, nhìn ta hóa giải kiếp nạn Thiên giới." Tần Nghiêu Huyền hôn nàng, "Suy nghĩ mười vạn năm tiếp theo, thậm chí lâu hơn, thậm chí suy nghĩ nên dùng tư thế gì hầu hạ ta!"
"Đại bại hoại!"
Đào Hoa xấu hổ vung tay đánh hắn. Đợi hắn quay người, thần sắc cô đơn nói: "Nhưng một cây đào... Có thể sống lâu như vậy sao?"
Tần Nghiêu Huyền tựa hồ không nghe thấy. Đào Hoa cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Nhân gian so với cảnh tượng trên Thiên giới làm người ta sợ hãi, giống như Địa Ngục, khắp nơi là tử thi chết đói, chỉ có yêu quái ăn thịt người hoành hành. Chó ven đường cũng gặm da người. Nhưng vương hầu quân tướng nơi tường cao vẫn ca múa tưng bừng như trong cảnh thái bình.
Phong ấn xong. Tần Nghiêu Huyền rút kiếm trong tay, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu.
Chỉ là yêu quái mà thôi, một kiếm của hắn có thể quét cả trăm dặm, chờ trừ toàn bộ yêu ma, chỉ còn cần xem nhân gian có mệnh số như thế nào nữa mà thôi.
Thậm chí không cần mất thời gian như năm đó tàn sát Ma giới, ba ngày, thiên hạ đã thái bình.
Nhưng, đơn giản như vậy là xong ư?
Nhân gian đại họa, chi kiếp Thiên giới, dễ dàng như thế sao?
Tần Nghiêu Huyền chụp tay lên hoa đào trên ngực, đang muốn nhỏ giọng trấn an, sợ làm nàng kinh sợ nhưng trước ngực lại rỗng tuếch.
Tiên gia đang ăn mừng sau lưng ăn nhao nhao ngã xuống đất, Ma tộc mượn chướng khí Tiên gia tràn ngập mà chui ra.
Tiên gia và Ma tộc tưa hồ luân hồi trong cái vòng luẩn quẩn.
"Mười vạn năm trôi qua, hôm nay cũng nên thay đổi rồi."
Tần Nghiêu Huyền trông thấy người trong ngực hắn ngày đêm nhiễm một thân máu, cánh hoa đào kiều diễm nhỏ máu, còn phát ra sắc tử khí.
"Năm đó ta không giữ lại bất kỳ cái gì của Ma tộc, từ khi nào người đi vào cơ thể Hoa nhi, chiếm ý thức của nàng?" Tần Nghiêu Huyền rút kiếm chĩa vào cổ nàng, một giọt máu nhỏ ra, nhưng hắn không tiến thêm một tấc.
"Đương nhiên là thiên đạo giúp ta. Ngươi điên cuồng ngang ngược lâu như thế cũng nên chết rồi."
Nhưng Tần Nghiêu Huyền cười khẽ một cái: "Đạo nào giúp đỡ cho Ma tộc? Thiên đạo thịnh vượng, vạn vật sô cẩu. Thịnh cực chúng sinh, suy thì chúng tử."
Ma tộc chiếm ý thức Đào Hoa còn chưa bấm tay niệm chú đã bị Tần Nghiêu Huyền một chưởng đánh vỡ.
"Ngươi xem. Thiên đạo không giúp ngươi. Bất quá là thiên hạ này bỏ mình mà thôi.
Nhưng Thiên Tôn còn sống, thiên hạ sao có thể diệt vong?
Tần Nghiêu Huyền thò tay sờ trán Đào Hoa, ý bảo nàng hồi phục tinh thần. Nhưng nữ hài mở mắt, đụng phải lòng hắn đột nhiên dùng lực, muốn đoạt thanh kiếm trên người hắn.
"Làm gì đó?"
Tần Nghiêu Huyền quả nhiên nổi giận.
"Ta không biết... Ta không biết... Tựa như lúc từ cây đào đi ra, ta cái gì cũng không biết..."
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Đào Hoa giống như rõ ràng vì sao những ngày qua mình đần độn, ngủ mãi không đủ. Nàng nhận tinh khí của Tần Nghiêu Huyền biến nó thành yêu lực tinh thuần, dù là pháp thuật Thiên Tôn cũng không cách nào giúp nàng.
Thanh kiếm này muốn đâm vào trái tim ai, không phải do nàng làm chủ.
"Đừng gây rắc rối."
Tần Nghiêu Huyền nghe thấy đạo tâm mất mất đi tiếng nói hoàn toàn, nương theo sóng gió động trời sau lưng, núi lở băng tan, vạn người chết chìm, hắn chỉ chỉ lồng ngực mình nói: "Lại đây."
"Ta không làm được!" Đào Hoa không ngừng lắc đầu, "Không có chàng, ta sẽ chết đó..."
"Thiên đạo nếu muốn tiêu diệt, thiên hạ này tận rồi, đương nhiên chúng ta đều chết." Hắn ôn nhu an ủi: "Đại Đạo luân hồi, nghìn năm vạn năm, vạn vạn năm, lúc thiên đạo mở lại, ta sẽ trở về tìm Hoa nhi."
"Nhưng ta không làm được..."
"Nàng chính là người thiên đạo phái tới giết ta." Tần Nghiêu Huyền bước lên một bước, nắm chặt cổ tay Đào Hoa, trì hoãn lên tiếng: "Uống máu tươi của ta, phá hỏng đạo tâm của ta, vây hãm ta sa đọa. Sao nào, bước cuối cùng này cũng không làm được sao?"
Đào Hoa muốn nói không phải, nàng thật sự lo Tần Nghiêu Huyền chết mới đi ra ngoài.
Làm sao có thể hại chết hắn?
"Thiên đạo hành sự, ta và nàng là người chơi cờ."
Kiếm bị trong tay nàng bị nắm nắm chặt, thiên hạ một mảnh hỗn độn, ánh sáng cũng không dư ra một chút. Khó giải tử kiếp, Tần Nghiêu Huyền thở dài nói: "Nhưng thiên đạo cũng không tệ bạc với ta, mấy tháng này, ở cùng Hoa nhi một chỗ rất vui vẻ, So với quá khứ mười vạn năm vui vẻ hơn nhiều. Nếu như có thể... Ta thật muốn ở lại với Hoa nhi..."
Nhưng thiên hạ không còn nữa, Tiên gia loạn lạc, nhân gian ảm đạm, hắn sống được sao?
Mấy này nữa thiên đạo hủy diệt tất cả, hắn còn muốn ở lại?
Tần Nghiêu Huyền tự hỏi, nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng lựa chọn không trong tay hắn. Hắn chỉ có thể yên lặng chờ tử kiếp, chờ hoa đào tinh đâm thủng lồng ngực.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt, máu tươi lại mà màu hồng nhạt, tựa như có những cánh hoa đào bay khắp nơi.
"Hoa nhi không làm được... Ta cũng muốn, muốn cùng Nghiêu Huyền ở cùng một chỗ..."
Linh thể dần tiêu tán, máu huyết hắn rót vào không ngừng tràn ra, cuối cùng nàng biến thành một cành đào khô. Tần Nghiêu Huyền khiếp sợ muốn nói gì đó, ngón tay chưa kịp bắt lấy, thiên lôi đã đánh xuống.
Lách mình trốn thoát, càng ngày càng lớn, đợi cho thiên lôi ngừng lại, tất cả chỉ còn một mảnh hỗn độn.
Thi thể cũng không tìm được, chỉ còn một cành đào thấm máu của hắn.
Đã là suy cực, vạn vật tro tàn, thậm chí chỉ còn mình hắn đối mặt với chân trời đen kịt. Cho tới khi ánh sáng sà xuống, mưa xuân rơi xuống, cho tới khi mầm nhỏ ngoi lên.
Đã là bao nhiêu năm?
Mười vạn năm hay trăm vạn năm hay thậm chí lâu hơn? Những con khỉ nhỏ đã biến thành người hết rồi.
Hắn rốt cuộc cũng đợi được tới mùa xuân trở lại, cành cây khô nứt mầm nhỏ, chờ nó chậm rãi lớn lên nở hoa.
Ở cửa thôn nhỏ có trồng một gốc đào, có một người không nói chuyện với ai, cũng không ở chung với ai, ngày ngày ngây ngốc chờ mặt trời mọc rồi lặn.
Thế nhân nói hắn là quái vật, hắn nghe không hiểu, cũng khinh thường nghe.
Chỉ là chờ đợi quá lâu.
Lâu tới nỗi tên của mình hắn cũng quên. Gió ngừng thổi, những quả đào rơi xuống, tất cả đều đắng.
Hắn thật sự rất nhanh chết đói chết khát.
"Nói chuyện đi, chàng có ăn đào hay không?"
Dưới vì sao trong bầu trời đêm, hắn giật mình mở to mắt, nghe thấy một giọng nói mềm mại còn non hơi sữa. Hoa đào tinh ngồi ở đầu cành không rõ phải hắn tưởng tượng hay không, thân thể trơn bóng trần trụi bé nhỏ, tay cầm một quả đào, cười hì hì nhảy xuống hỏi hắn: "Nghiêu Huyền, tại sao chàng không nói chuyện?"
"Hoa nhi." Hắn mở miệng, không nói được nhiều từ, chờ đợi lâu những lời dài dòng đã tiêu tán, "Ta đợi nàng đã lâu lắm rồi."
Những thứ nhỏ nhặt đó là vô dụng.
"Nhưng ta sẽ kết đào nha!" Đào Hoa ôm cổ hắn, chủ động hôn một cái, "Còn có, ta tự mình tu luyện thành tinh đó, lần này ta không tới giết chàng đâu."
"Hả?" Tần Nghiêu Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, những thứ đã chuẩn bị trong lòng từ lâu không có cơ hội nói đã bị hoa đào tinh nói trước.
"Ta muốn chàng."
***
Phiên ngoại này tới đây là hết!
Vì sao nói Thiên Tôn giống như tâm ma, bởi vì Tiểu Đào Hoa vừa xuất hiện đạo tâm của hắn tự vẫn rồi, thế nên thiên hạ đại loạn.
Cho nên gọi là hoa đào kiếp, thiên hạ phái hoa đào tinh tới giết hắn đấy.
Dựa theo lời số mệnh, mười vạn năm làm Thiên Tôn cũng nên chết rồi. Thiên hạ hưng thịnh hay tàn suy cũng là một cái vòng luẩn quẩn luân hồn.
Nhưng ai biết Tiểu Đào Hoa vậy mà tránh né quy tắc sinh tồn, lựa chọn tự sát.
Vì vậy Tần Nghiêu Huyền đáng thượng phải cô đơn chờ đợi hơn nửa cái vòng luân hồi, chờ đợi một cành đào nở hoa kết quả.
Cũng may, tiểu Đào Hoa mới này sẽ kết quả.
Người mẹ như ta đây cũng thấy an ủi.
Đương nhiên Thiên Tôn thì làm không được nữa á, Nghiêu Huyền à, làm phàm nhân đi.
***
Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết đợi bao lâu.
Hoa đào chỉ ra hoa kiếp trước chỉ ra hoa không kết được quả đã tiên đoán trước kiếp đó họ không thể bên nhau.
Hoa đào kiếp này có thể kết đào, như vậy, kiếp này họ có thể viên mãn rồi ^^
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang . Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.