- Rana,tối mai sẽ có một bữa tiệc bên Trần gia tổ chức, nghe nói là để giới thiệu nhị tiểu thư bị mất tích 11 năm trước mới tìm được,bama đang kí hợp đồng bên Úc nên không đi được, nhờ chúng ta đi giùm,em nghĩ sao ? – Winny nhắm mắt ngả lưng ra ghế khuôn mặt lộ rõ vẻ “ chẳng mấy thích thú”.
- Trần kim Nhã? – Nó uống một ngụm nước đầy....giọng nói nhẹ bẫng.
- Ừ,là em gái của Trần kim San – Winny – Hôm đó sẽ có rất đông khách mời,cũng như có sự góp mặt cả các học viên trong trường vì vậy nên....
- Không !!! Em không thích mọi người biết chuyện đâu vì vậy...... – Nó nhìn anh cười gian - .....Winny đi một mình nhé !
- Không được ! Em biết ta rất ghét mấy nơi đó mà – Winny
- Hơ...vậy giờ tính sao – Rana – Hay kêu bama về đi !
- Không được – Winny – hợp đồng chưa kí xong làm sao về được.
- Vậy làm sao đây ? - Rana
- Hai chúng ta cùng đi ! - Winny
- Hả ?? - Rana - Không được !
- Tại Sao ? – Winny.
- Em hông thích – Nó lè lưỡi.
- Rana.....
- Thôi thôi...được rồi – Nó cười hòa – Hai chúng ta cùng đến nhưng.....không phải trên danh nghĩa là anh/em.
- ??
- Hai chúng ta bị người ta hiểu nhầm là ....vậy bây giờ .....- Nó cười ranh mãnh -...cho người ta hiểu nhầm luôn đi ! hehe.
- Này ! em muốn đi trên danh nghĩa là bạn gái Winny này hả ? – Winny cười.
- Haha.đương nhiên...Winny không thấy vui sao – Nó cười tít mắt.
- thôi được rồi cứ vậy đi...haizzz – Winny thở dài – Bây giờ thì muộn rồi đi ngủ đi nhé !
- yes-ssi – Nó cười lớn.
* * *
Một ngày mới đối với nó đầy sự “ rắc rối” ....Bởi nó vẫn nhớ...sự việc của ngày hôm qua,chắc hẳn đám học viên trong lớp sẽ chẳng tha cho nó dễ dàng đâu.
Bước chân vào lớp trước cái nhìn “chết người” của đám học viên. Hôm nay lớp học yên tĩnh một cách lạ lùng,nhìn lướt qua toàn bộ lớp học nó chép miệng cảm thán “ Chà...chà ! đúng là công nghệ thẩm mĩ ngày càng phát triển ....nhìn đám học viên của ngày hôm qua thê thảm vậy mà bây giờ lại trở vể trạng thái ban đầu rồi“.
- Cô còn đến đây làm gì? Chẳng phải cô bị đuổi việc rồi sao? – Mini nhìn nó ngạc nhiên.
- Đuổi việc? Tại sao? – Nó cười “đểu”
-......xì xào....xì xào.....$%^&*........
- Ông hiệu trưởng chán sống rồi sao ? – hs1
- Sao còn chưa đuổi việc cô ta – hs2
- Hôm qua đã đe dọa như vậy rồi mà – hs3
- Ông ta không sợ gia thể nhà chúng ta sao ?? – hs4
-.....#$%^&*(............%^......
- Vụ việc hôm qua – cả lớp xì xào bàn tán cho đến khi Sini đứng lên cao giọng.
- à.....- nó ậm ừ vờ như chưa hiểu chuyện - ....Vụ việc hôm qua....làm sao ?
- Cô...còn giả vờ không biết sao ? – Yen
- Tôi không có giả vờ - Nó chớp chớp đôi mắt “ngây thơ”.
- Vụ này không xong đâu – Nhỏ Jiđứng bật dậy trên tay vẫn còn cầm cái lược chải tóc
“điệu đà” nhìn nó.
- Hơ...các bạn có cần làm quá lên vậy không ? – Nó cười xòa – Chỉ là do lỗi kĩ thuật....lỗi kĩ thuật thôi...hihi.
- Cô.......
- CÂM HẾT ĐI – Một giọng nói lạnh băng như nam cực vang lên làm cả lớp im bặt.
- Soo....sao vậy? Tính tha cho cô ta vụ hôm qua à ??? – Sini
Hắn nhìn đám học viên xung quanh có hơi giật mình vì hành động vừa rồi liền hắng giọng – Mấy người ....ồn quá phá giấc ngủ của tôi.
Cả đám học viên nghe vậy thì ngồi lặng yên chả ai dám phá giấc ngủ của hắn, bởi họ biết cái kết cục khi chống đối lại “thánh chỉ”. Và cứ thế giờ học trôi qua trong cái nhìn đầy thù hằn lộ rõ 3 chữ trên mặt mỗi học viên “ Hãy đợi đấy !”
Cuối lớp học.....có 2 tảng băng.......tưởng chừng như đang ngủ.........nhưng......thực sự.....mỗi người đều theo đuổi theo 1 dòng suy nghĩ .....cùng hướng về 1 người .....!
“ reng......reng.....reng....” tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên,đám học viên đổ ào ra ngoài và nơi họ tập trung sau gần 1h “nằm ngủ” trong lớp chính là – canteen.
Nó cũng xách balo đứng dậy tính đi ra vườn hoa nằm ngủ,nhưng chưa ra đến lớp thì.....
- Rana.....- Một giọng nói nhẹ nhưng lại làm tất cả học viên trong lớp sock – Là Windy –
Tảng băng thứ 2 của lớp....cái con người mà từ hôm bước chân vào học viện này ngoài giới thiệu ra thì chưa hé răng nửa lời – Vậy mà hôm nay lại lên tiếng gọi tên 1 người con gái.....không những thế lại kêu bằng cái tên thân mật “ Rana”.
Nó hơi sững người quay lại nhìn anh, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên hay xa lạ, bởi ngay từ lần đầu tiên gặp anh nó đã cảm thấy một sự thân quen len lỏi trong tâm trí cùng với lần trước bama nó có nói Windy là anh họ du học nước ngoài mới về và ngày nhỏ nó với anh đã từng rất thân thiết với nhau nhưng sự thật trong tâm trí của nó tại sao chưa hề tồn tại hay mang kí ức về anh ???? Nó cảm thấy 2ng họ đang dấu diếm nó thứ gì đó rất quan trọng và hơn hẳn nó cảm nhận được một sự quan tâm đặc biệt nhưng cực kì quen thuộc từ người anh họ “ Gia Phong”.
- Có gì sao ? – Nó nhìn Windy cười hiền.
- Xuống canteen chứ ? – Windy
- Hả? À thôi anh xuống đi,em bận rồi – cách nói chuyện thân mật của nó cũng làm mọi người khá ngạc nhiên “ anh...em?”. Nhưng nó chả bận tâm định quay bước đi tiếp nhưng....
- Rana....- Lần này là một giọng nói khác ....không phải Windy nhưng tông giọng có vẻ trầm ấm hơn.
Nó lại quay lại – Là Winny.
- Đi đi...giờ sau em có tiết mà đúng không ?? Sẽ đói đấy ! – Nói rồi không đợi nó phản ứng anh đi thẳng lên “nắm” lấy tay nó lôi đi trước con mắt “ O.O” của tất cả đám học viên trong lớp.
Đám nữ sinh lại ồn ào...
- Winny vừa nói phải không ??
- Nói bao nhiều từ vậy.?
Một cô gái đưa ngón tay ra nhẩm thứ gì đó rồi hét lên – 13 từ luôn đó....
- Trời ! lại còn nắm tay nữa....
-......................!@#$^&*(....
2ng vừa bước ra khỏi cửa lớp 11A là gây láo loạn toàn trường.....bây giờ thì đám học viên đã có bằng chứng để khẳng định chắc chắn 1 điều rằng “ Hai người họ đang yêu nhau ! “
Nó ngồi trong canteen mà nuốt không trôi... đám học viên xung quanh tụ tập đông đủ lại như muốn “ chĩa súng vào người nó”. Bởi sao ư ?
~ Tại chiếc trung tâm được thiết kế đặc biệt của canteen....xuất hiện 6 con người 5 nam và 1 nữ.......Người con gái xinh đẹp như thiên thần ....Nhưng thực sự trong tim đang mang nụ cười của quỷ.....ngồi xung quanh là 5 chàng trai “bạch mã hoàng tử” – Mẫu hình lí tưởng của biết bao cô gái.
Trên bàn bày la liệt những thức ăn,đồ uống,....3 chàng trai ngối gần cô gái thi nhau “tranh phần” đút ăn cho “thiên thần”- Sự thật thì không phải đút ăn theo kiểu “ đưa muỗng vào miệng dỗ dành như con nít mà chỉ là đẩy đồ ăn ra trước mặt “thiên thần” thôi.
Nó nhăn mặt nhìn 3 người con trai trước mặt cái hành động thì quan tâm,thân mật nhưng khuôn mặt thì sao ? Trái ngược hoàn toàn với hành động là 3 khuôn mặt lạnh như tiền,khắp người tỏa ra hàn khí đến lạnh sống lưng. Nó tự hỏi tên Soo không biết có bị đập đầu vào đâu không mà từ hôm gặp hắn ở công viên đến giờ,thái độ hắn đối với nó thay đổi hẳn,có thể nói là quan tâm hơn,không chấp vặt hay hùa theo đám học viên nói móc nó nữa. Còn Winny và Windy,nó không ngạc nhiên hay thắc mắc gì bởi ngay từ đầu nó đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ hai người con trai kia.
Yen và Yan ngồi đó nhìn cảnh tượng chỉ khẽ lắc đầu.....trong thân tâm thì vui vẻ thưởng thức phim.
~ Ở chiếc bàn cách xa :
- Chị à....làm gì đi chứ !
- Đúng đó chị....không con nhỏ đó cướp hết hoàng tử đấy.
- Kế hoạch đang được tiến hành....cứ từ từ.....
-............
~ Phía sau trường.....
Từng cơn gió trưa man mác luồn qua mái tóc dài đen mượt tạo cảm giác dễ chịu. Nhưng trái ngược với khung cảnh hiện tại thì trong lòng người con gái kia đang nhói lên...trái tim như bị ai đó bóp nghẹn....nước mắt lăn dài trên gò má trắng mịn không tì vết. Những tiếng nấc nghẹn ngào giày xé con tim người đối diện.....
- Sasa....mày sao vậy ? sao cứ khóc mãi thế, đừng làm tao sợ ! – Mini ôm lấy người con gái trước mặt vỗ về.
Sasa không nói gì vẫn ôm mặt khóc....Một lúc sau......
- Mày có thôi ngay đi không hả !!!!!!!!! – Sini bực mình hét lên
- Sini.....bình tĩnh...– Mini lên tiếng khuyên ngăn quả bom sắp bùng nổ.
- Bình tĩnh gì chứ ! nó cứ như này hoài ai mà chịu được ! – Cô gắt lên rồi nhìn vào Sasa,
giọng có chút nhẹ nhàng hơn – Có gì thì nói đi đừng có khóc mãi thế, tao chưa bao giờ thấy mày như thế này cả....Sasa....rốt cục đã có chuyện gì.....
Sini rứt lời được một lúc thì....
- Chỉ một lúc thôi.....một lúc thôi nhé ! cho tao khóc một lúc rồi tao sẽ trở lại bình thường
– Sasa ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Sini cố nặn ra một nụ cười buồn, có lẽ cô đã bình tĩnh hơn rồi !
- Được thôi ! tùy mày....khóc đi....khóc cho hết nước mắt....khóc cho đến khi nào nước mắt của mày rửa sạch được nỗi đau trong lòng thì hãy tìm tao....nói chuyện ! – Sini nói rồi kéo tay Mini đi để lại mình Sasa trầm mặc....
Nhìn bóng dáng 2 người bạn thân khuất dần,cô ngồi thục xuống nền đất lạnh lẽo.....Cô đã tự nói với chính bản thân mình – “Phải mạnh mẽ lên ! phải kìm nén cảm xúc....” Nhưng.....khi thấy anh dịu dàng bên người con gái đó....cô lại đau không kìm nén nổi mà chạy đi cho đến khi dừng lại nơi đây và bật khóc....Cô tự hứa với bản thân “ Chỉ lần này thôi.....đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng cô rơi nước mắt vì anh...Bởi bây giờ cô sẽ.....Đấu tranh để giành lấy tình yêu của mình....!”
-----o0o------