Giữa trưa, Hạ Lan Vi mới từ trong không gian đi ra thì nghe được tin cốc chủ Hồng dược cốc chết thảm.
Nghĩ đến ông già đầu tóc hoa râm luôn hiền từ, trong lòng nàng có chút đè nén.
Chuyện càng khó giải quyết hơn chính là, nếu cốc chủ Hồng Dược cốc đi rồi, vết thương của Lam Ly Hạo...
Kỳ thật hai ngày nay nàng cũng đã tìm ra phương thuốc giải độc, chỉ là còn cần thử nghiệm và hoàn thiện hơn một chút.
Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng quay trở lại không gian.
Mà ở một địa phương yên tĩnh khác, Cố Phán Yên đã lâu không xuất hiện giờ phút này lại mang khuôn mặt lạnh băng, đứng thẳng.
Mà ở phía sau cách nàng ta không xa, là một người áo đen che mặt.
Hắc y nhân kia đeo mặt nạ nhưng không khó nhìn nhìn ra dưới lớp mặt nạ là một đôi mắt mang theo ý cười.
Người nọ nói: "Lão già kia chết rồi, cũng quá tiện nghi cho lão."
Cố Phán Yên nhìn cặp mắt kia, cảm thấy rất quen thuộc nhưng rồi lại không dám xen vào nhiều, vội cúi đầu hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Số lần động thủ càng nhiều, sơ hở lộ ra cũng tăng..."
"Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm." Người nọ dùng đầu ngón tay bắt được một chiếc lá khô, trong giây lát nó đã hóa thành bột phấn.
Cố Phán Yên lập tức im miệng, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người nọ trầm mặc một lúc, híp mắt ngẩng đầu sai khiến: "Chỉ là ngươi nói cũng đúng, đám tiểu lâu la ở chỗ này quá là phiền phức.
Đêm nay người tuỳ tiện tìm cho ta một ma nhân vào phòng của Nguyên Thành Liệt, chờ mọi việc bên này của ta xong xuôi, người hãy tạo động tĩnh kêu bọn chúng tới đây."
Cái gọi là ma nhân, chính là thông qua cổ trùng khống chế lấy tâm mạch của con người, cưỡng chế hóa ma.
Lời này vừa nói ra, Cố Phán Yên chỉ mất nửa khắc đã hiểu rõ kế hoạch của người áo đen kia, hắn muốn đem hết những sự việc này giá họa cho Ma giới.
Đêm nay, Nguyên Thành Liệt sẽ phải chết, Ma giới cũng phải cõng trên mình tội danh này.
Trong lòng Cố Phán Yên đã suy nghĩ trăm ngàn thứ nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu xưng vâng.
Vào khoảng khắc cúi đầu chớp mắt kia, thoáng nhìn thấy đôi tay trước măt, đôi mắt nàng ta lóe lên tia kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Mắt thấy nhật Mộ Tay Trầm, Hạ Lan Vi từ trong không gian đi ra, còn bỏ hai trái ngưng linh quả vào trong lồng ngực, sau đó truyền âm cho Lạc Thủy đang canh giữ ở khách điếm xa ngàn dặm nói mang Tuyết Đoàn đến đây, bản thân cũng nhân lúc không có người đi lấy thịt của xác chết Viêm Băng mãng xà.
Đang lúc Hạ Lan Vi kéo một đống thịt của Viêm Băng mãng xà trở về, Lạc Thủy mang theo Tuyết Đoàn tới Tạ gia.
Cô Cô Gà từ xa xa thấy nàng, hai tròng mắt mở lớn, khuôn mặt tinh xảo rực rỡ lung linh hẳn lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
"A Lan!"
Hắn mở đôi tay ra muốn tặng cho Hạ Lan Vi một cái ôm đã lâu ngày chưa gặp nhưng đột nhiên dừng bước chân lại.
Hạ Lan Vi không nghĩ Cô Cô Gà cũng ở đây, nhìn bộ dạng tươi tỉnh của hắn, vừa kinh ngạc, vừa vui vẻ nói: "Bệnh của người đã tốt lên chưa?" Phải biết lúc mọi người rời khách điếm, hắn vẫn còn đang uể oải nằm trên giường.
"Đương nhiên! Cũng không xem bổn gà là ai?"Cô Cô Gà đắc ý mở miệng, sau đó lại dùng ngón tay bịt chóp mũi, chỉ vào đống đồ nàng cầm trong tay, ghét bỏ nói: "Đây là thứ gì?"
Hạ Lan Vi có chút ngượng ngùng, trước mắt không kịp giải thích kỹ cho hắn, chỉ nói thứ này rất hữu dụng.
Cô Cô Gà gật đầu, tỏ ra vô cùng hiểu chuyện mà không hỏi gì thêm, ngược lại cười đề nghị: "Để ta cầm giúp A Lan!"
Hạ Lan Vi vội nói: "A, rất nặng, không cần..."
Còn chưa nói xong, nàng trực tiếp trợn tròn mắt nhìn Cô Cô Gà khom lưng, một tay nhẹ nhàng cầm lấy túi đồ nặng nề chưa nói mà còn hướng nàng nở một nụ cười xán lạn.
Nàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi lại có thể cầm được?"
Túi đồ nàng nặng bao nhiêu đường nhiên là nàng biết rõ, nàng vừa rồi phải thi pháp mới có thể miễn cưỡng khiêng nó đến được đây.
Hiện tại Cô Cô Gà không tốn nhiều sức, như chơi đùa mà nhấc bổng túi đồ lên...
Cô Cô Gà khoe khoang: "Hừ! Đừng có coi thường ta! Hiện tại sức lực của ta vô cùng lớn!"
Như để chứng minh cho lời vừa nói, chỉ một hơi nhanh chóng đem túi đồ kia để vào phòng trong.
Hạ Lan Vi thấy Cô Cô Gà bỗng nhiên có được sức mạnh trời sinh cũng không quá để ý, dù sao những sự việc kỳ lạ trên người Cô Cô Gà diễn ra quá nhiều.
Nàng nhận lấy Tuyết Đoàn đang hưng phấn từ trong lòng Lạc Thủy, Tuyết Đoàn vui vẻ kêu ngao ngao, Nàng dịu dàng sờ sờ đầu Tuyết Đoàn, nói: "Tuyết Đoàn, một lát nữa có thể nhờ ngươi giúp đỡ được không?"
"Meo?" Tuyết Đoàn tử dùng đôi mắt màu lam ngây thơ nhìn Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng trấn an nó, sau đó chỉ vào Lam Ly Hạo, giải thích: "Ta cần vài giọt máu của người để đi cứu Ly Hạo sư đệ."
Tuyết Đoàn nghiêng đầu ra nhìn nhìn Lam Ly Hạo đang trong hôn mê, lại nhìn Hạ Lan Vi, âm thanh mềm mại nói: "Được thôi~"
Đáng yên đến mức Hạ Lan Vi không nhịn được hôn nó vài cái.
Sở dĩ nàng bảo Lạc Thủy đưa Tuyết Đoàn tới vì nàng cần dùng đến máu của nó.
Hơn nữa sau đêm nay, nàng còn tính toán dùng phương pháp tri liệu được ghi vào trong sách cổ chữa trị cho Lam Ly Hạo.
Đầu tiên lọc máu độc từ trong cơ thể hắn ra, dùng ý niệm khống chế, đưa linh tuyền được tinh lọc trong không gian vào cơ thể hắn.
Nhưng mà phương pháp này quá mức nguy hiểm, nếu có chút sơ ý nào thì hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Hạ Lan Vi đã tìm vài linh thú cấp thấp làm thử nghiệm, mới bất đắc dĩ sử dụng phương pháp này.
Toàn bộ các thao tác trong quá trình phải được nối liền, không thể dừng lại một khắc.
Hạ Lan Vi để không bị phân tâm, sau khi lấy vài giọt máu từ Tuyết Đoàn, liền để Lạc Thủy mang Tuyết Đoàn cùng Cô Cô Gà rời đi, chính mình ở trong phòng, bày ra một tầng lại một tầng kết giới thật dày, ngắn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Đầu tiên Hạ Lan Vi đút cho Lam Ly Hạo uống một chén thuốc nàng đã nấu, sau đó lấy một cây chủy thủ từ trong lòng ra, lưỡi dao sáng bóng trong màn đêm đang dần buông xuống với ánh trăng sáng càng trở nên phá lệ rõ ràng, phát ra ánh sáng trắng ngần.
Mà phía bên này, Nguyên Thành Liệt vừa từ chỗ Tạ Minh Trác trở về, thấy trong phòng có một vị khách không mời mà đến.
Người nọ mặc một thân bạch y, ngồi ngay ngắn cạnh bàn trà, mái tóc đen bay bay.
Nguyên Thành Liệt sửng sốt, híp mắt hỏi: "Các hạ là..."
Người mặc áo trắng kia chậm rãi quay đầu, lộ ra một đôi mắt đào hoa phong lưu tinh xảo.
Nguyên Thành Liệt cười nói: "Hóa ra là chưởng môn Túc Hòa."
Túc Hòa cũng phụ hoạ theo: "Nguyên thiếu chủ bận rộn nhiều chuyện, ta chờ ở đây cũng đã lâu."
"Túc Hòa chưởng môn nói đùa, nếu muốn tìm Nguyên mỗ, nên để gã sai vặt đi thông báo, miễn làm cho chưởng môn phải chờ." Hắn ta một bên nói, một bên mời Túc Hòa vào trong, trong lòng lại suy nghĩ, rốt cuộc có chuyện gì lại có thể khiến Túc Hòa đêm khuya tới chơi.
Hắn ta không khỏi liên tưởng đến mấy ngày trước ở vùng viên ngoại nhặt được cái túi gấm kia, vùng trán lập tức căng chặt.
Chẳng lẽ Hi Loan cùng Túc Hòa đã tra được thông tin gì rồi?
Hắn ta ngồi xuống bên cạnh Túc Hòa, làm bộ dáng hoàn toàn không có gì muốn hỏi.
Túc Hòa cũng không vội, ngược lại tự thân rót cho mình một ly trà, từng ngụm lại từng ngụm uống hết.
Nếu không phải chén trà sứ màu trắng không có hơi nóng, Nguyên Thành Liệt còn tưởng người nọ đang nhấm nháp một chén trà tuyệt thế nào.
Hắn ta cũng tự rót một ly, nước trà lạnh cùng với vị đắng của bã trà ở không khang miệng, dòng nước lạnh lẽo tiến vào trong bụng.
Hắn ta nhíu mày, nhìn Túc Hòa vẫn đang thảnh thơi thưởng thức trà, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chưởng môn Túc Hòa đêm khuya ghé thăm là vì chuyện gì?"
Túc Hòa hờ hững xoay chén trà sứ màu trắng, hắn rũ mắt nhìn chăm chú, mơ hồ nhìn thấy ảnh ngược của bản thân lay động trên mặt nước.
Đôi mắt đào hoa kia như cũ sáng ngời, nhưng mà trong mặt nước trôi nổi nó dần dần mất đi ánh sáng.
Cắp mắt kia thất thần, hỗn loạn khiến người nhìn không thể hiểu nổi, cảm xúc lay động theo mặt nước của chén trà.
Sau một lúc lâu, hắn quay đầu lại, hai mắt đen nhánh nhìn Nguyên Thành Liệt, nói: "Người trẻ tuổi, tính tình quá nóng vội cũng không tốt."
Nguyên Thành Liệt bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt này có chút đáng sợ, giờ phút này, hắn ta cảm thấy Túc Hòa đang nhìn mình như đang nhìn một vật chết yên tĩnh.
Hắn ta lạnh cả sống lưng, đang cười thầm chính mình đa nghi, lại nghe Túc Hòa nói tiếp: "Ngươi so với phụ thân của mình còn kém hơn nhiều."
Hắn ta kinh ngạc, nhíu mày, Thần Ưng bọn họ từ trước đến nay trấn giữ biên ngoại xa xôi, nhưng từ sau khi phụ thân chết, hắn ta mới dần dần hướng vào trong thành.
Đạo Diễn tông cùng Thần Ưng so về khoảng cách địa lý thì cách nhau khá xa, hắn ta cũng chưa bao giờ nghe nói phụ thân cùng Túc Hòa có quen nhau từ trước.
Nhưng vì sao Túc Hòa lại nhắc tới phụ thân, còn với bộ dáng như người quen?
Hắn ta nghĩ như vậy rồi cũng đem nghi hoặc nói ra.
Túc Hòa nói: "Ta làm sao có thể không biết phụ thân người? Nhớ trước đây, nhát kiếm cuối cùng tiễn phụ thân người đi, là ta chém."
Nguyên Thành Liệt mở to mắt.
"Kiếm của phụ thân ngươi có phải là trục ưng kiếm nổi danh thiên hạ không?" Túc Hòa nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt khi nhìn Nguyên Thành Liệt ấm áp tựa như một vị trưởng bối yêu thương tiểu bối, nhưng những gì trong miệng thốt ra lại như rắn rết lạnh băng: "Thanh kiếm kia dùng rất tốt, trước đây ta chính là dùng thanh kiếm này, cắt đứt yết hầu phụ thân người, trơ mắt nhìn ông ta trước mặt ta dần khó thở mà chết."
Khóe mắt Nguyên Thành Liệt muốn nứt ra, lúc trước phụ thân đột ngột chết, hắn ta vẫn luôn tưởng là việc làm của Ma giáo, hiện giờ...Hắn ta vừa muốn hành động, lại phát hiện toàn thân không thể động đậy.
Vừa rồi ly trà kia chắc chắn có vấn đề!
Túc Hòa như không nhìn thấy sự bất thường của Nguyên Thành Liệt, chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt Nguyên Thành Liệt.
Cặp mắt hoa đào kia từ trên cao nhìn xuống hắn ta, tiếp tục nói: "Ngươi không thể nhìn thấy, lúc thanh kiếm kia đâm thủng yết hầu của ông ta, máu đỏ tươi bắn đầy lên vách tường màu trắng, tựa như màu đỏ của hoa bỉ ngạn phủ kín lấy mặt tường vậy.
Khung cảnh lúc đó cực kỳ xinh đẹp.
Còn có lúc mà ông ta chết, hai mắt vẫn luôn mở lớn, dáng vẻ ấy khiến ta vô cùng vui vẻ."
Nguyên Thành Liệt cắn răng, biết được mình bây giờ không phải là đối thủ của người nọ, xoay chuyển tròng mắt, "Phụ thân ta cùng người không thù không oán, vì sao người phải giết người?"
Như nghe được một chuyện đáng chê cười, Túc Hòa hừ lạnh một tiếng, sau đó sát lại gần Nguyên Thành Liệt, nhỏ giọng: "Người muốn biết?"
Túc Hòa nhẹ giọng nói: "Muốn biết sao? Không bằng người xuống đấy hỏi phụ thân mình đi..."
Nguyên Thành Liệt nằm trên mặt đất, đôi mắt kinh ngạc hướng về phía Túc Hòa, tựa hồ không tin mình dễ dàng chết như vậy.
Túc Hòa thưởng thức vẻ mặt của hắn ta, vừa lòng cười, nghe thấy phía sau chuyền đến tiếng động, trong lòng biết đó là ma nhân Cố Phán Yến điều khiển tới liền đứng dậy, vô cùng sung sướng ra mệnh lệnh: "Mau tới hút khô máu của tên này đi."
Vừa dứt lời lập tức quay lại đối diện với người phía sau.
Người tới mặc một bộ áo trắng, khuôn mặt dưới ánh trăng sáng trong như ngọc, mang theo tia sắc lạnh cùng mới một đôi mắt đen như chứa cả ngàn sao trời.
Túc Hòa nhìn thấy đôi mắt ấy, mắt hoa đào cũng mất đi sắc thái.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bộ áo trắng phiêu phiêu trong gió.
Hi Loan cầm nhuận nguyệt kiếm trong tay có chút run rẩy, chàng nhìn Túc Hòa, ánh mắt thanh lãnh ấy dường như đã mất một thứ gì đó.
Nhưng rồi lại giống như bình thường vậy, bình thường đến không thể bình thường hơn, gọi hắn một tiếng: "Sư huynh.".