Khi Sư Phụ Hắc Hóa


Bầu trời vừa có những tia nắng nhẹ, Hạ Lan Vi nhớ tới thương thế của Lam Ly Hạo, còn chưa dùng cơm sáng, đã vội vàng đi tìm cốc chủ Hồng Dược cốc.
Hi Loan nhìn bóng dáng nàng vội vã rời đi thì nhíu mày, nhưng không lên tiếng ngăn cản vì trước mắt chàng còn có một việc quan trọng trọng hơn cần làm, chẳng hạn tai nạn quen thuộc ngày hôm qua.

Chàng luôn cảm thấy, dường như có một người đang rình rập trong bóng tối, chờ đưa bọn họ một lưới bắt hết.
Lúc Hạ Lan Vi tìm được cốc chủ Hồng Dược cốc, Lam Ly Hạo đã tỉnh lại, tim nàng bây giờ mới dần dần buông lỏng.
Thấy Hạ Lan Vi tới, cốc chủ Hồng Dược cốc vuốt chòm râu hoa râm, đôi mắt nhíu lại, đưa thuốc trong tay cho Hạ Lan Vi, nói: "Nha đầu tới vừa lúc, đem thuốc cho tiểu tử này uống đi."
Hạ Lan Vi vội vàng đi lên lấy chén thuốc, đút cho Lam Ly Hạo từng ngụm từng ngụm.

Lam Ly Hạo cũng phối hợp, hương thuốc đắng lan khắp phòng, hắn cũng ngoan ngoãn cúi đầu, mày không nhăn đôi mắt không nhíu, uống từng ngụm.
Hạ Lan Vi đưa thuốc lên ngửi, còn chưa tới gần, mặt đã nhăn lại như cái bánh bao.
"Sư tỷ." Lam Ly Hạo bỗng nhiên gọi.
"Hả?" Hạ Lan Vi hạ thấp giọng: "Làm sao vậy, có gì không thoải mái?"
Lam Ly Hạo lắc đầu, cố gắng cử động cánh tay, cuối cùng nhíu mày lại: "Sao tay phải đệ nằm im bất động thế này?"
Hạ Lan Vi sửng sốt một chút, sau đó cười cười, "Mãng xà kia có độc, trong chốc lát không có cảm giác là chuyện bình thường."
Trong mắt Lam Ly Hạo cuối cùng cũng bớt một chút lo lắng, nở một nụ cười ngây ngô.


Hạ Lan Vi bỗng nhiên không dám nhìn hắn, khuyên hắn nghỉ ngơi xong, chạy nhanh ra cửa.
Bên ngoài trời nắng gay gắt nhưng nàng lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, đáy lòng lạnh lẽo.

cốc chủ Hồng Dược cốc nghe thấy động tĩnh, hơi xoay người, hiển nhiên đã chờ nàng bên ngoài rất lâu.
Hạ Lan Vi đi qua, cốc chủ Hồng Dược cốc hỏi: "Ta thấy độc của tiểu tử kia đều bị người phong ấn ở cánh tay phải, nha đầu ngươi biết y thuật?"
Hạ Lan Vi gật gật đầu, thấp thỏm trả lời: "Học qua một chút, chỉ là có gì không ổn?"
Hắn lắc đầu, nói: "Cũng may có ngươi, bằng không dù là lão hủ, cũng chưa chắc có thể cứu được tiểu tử kia."
Hạ Lan Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghĩ tới lời Lam Ly Hạo vừa mới nói, hỏi tiếp: "Tay hắn..."
"Không giữ được."
"Cái gì?" Hạ Lan Vi tưởng mình không nghe rõ, hỏi lại một lần.
Cốc chủ Hồng Dược cốc vẫn ngữ khí nhàn nhạt, nói: "Trong cánh tay kia độc tố tích tụ quá nhiều, không có cách nào trừ tận gốc, biện pháp duy nhất chính là chặt tay, bảo toàn mạng sống."
Đầu óc Hạ Lan Vi trống rỗng, dù nàng đã liệu tới chuyện tồi tệ nhất, nhưng cũng không nghĩ tới sự tình sẽ xấu đến mức này.
Có lẽ thấy khuôn mặt trắng bệch khiến người ta sợ hãi của Hạ Lan Vi, ông lại chầm chậm khuyên giải: "Nếu không có ngươi kịp thời phong bế độc tố, chỉ sợ là hiện giờ đã tận mệnh rồi, giờ chỉ là một cánh tay, đây đã trong cái rủi có cái may."
Hạ Lan Vi không biết đáp lại như thế nào, nàng hít sâu một hơi.


Người thường có khó chấp nhận chuyện mất cánh tay, huống hồ còn là tiên giả cao cường, ngạo nghễ như Lam Ly Hạo?
Cốc chủ Hồng Dược cốc cũng hiểu nàng khó xử, nói: "Ngươi trở về cùng sư môn thương lượng đi, muộn nhất là ba ngày, phải ra quyết định."
Hạ Lan Vi dốc hết sức lực quay về, kể việc này cho mỹ nhân sư bá cùng sư phụ.
Túc Hòa nghe xong, sắc mặt nghiêm lại, rồi truyền âm ngàn dặm cho Vân Hoàn với phụ thân của Lam Ly Hạo để thương lượng việc này, cuối cùng kết quả chính là, tận lực sưu tầm phương pháp giải độc, nếu thật sự không có cách nào, ba ngày sau đành dựa theo biện pháp của cốc chủ Hồng Dược cốc.
Hạ Lan Vi bắt đầu không còn thất thần nữa, trong lòng càng thêm bình tĩnh lại, nhớ tới nụ cười ngây ngô của Lam Ly Hạo lúc sáng sớm, ý niệm níu giữ Lam Ly Hạo trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.
Báo cáo đơn giản với Hi Loan xong, Hạ Lan Vi không ngừng lại mà xoay người tiến vào không gian.
Trong không gian có hàng ngàn hàng vạn y thư, nàng không tin Lam Ly Hạo có hào quanh nam chính trên đầu, lại có không gian thần khí thêm vào, chẳng lẽ không thể giữ được cánh tay?
Nàng hầu như là một khắc cũng không ngừng, đem từng cuốn màu vàng lơ lửng ở không trung rót hết vào đầu mình, có lúc thật sự chịu không nổi, thì đi tới linh tuyền nghỉ ngơi một lát, rồi lại bước đi.
Hi Loan xem xét, cũng không biết nói thêm gì, huống chi, hiện giờ dư luận bốn phía nổi lên, không biết từ đâu truyền đến lời đồn, nói ngày hôm ấy có người thấy kẻ mặc y phục của Đạo Diễn tông, nửa đêm lén lút lui tới, hơn nữa ngày tai hoạ ấy, những môn phái lớn đều có thương vong, duy nhất mỗi Đạo Diễn tông, trừ Lam Ly Hạo ở khu vực săn bắn, thế nhưng không một ai thương vong, cái này làm cho mọi người sôi nổi dùng ánh mắt hoài nghi hướng về phía Đạo Diễn tông.
Hi Loan suy nghĩ những manh mối hỗn loạn, không rõ người sau lưng này rốt cuộc là muốn làm cái gì, thấy phòng Hạ Lan Vi trống trơn, cũng biết ngay nàng ở nơi nào, chàng xoay người đi tìm Túc Hòa.
Đi ngang qua mấy viện rộng lớn, đang muốn nhấc chân rời đi, bỗng nhiên nghe được một nam tử thấp giọng nói: "Đều đã làm sạch sẽ?"
Hi Loan thu liễm hơi thở trên người, tập trung nhìn vào, thế mà lại là Tạ Minh Trác.

Cho dù ban đêm có hơi tối, nhưng Hi Loan vẫn có thể xác định là hắn.
Giọng Tạ Minh Trác nói cũng không tính là lớn, nếu người đến là kẻ khác, chỉ sợ là đã sớm đi qua rồi, nhưng lại là Hi Loan.

Thân ảnh cao lớn của Tạ Minh Trác đứng ở chỗ ngoặt, ánh sáng tối tăm, căn bản là không rõ biểu tình trên mặt hắn.

Một quản sự ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Đều đã xử lý tốt, dời đi sạch sẽ, sân ban đầu kia cũng chuẩn bị tốt."
Tạ Minh Trác gật gật đầu, ánh trăng rằm chiếu vào đáy mắt tối của hắn, khóe môi hắn hơi cong lên, cách nói chuyện hòa nhã như đang bàn luận về y phục.
Hi Loan im lặng nghe hết cuộc trò chuyện, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mà lúc gã sai vặt kia đi rồi, Nguyên Thành Liệt từ bên ngoài đi vào, như là đã sớm biết Tạ Minh Trác ở chỗ này, cũng không quá ngoài ý muốn, ngược lại hỏi: "Vừa rồi có người đã tới? Ta ở bên ngoài nhặt được vật này?"
Lúc này Tạ Minh Trác mới chú ý tới trong tay Nguyên Thành Liệt cầm một túi gấm màu trắng, mặt trên khảm hoa văn kim sắc của Đạo Diễn tông, ở giữa còn thêu một mặt trời nhỏ, mặt trên còn dính một chút máu.
Ánh mắt Tạ Minh Trác dán vào giọt máu kia, ngón tay không ngừng xoa xoa, trong lòng hiểu rõ, trong mắt hắn đầy hàn ý, nào còn nhã nhặn ôn hòa như khi nãy.
Hi Loan lâm vào trong suy nghĩ, vẫn chưa chú ý tới đồ mình làm rơi quan trọng cỡ nào, ngược lại vội vàng đi vào phòng Túc Hòa.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Hi Loan nhíu mày.
Đã muộn thế này, sư huynh có thể đi đâu được?
Đợi nửa canh giờ, Hi Loan đang định rời đi, thì Túc Hòa lại từ bên ngoài vào.
Nhìn thấy Hi Loan ngồi ngay ngắn trong phòng hắn, đôi mắt đào hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cười cười hỏi: "Sư đệ, muộn rồi còn chưa không ngủ, sao lại rảnh rỗi tới tìm sư huynh?"
"Sư huynh vừa mới đi đâu vậy?"
Túc Hòa thở dài một hơi: "Còn không phải hài tử Ly Hạo kia, ta vừa mới cùng cốc chủ Hồng Dược cốc nói chuyện hồi lâu, các loại phương pháp đều thử qua, vẫn không được, ngày mai chính là ngày thứ ba, nếu vẫn không được..."
Hi Loan thu mắt, cũng biết ý tứ của Túc Hòa.
Túc Hòa lo lắng ngồi xuống, uống một ngụm trà nhìn Hi Loan không nói lời nào, hỏi: "Đêm khuya tới tìm ta là có chuyện gì?"
Hi Loan nói: "Tạ Minh Trác kia, thật khả nghi." Dăm ba câu đã đem chuyện tối nay nói cho Túc Hòa.

Túc Hòa ngưng mắt, đáp lại: "Hiện giờ hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, điều tra rõ trước, không thể lộ ra."
Hi Loan gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Lại cùng Túc Hòa thảo luận việc khác, rồi rời đi.
Lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu trên người Hi Loan, đậm vẻ tiên khí, chàng đi vài bước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn trong phòng Túc Hòa sáng ánh đèn, đôi mắt thâm thúy mấy phần.
Sau cái chết của Tạ Hoài Lĩnh, trưởng tử của Tạ Minh Trác, tiểu công tử Mộ Dung gia - Mộ Dung Tô lại chết thảm vào mấy hôm trước đêm loạn kia, Tạ gia phòng thủ nghiêm ngặt, mọi người vốn còn cho rằng hung thủ sẽ ngừng nghỉ trong chốc lát, nhưng lại không nghĩ tới, mới qua hai ngày, đã có người chết.
Điều khiến người phải khiếp sợ chính là, người chết là người mấy ngày trước vừa phá lệ cứu Lam Ly Hạo, cốc chủ Hồng Dược cốc lại sinh chuyện.
Hơn nữa cái chết rất đáng sợ, người sống sờ sờ bị cắt yết hầu, vết máu phun tung toé đầy đất, làm cho môn sinh sáng sớm tiến vào hầu hạ đã trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Ông lúc trẻ đã cứu không ít người, các môn phái đều chịu ông một chút ân huệ, còn là y giả luôn khiến người chịu kính nể, giờ lại chết, chuyện này trực tiếp khiến rất nhiều người tức giận, nói nhất định phải tra ra hung thủ, băm thây ra nghìn đoạn.
Tên môn sinh hầu hạ cuối cùng của cốc chủ Hồng Dược cốc nghẹn ngào nói: "Hôm qua Túc Hòa chưởng môn rời đi xong, cốc chủ vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu biện pháp cứu Ly Hạo công tử, ta còn đi vào thêm chút nước trà, xong lại không chịu nổi cơn buồn ngủ, cốc chủ liền thúc giục ta đi ngủ, ta không yên lòng nên thủ ở cửa, ai ngờ đến......"
Như nghĩ đến sự quan tâm của cốc chủ, tên môn sinh kia khóc thảm thiết hơn: "Ai ngờ hôm nay sáng sớm đi vào, đã thấy dáng vẻ này của cốc chủ......"
Tạ Minh Trác nghe xong trầm tư một lát, hỏi: "Ngươi xác định không có người khác tới?"
Tên môn sinh kia lắc đầu: "Từ trước đến nay ta ngủ không sâu, nếu trong phòng có động tĩnh, ta chắc chắn lập tức biết, huống chi thủ ở cửa cũng không phải một mình ta, còn có hai vị sư huynh nữa, cũng không phát hiện động tĩnh."
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên.

Chẳng lẽ, hung thủ này thật sự lợi hại như thế, thế mà có thể giết người với vô hình?
Hi Loan cúi đầu, âm thầm suy nghĩ gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận