Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Vội vã rời bỏ thành phố Nam Kinh để quay trở về Hải
Thành, vấn đề đầu tiên cô phải đối diện đó là việc cư trú như thế nào. Diệp Tri
Ngã đã năm năm chưa quay về nơi đây rồi, cảnh vật tại thành phố cấp quận này đã
có quá nhiều thay đổi so với những tháng ngày cô quyết định bước chân đi khỏi
nơi đây, lần này trở về cảm giác thật gần gũi thật khó tả như người con lại
được trở về quê hương sau bao ngày đằng đẵng xa cách. Cô do dự bần thần một hồi
rất lâu, lái xe đến một khu vực cách rất xa nơi ngày trước cô đã từng sống, tìm
một nhà nghỉ trông có vẻ như là bình dân giá không đến nỗi đắt đỏ lắm. Kéo hành
lý vào trong nhà nghỉ này, ăn một chiếc ham-bơ-gơ trong quán ăn nhanh KFC, Diệp
Tri Ngã liền mua một tờ báo bán trên vỉa đường và tìm mục tìm nhà, mua nhà cũng
được mà thuê nhà cũng hề gì, chỉ cần có một chốn có thể ngủ là được rồi.

Tìm nhà cũng giống như đi tìm người đàn ông vậy, khi
cơ hội may mắn đến, duyên phận đến hay là tiếng sét ái tình đến thì không biết
đếm bao nhiêu cho đủ, nhưng cũng có thể khi không gặp được cơ hội may mắn,
duyên phận chưa tới số thì cả đời này có muốn tìm cũng chẳng thể nào tìm được.
Diệp Tri Ngã vất vả vật lộn cả một buổi chiều, đã đi xem năm căn nhà nhưng chỗ
nào cô cũng không ưng ý cho lắm, đến sẩm tối thì lê lết đôi chân gần như muốn
gãy ra vì quá mệt mỏi trở về nhà nghỉ đã thuê lúc trưa. Hai miếng bánh mì nhỏ
thay cho bữa ăn tối của cô. Sau đó cô đi tắm gội rồi nằm bệt lên giường nghĩ
ngợi, rồi cô gọi điện cho anh Đỗ Quân.

Diệp Tri Ngã vừa nói xong một câu, cô liền nghe thấy
tiếng cửa kính đập vỡ vào nhau rơi loảng xoảng. Đỗ Quân trầm ngâm một hồi rất
lâu, giọng điềm đạm: “Anh đang ở trong phòng thực nghiệm, em đợi một lúc nữa,
anh sẽ gọi lại cho em sau. ”

Không đến năm phút sau, điện thoại trong phòng cô ở
nhà nghỉ vang lên. Diệp Tri Ngã nuốt nước bọt xuống miệng và nhấc điện thoại
lên, mỉm cười cất giọng lên nói: “Nhanh như thế sao anh?”

Giọng Đỗ Quân thốt lên có vẻ như đang giận dỗi, rất
giận dỗi: “Tại sao hả? Vụ kiện chẳng phải đã giải quyết ổn thỏa rồi sao chứ,
tại sao em lại bỏ đi?”

Diệp Tri Ngã dường như đã nghĩ sẵn đáp án cho câu hỏi
này của anh từ trước rồi: “Tâm trạng chán, cảm thấy không thoải mái, em bỏ đi
cho khuây khỏa tĩnh tâm. ”

“Tại sao lại không nói với anh một lời?”

“Dạ, cái đó là vì, em đi đúng vào giờ làm việc, em sợ
ảnh hưởng tới anh…”

“Biện minh quanh co!”, Đỗ Quân cau mày, “Tiểu Diệp, em
không nên như thế, có những việc không phải muốn làm thế nào thì làm thế đó là
được đâu, ít ra là anh cũng đã từng dạy em, đã từng là đồng môn với em cơ mà,
em có vấn đề gì tại sao lại không nói cho anh biết một lời?”

“Em không, không có khó khăn gì đâu anh ạ… thật mà…”

“Tiểu Diệp”.

“Dạ”.

Đỗ Quân phải trầm ngâm một lúc rồi giọng nói mới trở
về trạng thái bình tĩnh được đôi chút: “Có một vấn đề, anh muốn bàn bạc với em
trước đã. ”

“Việc gì vậy anh?”

“Về việc từ chức của em. ”

Diệp Tri Ngã nháy nháy hai hàng mi: “Là… thế nào rồi
ạ…”

“Bây giờ em đã thấy hối hận chưa vậy?”

“Không, không, em không thấy…”

“Lại còn cãi lại hả. Nếu như bây giờ em cảm thấy hối
hận rồi, anh có thể giúp em nghĩ cách để xin lãnh đạo cấp trên cho em được rút
đơn từ chức về”.

Diệp Tri Ngã lấy hết sức mình cắn chặt môi, khống chế
không để trút ra tiếng thở dài và cười khẽ: “Anh Đỗ, anh thật là thần thông
quảng đại đấy nhé!”

Đỗ Quân cười trừ đáp lại: “Em nên suy ngẫm xem xét lại
cẩn thận nhé. Anh đã thương lượng với chủ nhiệm Tào rồi, và với cả giáo sư Khưu
nữa, những thầy lãnh đạo ở đây đều rất xem trọng em và cũng đều hy vọng có thể
giúp đỡ được cho em đấy”.

Diệp Tri Ngã cười một cách khổ sở: “Em không nghĩ rằng
duyên phận của em cũng vẫn còn tốt như thế…”

“Em không cần thiết phải trả lời ngay bây giờ đâu,
nhưng mà cũng phải cố gắng nhanh một chút nhé, chẳng may bên nhân sự quyết định
báo cáo lên cấp trên rồi thì vấn đề sẽ không được dễ dàng nữa đâu đấy”.

“Dạ”, Diệp Tri Ngã cảm thấy vô cùng ngại ngùng khi từ
chối anh ngay lập tức, nó chẳng khác nào dội lên đầu anh một gáo nước lạnh sau
khi anh đã tận tình lo lắng bày mưu nghĩ kế giúp đỡ cho cô vậy. Cô nói vô cùng
nhẹ nhàng, “Cho em nghĩ thêm một chút nữa, có được không hả anh?”

Đỗ Quân tiếp tục quan tâm hỏi han đến dự định quay trở
về Hải Thành của cô. Diệp Tri Ngã đáp lại vài câu trả lời qua loa cho xong.
Trước khi tắt máy Đỗ Quân như vừa nghĩ ra một chuyện nữa liền hỏi luôn: “À đúng
rồi, sáng hôm nay có một người vừa từ Hải Thành đến trung tâm điều trị bệnh tim
mạch để tìm em đấy. Anh và Âu Dương Dương đã gọi vào di động của em rất nhiều
lần nhưng em đều tắt máy”.

“Người từ Hải Thành lên tìm sao anh? Ai vậy anh?”

“Một vị tiên sinh đã đứng tuổi họ Hoàng. Ông ta
nói ông ta là luật sư tới tìm em”.

Diệp Tri Ngã trầm ngâm bất giác không nói được lời nào
phải đến mười mấy giây liền. Đỗ Quân cầm di động lên xem, cuộc nói chuyện vẫn
đang tiếp diễn bình thường không hề bị đứt đoạn: “Tiểu Diệp, Tiểu Diệp!”

“Hi, hi”, Diệp Tri Ngã quay trở về thực tại, “Em biết
rồi ạ…vị luật sư họ Hoàng… Thế ạ, ông ta có nói gì thêm với anh nữa không? Có
nói vì sao lại đến tìm em không hả anh?”

“Ông ta không nói gì thêm nữa cả. Tiểu Diệp, đã xảy ra
chuyện gì rồi phải không em?”

“Không có, không có, không có đâu ạ!” Diệp Tri Ngã
cười vang giả bộ rất mạnh mẽ, sau vài câu nói chuyện thì cô dập máy xuống, tâm
trạng bồn chồn lo lắng vẫn hiện rõ trên vẻ mặt cô.

Luật sư họ Hoàng… Cả đời cô chỉ quen duy nhất một vị
luật sự họ Hoàng mà thôi, là vị luật sư họ Hoàng đã từng tham gia biện hộ cho
ba cô - ông Diệp Toàn ngày trước… Nhưng thời gian đã trôi qua bao lâu như thế
rồi mà. Bây giờ ông ta lại xuất hiện để làm gì cơ chứ? Bản án chẳng phải đã kết
thúc từ rất lâu rồi sao. Ông Diệp Toàn giờ phút này nằm an nghỉ dưới mộ rồi.
Diệp Tri Ngã đã rất vất vả mới có thể khống chế được bản thân không nghĩ về
những chuyện cũ đã xảy ra ngày ấy nữa. Bây giờ thì ông ta lại xuất hiện, có
phải vì Phí Văn Kiệt mà lại muốn thêm một bát muối chà xát vào vết thương, vào
nỗi đau đã từ lâu nhờ thời gian mà biến thành vết sẹo chai mòn rồi chăng…

Diệp Tri Ngã thức trắng cả một đêm, ngày thứ hai vội
vã gọi cho tổng đài 114 tìm số điện thoại của văn phòng nơi ông luật sư họ
Hoàng đó làm việc rồi cố gắng lấy hết dũng khí gọi điện cho ông ta. Giọng nói
trong điện thoại của ông Hoàng vẫn như ngày nào không chút thay đổi, vẫn thật
ôn hòa. Sau khi Diệp Tri Ngã nói qua thân phận của mình, ông ngay lập tức gác
tất cả công việc đang làm dang dở sang một bên, hẹn cô đến văn phòng của ông để
gặp mặt bàn bạc vấn đề.

Đã năm năm rồi không gặp, văn phòng ngày trước nhỏ bé
trông có vẻ rất đỗi bình thường giờ đây đã phát triển và được trang hoàng đẹp
đẽ hơn rất nhiều. Trong Hải Thành này, có một văn phòng hiện đại nhất xa xỉ
nhất trong một tòa nhà được coi là tốt nhất, tầng lớp quý phái nhất sang trọng
nhất chính là nơi ông làm việc. Ông luật sư họ Hoàng là phó viện trưởng viện
nội vụ. Nhân viên tiếp tân dưới sảnh đưa cô đi thẳng vào trong văn phòng của
ông. Ông đứng dậy tự tay rót tách trà đặt lên khay phía trước mặt Diệp Tri Ngã.

Ông luật sư ngồi trên chiếc ghế đối diện về phía cô,
nói vài câu xã giao rồi ân cần hỏi han cô: “Hôm qua chú đã đến bệnh viện tìm
cháu nhưng đồng nghiệp của cháu nói thời gian này cháu đang nghỉ công tác, chú
không hề nghĩ rằng hóa ra cháu lại trở về Hải Thành này. Thế nào rồi, vài năm gần
đây cháu đã sống như thế nào?”

“Cũng bình thường ạ”. Diệp Tri Ngã vừa nói vừa mím môi
cười, cảm ơn sự quan tâm lo lắng của ông dành cho cô, “Luật sư Hoàng, chú tìm
cháu có việc gì không ạ, có phải là đã có việc gì rồi không chú?”

Luật sư Hoàng gật đầu đồng ý: “Đúng rồi”.

Diệp Tri Ngã nhìn sắc mặt của luật sư Hoàng lộ rõ vẻ
bối rối không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu cho thích hợp, cô trầm mặc,
giọng nói lắng xuống: “Luật sư Hoàng… Là việc gì vậy chú?”

“Cháu đừng vội, là việc tốt đấy”. Luật sư Hoàng mỉm
cười nói với cô, “Nên nói với cháu như thế nào đây. Vụ án về ba cháu mặc dù đã
khép lại từ rất nhiều năm trước rồi, và sau đó chú cũng đã không còn để ý gì
đến vụ án đó nữa… Cách đây một thời gian, bỗng nhiên có người đến tìm hiểu nghe
ngóng về thông tin của cháu”.

Diệp Tri Ngã nhăn trán hỏi: “Cháu? Tìm hiểu nghe ngóng
thông tin về cháu sao chú?”

“Ừ đúng rồi, không chỉ thăm dò thông tin của cháu, mà
còn nghe ngóng cả về chuyện gia đình họ Phí nữa”.

Câu nói của ông luật sư đánh đúng vào trí tò mò của
Diệp Tri Ngã: “Là ai đã nghe ngóng thông tin hả chú? Luật sư Hoàng, chú… Chú đã
nói những gì với người ta rồi vậy…”

“Những điều chú đã nói thực sự chú cũng không còn nhớ
rõ lắm, nhưng chú không hề nói gì cả đâu. Khi anh ta đi rồi chú mới bắt đầu lật
lại tư liệu bản án vụ kiện này, tìm thấy bản phô tô danh sách các hạng mục khấu
trừ do Viện kiểm soát kê khai”. Luật sư Hoàng nói xong liền đi đến bàn đánh
chữ, rút từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ rồi lấy một số giấy tờ trong đó đưa
cho Diệp Tri Ngã, “Bởi vì Phó thị trưởng Diệp mất trong thời gian bị giam giữ,
theo luật pháp quy định thì không còn phải chịu trách nhiệm hình sự nữa. Cho
nên một phần tài sản cá nhân trong toàn bộ số tài sản đã bị khấu trừ có thể làm
đơn xin hoàn trả lại. Chỉ có điều lúc đó Phó thị trưởng Diệp ra đi đột ngột,
tất cả những người có liên quan của chúng tôi đều lo xử lý phần còn lại của vụ
án, mà cháu cũng không còn xuất hiện sau lễ an táng của cha cháu nữa. Thế nên
mới kéo dài cho đến tận ngày hôm nay”.

Diệp Tri Ngã cầm lấy số giấy tờ ông luật sư đưa cho
cô, cô không bao giờ có thể nghĩ được sự việc lại có thể rẽ sang một hướng hoàn
toàn khác như thế này. Cô nhìn vào từng hàng từng hàng ghi cẩn thận trong danh
sách các hạng mục khấu trừ đó, cổ họng thoáng chút bồi hồi không thốt lên thành
lời rõ ràng: “Vấn đề này… Thật sự là có thể làm đơn xin hoàn trả lại phải không
chú…”

“Đã là vụ án liên quan đến tài sản kinh tế, sau khi vụ
án khép lại thì bộ phận tài sản thu nhập bất hợp pháp sẽ bị nhà nước thu hồi
lại tất cả. Cháu xem phần sau cùng đi, trong đó có một phần về bản phô tô danh
sách các hạng mục tài sản bị thu hồi mà chú đã điều tra ra đấy. Đem so sánh hai
phần danh sách này thì số tiền chênh lệch là không hề nhỏ chút nào đâu, lại còn
nguyên cả một ngôi nhà nữa chứ. Chú đã đi hỏi các đồng nghiệp liên quan đến vấn
đề này rồi, bây giờ cháu đi làm đơn xin hoàn trả lại bộ phận tài sản bị nhà
nước thu hồi đó là không có vấn đề gì cả”.

Diệp Tri Ngã không biết chuyện này có nên gọi là miếng
bánh ngon rớt từ trên trời xuống hay không, cô cầm các giấy tờ liên quan đến
bản danh sách ông luật sư đã nói, bồi hồi xen lẫn tần ngần không thốt ra thành
lời được. Luật sư Hoàng rất cảm thông và hiểu được cảm giác lúc này của Diệp
Tri Ngã, ông mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô: “Thế nhưng cháu cũng cần phải làm
tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, trừ ngôi nhà và một phần tài sản đang được giữ
trong ngân hàng ra thì những đồ vật khác không nên mong đợi hay hy vọng nhiều
quá làm gì. Từ bản án ngày đó đến nay cũng đã qua rất lâu rồi, Viện kiểm soát lại
không thể giống như hòm bảo hiểm trong ngân hàng, không thể hoàn toàn trông cậy
họ sẽ cất giữ chắc chắn cẩn thận cho ta tất cả đâu, đương nhiên càng không thể
trách cứ họ được. Cháu nói xem thế có đúng không, ha ha ha”.

Diệp Tri Ngã ủy thác việc này cho luật sư Hoàng xử lý.
Khi cô bước ra khỏi văn phòng nội vụ nơi luật sư Hoàng làm việc, đầu óc cô vẫn
còn rối bời chưa thật sự hồi tỉnh lại được, cô lững thững dạo bước trên con
đường, đi mãi đi mãi cô mới phát hiện ra là mình đã để xe tại gara xe dưới tầng
hầm tòa nhà văn phòng của luật sư Hoàng.

Năm năm chưa một lần quay trở lại khiến cô có cảm giác
quê hương bỗng nhiên biến thành một nơi đầy xa lạ. Cô đứng trên con phố bản
thân cô ngày xưa đã từng rất quen thuộc, mỗi ngóc ngách mỗi vị trí tất cả quen
thuộc như lòng bàn tay cô vậy. Những nơi này đã hằn sâu vết tích của cô và Phí
Văn Kiệt. Khi mà tất cả vẫn chưa xảy ra, người con trai dáng cao gầy và người
con gái luôn bện tóc đuôi sam. Hai con người ấy đã từng vui đùa bên nhau không
phải lo lắng, không cần suy ngẫm, không chút phiền muộn ưu tư, cũng đã từng
thân mật ôm hôn nhau đầy bỡ ngỡ tò mò. Đối với hai người mà nói, quãng thời
gian năm năm tưởng như dài đằng đẵng có thể quên đi được. Thế nhưng chỉ một cái
chớp mắt thế này trôi qua, cô lại đứng tại chính nơi mà cô đã bắt đầu ra đi
ngày ấy.

Diệp Tri Ngã đã không còn thuộc lứa tuổi mộng mơ ảo
tưởng như ngày xưa nữa rồi. Một cô gái mới chỉ mười tám tuổi có thể vẫn thuộc
về thế giới lúc nào cũng mơ mộng mong chờ một vị hoàng tử đột nhiên xuất hiện
trước mắt mình, nhưng đối với cô lúc này mà nói, việc cô cần làm bây giờ là dập
tắt tất cả những ý nghĩ mông lung xa vời không hiện thực này lại. Quay về lấy
xe của mình rồi đi ra khỏi thành phố, tiến về khu nghĩa trang vùng ngoại ô -
nơi mộ của ba và mẹ cô đang ở đó, để được ngồi dưới ánh hoàng hôn ngắm mặt trời
lặn.

Quan hệ bạn bè đồng nghiệp của luật sư Hoàng rất rộng,
năng suất hiệu quả công việc của ông cũng chính vì thế mà vô cùng cao. Diệp Tri
Ngã sau khi sống hơn một tuần trong khách sạn thì nghe điện thoại gọi đến của
ông. Trong điện thoại ông thông báo rằng cô cầm chứng minh thư ngày mai đi làm
luôn các thủ tục có liên quan.

Thủ tục không đến nỗi quá phức tạp. Phòng nội vụ của
ông đã giúp cô làm tất cả các thủ tục giấy tờ này rồi. Việc Diệp Tri Ngã đi đến
đây là chỉ cầm bút lên và ký xuống các đơn tờ, sau khi chứng thực chữ ký và
chứng minh xong là có thể nhận được ngay. Giống hệt với dự đoán của luật sư
Hoàng, ngoại trừ bản danh sách các hạng mục đã bị chiết khấu a thì chỉ còn thừa
lại chùm chìa khóa ngôi nhà và một số tiền trong tài khoản ngân hàng mà thôi.
Ngôi nhà chính là căn nhà mà Diệp Tri Ngã đã từng ở trong đó từ rất lâu rồi, số
tiền trong tài khoản ngân hàng chính là tiền lương và các khoản thưởng trong
vài năm công tác của ông Diệp Toàn, ít hơn hai trăm ngàn tệ, và còn phải làm
thêm thủ tục giải quyết cho xong xuôi mới rút ra dùng được.

Diệp Tri Ngã từ chối ý tốt của vị luật sư họ Hoàng
muốn đưa cô về nhà. Sau khi tỏ lời cảm ơn chân thành nhất đến nhã ý của ông, cô
tự mình lái xe quay trở lại nơi mà cô đã từng sinh sống từ khi còn bé thơ đến
lúc trưởng thành khôn lớn. Diệp Tri Ngã lấy hết dũng khí và can đảm bước đến
cánh cửa ngôi nhà, trở về ngôi nhà với cánh cửa mà năm năm trước cho đến tận
ngày hôm nay cô chưa từng một lần quay trở lại và mở ra.

Ba cô - ông Diệp Toàn là một người đàn ông phấn đấu sự
nghiệp từ hai bàn tay trắng. Tuy chức vụ của ông đảm nhiệm là phó thị trưởng
thành phố cấp quận nhưng đối với một người không thân thế, gia đình không có sự
trợ giúp của hậu phương hùng hậu như những người danh cao chức trọng quyền uy
đầy mình mà nói, chức vụ này đã chứng minh được sự phấn đấu của ông không phải
là vô ích. Từ ngày nhậm chức ông luôn luôn tỏ rõ hình tượng của một vị phó thị
trưởng thành phố liêm khiết. Không ai có thể nghĩ được rằng ông lại có thể dính
líu đến những cạm bẫy mưu đồ liên quan đến hai chữ “đồng tiền” như thế này.

Cho nên ngôi nhà họ Diệp ở vô cùng giản dị, mà đây còn
là ngôi nhà trong đơn vị đã được sửa sang lại khi ông Diệp Toàn vẫn còn là giám
đốc sở giao thông vận tải. Ngôi nhà rộng chừng chín mươi mét vuông, năm tầng,
ba phòng ngủ hai phòng khách một phòng vệ sinh và một phòng bếp, là một ngôi
nhà thuộc hàng tiêu chuẩn cho phép không thể tiêu chuẩn hơn được nữa. Giấy niêm
phong dán giữa cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn, màu đỏ tươi ngày nào giờ đã phai
sắc chuyển sang màu trắng nhợt, rách rưới tả tươm vì thời gian, trên cùng còn
có cả màng nhện chằng chịt khắp xung quanh. Diệp Tri Ngã xé mảnh giấy niêm
phong xuống, phủi những vết bụi dính đầy trên cánh cửa sau bao nhiêu năm không
có một bàn tay người dọn dẹp, rồi lấy chùm chìa khóa đút vào bên trong ổ khóa.

Ổ khóa lúc này đã han gỉ không thể chuyển động được
nữa, cô lấy hết sức mình cầm thật mạnh thân chìa khóa vào trong ổ, những ngón
tay mảnh khảnh yếu ớt khiến cho các đầu ngón tay đau nhức, thế nhưng ổ khóa vẫn
không hề nhúc nhích gì. Một cánh cửa an ninh phòng trộm cắp đã chặn cô lại,
đằng sau cánh cửa này là ngôi nhà mà cô đã rời xa từ rất lâu rồi. Diệp Tri Ngã
cắn răng mím môi lấy hết sức mình giành giật đấu tranh với ổ khóa đó, dường như
chỉ cần chuyển động một tí nữa thôi là cô sẽ có thể trở về với ngày xưa rồi.

Người trong căn hộ đối diện với ngôi nhà của cô nghe
thấy tiếng động tĩnh liền nhòm qua khe cửa, thấy một cô gái trẻ trung đang đứng
trước ngôi nhà hàng xóm của mình, bà chủ ngôi nhà đối diện đó liền mở ngay cánh
cửa ra, cảnh giác cất giọng hỏi to: “Cô tìm ai đấy? Nhà đối diện không có người
ở đâu!”

Khi Diệp Tri Ngã quay lưng nhìn về phía bà chủ nhà vừa
cất giọng len hỏi thì cũng là lúc nước mắt cô giàn giụa chảy xuống hai gò má.
Cô hoảng loạn lên tiếng giải thích, rồi đưa cả chùm chìa khóa ngôi nhà này cho
bà xem: “Cháu… Cháu sống ở đây… cánh cửa… mở không được cô ạ…”

Cánh cửa không thể mở ra được nữa rồi…

Đằng sau cánh cửa ấy cũng không thể nhìn thấy bóng
dáng của mẹ nữa rồi…

Diệp Tri Ngã đứng trước cánh cửa ngôi nhà, trước mặt
một người hoàn toàn xa lạ mà nức nở khóc thành tiếng, khóc đến độ khắp người cô
run lên lẩy bẩy. Bà chủ nhà hàng xóm xúc động vô cùng khi nhìn thấy những giọt
nước mắt chảy dài của một cô gái trẻ trung xinh đẹp bỗng dưng òa lên khóa nức
nở, khiến cho sống mũi bà cay cay, bà chạy vào trong nhà bếp đổ ra một bát dầu
ăn ra bát rồi đi ra đưa cho cô: “Cháu đổ ít dầu ăn vào trong ổ khóa rồi hãy đút
chìa khóa vào sau, đổ nhiều một chút nhé, dầu ngấm vào bên trong khóa là có thể
mở dễ dàng hơn hẳn đấy”.

Diệp Tri Ngã lấy tay gạt hết nước mắt đang phủ khắp
trên mặt đi, đút chùm chìa khóa vào bên trong ổ khóa mà cô vừa rót dầu ăn xong,
chỉ trong tích tắc âm thanh ổ khóa vang lên và được mở ra ngay lập tức. Cánh
cửa an ninh chống trộm cắp tự động mở ra một kẽ hở. Sau năm năm vẳng lặng, cô
tịch, bi thương thì cuối cùng cũng đã hé lên một chút may mắn của số phận hiện
qua kẽ hở chiếc cánh cửa thấm vào bên trong, giống như vòng tay ấm áp dịu dàng
của người mẹ vậy, đôi bàn tay mẹ nhẹ nhàng âu yếm lau từng giọt nước mắt đang
lăn dài xuống gò má xuống khắp khuôn mặt của Diệp Tri Ngã.

Đóng cửa lại, Diệp Tri Ngã đứng dựa vào cửa trầm ngâm
một hồi rất lâu, rất lâu, rồi mới dám lấy hết tinh thần bước thêm một bước nữa
tiến vào trong căn nhà.

Mùi bụi bặm lâu ngày tích tụ trong phòng nồng nặc cả
lên mũi, cửa ra vào hay cửa sổ cũng không có tác dụng gì cho lắm. Đã bao lâu
rồi, trên nền nhà, trên khắp đồ đạc vật dụng, tất cả mọi thứ đều phủ một lớp
bụi dày cộm. Diệp Tri Ngã nhìn khắp xung quanh căn phòng một lượt, thoáng chút
do dự sợ hãi, sợ phá vỡ bầu không khí vốn vô cùng tĩnh lặng tại nơi đây. Cô
chưa bao giờ quên được vị trí tất cả đồ đạc được sắp xếp trong căn phòng này.
Căn phòng này là nơi cô có cảm giác quen thuộc thân thương nhất, quen thuộc như
chính bản thân cô vậy. Chiếc sofa làm bằng da màu cafe nhạt trong phòng khách,
chiếc bàn ăn tròn tròn làm bằng gỗ trong phòng ăn, chiếc đèn hiệu Philips treo
trên trần nhà cao cao kia, và vẫn còn chiếc tủ lạnh được đặt ở góc tường ngay
trước cửa phòng bếp nữa. Trước một ngày khi ra quyết định niêm phong căn nhà
này, chính tay cô đã bỏ hết đồ ăn trong tủ lạnh đó ra, dọn dẹp mọi đồ đạc bên
trong tủ rồi ngắt nguồn điện ra khỏi ổ điện, lau sạch sẽ nước dùng để ngăn ngừa
mùi nấm mốc ẩm ướt. Đến lúc này đây chiếc tủ lạnh vẫn được khép hờ, các ngăn
bên trong tủ cũng chưa được khép chặt lại…

Một gian phòng hướng theo phía Nam là phòng ngủ của
cô, rộng chừng mười một mười hai mét vuông, bên trong đặt một chiếc giường, một
kệ đựng sách và một chiếc tủ quần áo. Trên giường trải bộ ga màu xanh lá cây
nhạt. Lần đầu tiên Phí Văn Kiệt hôn cô cũng chính tại gian phòng này đây. Khi
ấy cô và anh đang ngồi trên giường nói chuyện với nhau. Lúc đó Diệp Tri Ngã vừa
gặm táo vừa bô lô ba la một tràng dài than thở với anh về chuyện trường lớp ra
sao, về ông thầy giáo giao cho cả lớp một đống bài tập dài kinh khủng phải hoàn
thành mà cô than thở với anh rằng đúng là không còn chút gì gọi là nhân đạo
được cả, cánh nam nhi ngồi đằng sau cô thì tranh thủ mượn vở tập bài của cô để
chép cho thật nhanh, môn thể dục thì bắt phải chạy bền những tám trăm mét chẳng
khác nào giết cô đi còn hơn. Và còn cả chuyện liên quan đến Phí Văn Kiệt nữa
chứ, cô kể về một anh con trai học năm cuối trường tiểu học viết thư tình tán
tỉnh cô, viết còn hay hơn cả Phí Văn Kiệt viết cho cô, mà chữ anh ta viết thì
đẹp không khác gì thư pháp nữa chứ…

Sau đó quả táo liền bị anh giật ngay tức khắc, rồi anh
hôn vào đôi môi ngọt lịm vẫn còn đang dính đầy vị táo ngọt ngào ấy, hôn thắm
thiết và lâu đến độ đủ để ăn hết phần táo còn lại đó anh mới chịu bỏ cô ra, rồi
nhẹ nhàng cười lên tiếng, bộ dạng như đắc thắng, như có phần độc đoán ra lệnh
cho cô, “Diệp Tri Ngã, từ nay về sau không cho phép em được nói chuyện với bất
kỳ người con trai nào khác nữa, chỉ cho phép em được nói chuyện với một mình
anh mà thôi, cũng không đồng ý cho em nhìn ngắm bất cứ một người con trai nào
khác, chỉ đồng ý cho em được nhìn riêng mình anh mà thôi, chỉ cho phép em được
thích riêng anh không được một ai khác nữa! Nói cho anh biết gã đó tên là gì
hả? Anh sẽ đi cho hắn biết tay mới được!”

Diệp Tri Ngã hít một hơi rất sâu, đi đến khung cửa sổ
mở toang cánh cửa ra, để cho gió và không khí lùa vào bên trong căn phòng. Dưới
khung cửa sổ này là chiếc bàn học của cô, trên bàn có khung ảnh chụp khi cô còn
học cấp ba được ép ngay ngắn trong tấm kính nhỏ, trong tấm ảnh đó là hình cô
mặc bộ đồng phục cấp ba vừa xấu xí vừa quê mùa chân chất, hé miệng cười vô cùng
vui vẻ và lạc quan yêu đời. Bởi vì sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, thi đỗ vào đại
học rồi thì cô có thể danh chính ngôn thuận mà yêu và được yêu rồi…

Diệp Tri Ngã cười nhẹ và lắc đầu, khống chế không cho
bản thân nhớ lại những ký ức một thời đã đi qua ấy. Việc cô phải làm trước mắt
vẫn còn ngổn ngang trăm bể, đau thương khổ sở thì cũng chỉ là cảm giác nhất
thời thôi. Cô coi căn nhà bỗng nhiên thuộc về mình này chính là món quà của ba
mẹ đang ở trên thiên đường trên cao kia dành tặng cho riêng cô. Hoặc cũng có
thể nói là ba mẹ nhìn thấy cảnh con gái yêu đang trong bộ dạng hoang mang không
nơi chốn không điểm tựa không biết đi đâu về đâu nên đặc biệt an bài cho sự
xuất hiện đột ngột của vị luật sư họ Hoàng này. Nhất định là sự sắp xếp của ba
mẹ dành tặng cho cô.

Diệp Tri Ngã lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, xắn tay
áo lên bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa! Cô chạy ra siêu thị nhỏ ngoài khu
chung cư mua một đống đồ đạc nào là khăn lau, xà phòng thơm, nào là bột giặt v.
v…, và còn cả hai chiếc va li bằng da cô kéo về từ thành phố Nam Kinh nữa chứ,
cô tất tả mang hết lên tầng năm và bắt đầu công cuộc thu dọn sắp xếp lại mọi
thứ trong phòng cho ngăn nắp chỉnh tề.

Diệp Tri Ngã đã kiểm tra qua rồi, các vật dụng bằng
điện trong phòng vẫn chưa hề bị hỏng hóc gì cả. Nguồn nước bởi vì chưa bị nợ
tiền nước nên vẫn chưa bị cắt. Điện thoại và dây cáp ti vi năm năm vẫn chưa nộp
phí nên đã bị cắt nguồn từ lâu. Rèm khung cửa sổ và bộ chăn ga gối đệm được vứt
vào trong máy giặt, các bộ quần áo trong tủ được đem ra ban công phơi nắng.
Công việc tiếp theo nữa là lau nhà và lau các ô cửa kính. Công việc này có thể
gọi cho bên chuyên phục vụ lau dọn nhà cửa, bên cạnh siêu thị bán đồ đạc là có
thể nhìn thấy một công ty chuyên phụ trách cung cấp nhân công đến tận nhà dọn
dẹp nhà cửa theo yêu cầu, thế nhưng Diệp Tri Ngã càng muốn chính bản thân mình
tự dọn dẹp lại tất cả mọi thứ hơn, tự thổi một nguồn sống hồi phục lại căn nhà
giữ được nét nguyên trạng như ngày xa xưa.

Dù chỉ còn lại cô độc một mình cô cũng chẳng làm sao
cả, cô sẽ tự mình sống cuộc sống thật tốt, cô phải sống cuộc sống hạnh phúc cho
cả ba người, nhiệm vụ này thật gian nan khó khăn cho nên cô nhất định phải đứng
dậy lấy hết tinh thần phấn đấu theo đuổi mong ước này.

Cả một ngày dài vất vả dọn dẹp, căn phòng bắt đầu có
cảm giác giống như một nơi ở thực sự. Lúc này cũng là khi màn đêm bắt đầu buông
xuống, ánh đèn điện ấm áp sáng tỏa chiếu rọi khắp bên trong gian phòng này.
Diệp Tri Ngã rất hài lòng nhìn khắp xung quanh một lượt, vất vả nhưng cô không
hề cảm thấy mệt mỏi gì cả. Cô mỉm cười nhìn vào hình ba mẹ trong bức ảnh và
chớp chớp hai hàng mi, lấy một chiếc bánh ga tô nhỏ mà lúc nãy đi siêu thị mua
đồ đạc dọn dẹp phòng nhân tiện mua về luôn. Cô cắm từng chiếc nến lên trên
bánh và không cầm nổi lòng mình mà trút ra một hơi thật dài thật dài thốt lên:
“Mẹ ơi, con lại già thêm một tuổi nữa rồi mẹ ạ, thế mà con vẫn chưa lấy chồng,
con đang lo muốn chết đây, con phải làm sao đây hả mẹ?”

Hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật của cô. Khi còn
trong thành phố Nam Kinh, hàng năm vào ngày này là y như rằng cô sẽ nhận được
những món quà và những lời chúc phúc từ những người bạn như Đỗ Quân, em Âu
Dương Dương có cả những người bạn khác nữa. Giây phút này đây, khi cô trở về
quê, không còn điện thoại, Đỗ Quân và những người bạn của cô không thể liên lạc
được với cô nữa, đành phải đợi vài ngày nữa khi cô mua được sim điện thoại mới
rồi thì sẽ gọi điện về đòi quà sinh nhật sau vậy. Ánh nến tỏa sáng trên chiếc
bánh ga tô nhỏ, màu đỏ rực rỡ, sáng nhấp nháy sáng lấp lánh, thứ ánh sáng giống
như sinh mệnh con người vậy, tràn đầy sức sống. Diệp Tri Ngã cười khẽ và nhắm
mắt cầu khẩn lời chúc dành cho riêng mình rồi thổi một hơi dập tắt nến.

Năm nào cũng một lời cầu khấn giống hệt nhau, ba mẹ
yên giấc trên thiên đường, anh Văn Kiệt bình an vui vẻ.

Cô đi tắm rồi quay về phòng ngủ, khép cửa lại.

Đàn sóc khi vào thu luôn cất giữ lương thực chuẩn bị
dành cho mùa đông sắp đến, chúng chạy bôn ba khắp nơi tìm nhặt những quả tùng
và sau đó lén lút tìm nơi giấu đi, khi đói sẽ đến đào bới ra để ăn. Cũng có
những con sóc ngây ngô hay quên giấu thật kỹ để rồi tìm không ra nổi nơi mình
đã đào bới đó, để cho quả tùng sang đông tới xuân đâm chồi nảy lộc thành cây
non thì mới phát hiện ra một bữa ăn ngon lành thịnh soạn mà mình đã bỏ qua ấy
giờ đã phát triển thành một niềm hy vọng cho tương lai rồi.

Diệp Tri Ngã kéo một hộp các tông lớn từ dưới gầm
giường lên, giống như đã từng có vài chú sóc tìm đến đây kiếm đất đào hầm và
lén giấu những chùm quả tùng vào trong đó.

Chiếc hộp các tông được gói nhiều hộp giấy nhỏ, mỗi
một hộp đều được bọc lại cẩn thận đẹp đẽ, hộp to hộp nhỏ hình dạng đều không
giống nhau, khi mở ra thì tất cả những chiếc hộp đó đều là hộp âm nhạc. Hộp âm
nhạc nhiều, chất liệu không giống nhau và hình thù cũng khác nhau rất nhiều,
thế nhưng chúng đều có một đặc điểm chung đó là sau khi xoắn chặt chiếc dây
trên đó ra thì đều phát ra một giai điệu giống hệt nhau, giai điệu Hồ
thiên nga của Tchaikovsky.

Âm thanh du dương vang lên từ trong chiếc hộp nhạc,
mặc dù vẫn là thứ âm thanh phát ra từ dụng cụ điện tử không thể nào sống động
và có hồn như người nhạc sỹ đánh trực tiếp được, thế nhưng Diệp Tri Ngã có một
thứ cảm giác vô cùng đặc biệt, vô cùng trong trẻo tinh khiết, thứ cảm giác
khiến cho người nghe cảm thấy thật dễ chịu, thật êm ái, thật nhẹ nhàng. Mười
mấy chiếc hộp âm nhạc, cũng tương đương với mười mấy giai điệu bài hát Hồ
thiên nga này cùng lúc vang lên tiếng nhạc rộn rã, với những âm
thanh cao thấp không giống nhau, nhịp điệu bài hát cũng lúc nhanh lúc chậm khác
nhau, ca khúc dài có ngắn có, âm hưởng cao có thấp có. Khi giai điệu nào vừa
hết, Diệp Tri Ngã liền tiếp tục nhấn nút phát tiếp. Cô nằm trên chiếc gối ôm,
giơ tay lên tắt đèn điện đi, nhắm nghiền mắt lại. Đêm sinh nhật này, một đêm
dành riêng cho cô trong những tiếng nhạc véo von du dương mãi không dứt.

Pin của chuông treo trước cửa nhà đã bị gỉ sắt ăn mòn
từ bao giờ. Diệp Tri Ngã không để ý đến vấn đề này nên khi chuông trước cửa nhà
cô reo lên, cô không hề nghe thấy gì cả. Bên ngoài cánh cửa có một người nhẫn
nại nhấn chuông, rồi lại tiếp tục nhấn chuông, cuối cùng tiếng chuông cũng reo
lên đủ để khiến Diệp Tri Ngã tỉnh giấc trong sự mơ màng hư hư ảo ảo, mờ mờ thực
thực này. Cô mang dép vào chân và chạy ra ngoài mở cánh cửa nhà ra, không biết
ai đã nhấn chuông ở bên ngoài kia, chẳng lẽ là luật sư Hoàng? Mà cũng chỉ có
thể là ông ấy mà thôi, ngoài ông ra thì không ai có thể biết được rằng cô đã
quay về ở trong ngôi nhà cũ này cả.

Thông qua khe cửa, người mà Diệp Tri Ngã nhìn thấy lại
chính là Kiều Thận Ngôn.

Khuôn mặt Diệp Tri Ngã bỗng nhiên tái nhợt hẳn đi, cảm
giác đầu tiên hiện ra trong tâm trí cô lúc này là vờ đã chết, coi như không hề
nghe thấy vậy. Thế nhưng sự kiên nhẫn của Kiều Thận Ngôn khiến cho cô vô cùng
khó chịu, không thể chịu đựng được một giây phút nào nữa rồi. Anh lại mạnh tay
đập vào cánh cửa căn nhà của cô: “Diệp Tri Ngã, anh đã nghe thấy tiếng dép chạy
ra cửa của em rồi, em mau mở cửa cho anh nào!”

Có ma quỷ mới nghe thấy được, dép của cô là dép mềm
làm bằng vải bông.

Diệp Tri Ngã cúi đầu nhìn xuống đôi dép đang mang trên
bàn chân của mình, mím chặt môi nhăn trán nhíu mày, cố nín thở để tiếp tục nhòm
ra ngoài. Bảng chỉ dẫn trong siêu thị có ghi là dép mềm làm bằng vải bông khi
mang đôi dép này bước đi thì… không thể có âm thanh phát ra to như thế được thì
phải…

Đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy tiếng mở cửa, Kiều Thận
Ngôn không còn gõ cửa nữa. Anh đứng sừng sững chính giữa cánh cửa nhà Diệp Tri
Ngã, cô lại nhòm vào khe cửa lần thứ ba liên tiếp, lần nào cũng bắt gặp ánh mắt
Kiều Thận Ngôn đang chằm chằm nhìn vào trong, đúng hướng nhìn ra của cô, rõ
ràng như đang trong tư thế kiên trì đến cùng để xem ai khuất phục ai ở đây.

Kỳ thực mà nói, nếu như không mở cửa ra thật thì sẽ
làm sao chứ, anh có tự nguyện đứng ngây người ra cả một đêm ở trước cửa nhà
Diệp Tri Ngã thì có liên quan gì, có ảnh hưởng gì đến cô! Nhưng tâm trạng Diệp
Tri Ngã lúc này là thoáng chút lo lắng cho Kiều Thận Ngôn, nói không rõ đây là
thứ cảm giác gì nữa. Người đàn ông này mạnh mẽ quá, mà Diệp Tri Ngã lại là
người con gái rất dễ mềm yếu, tính cách của cô mềm yếu hơn cả những người con
gái thuộc tuýp tính cách mềm yếu khác, cô đã quá quen thuộc với tính cách này
của mình rồi. Tâm trạng của cô thật không cam tâm tình nguyện chút nào cả. Ngày
hôm này là một ngày thật không dễ dàng gì. Nhẽ ra cô hoàn toàn có thể tự mình chúc
phúc cho sinh nhật của chính mình, thế nhưng đến giữa chừng con đường đang đi
đột nhiên lại xuất hiện một vật cản to lù lù giữa con đường bước tiếp của cô
như thế này, giống như muốn hủy bỏ phá hoại tất cả những thứ mà cô vừa bước qua
trên con đường ấy.

Cô bần thần nghĩ ngợi một hồi rồi mở cánh cửa nhà ra,
nhìn thẳng về phía anh đang đừng mà nói: “Anh làm gì ở đây thế? Em đã làm theo
lời anh nói và đã rời xa rồi cơ mà, anh còn tìm đến em làm gì hả? Anh…
Tại sao anh lại biết địa chỉ nhà em ở đây chứ? Ai đã nói cho anh biết vậy?”

“Em nói xem là ai chứ?”, Kiều Thận Ngôn mỉm cười trả
lời.

Diệp Tri Ngã thoáng chút bồi hồi do dự: “Là luật sư
Hoàng sao? Chú ấy, chú ấy đã nói cho anh biết lúc nào vậy?”

Kiều Thận Ngôn nhìn chăm chú vào chiếc áo cotton và chiếc
quần cotton mà cô đang mặc trên người, rồi nhìn chăm chăm lên khuôn mặt cô dưới
ánh đèn chiếu hắt hiu: “Là khi chú ấy gọi điện cho anh, nhờ anh tìm người đặt
mối quan hệ với Viện kiểm soát đó”.

“Ý anh là gì vậy?”, Diệp Tri Ngã cau mày hỏi, rồi dần
dần như hiểu ra được hàm ý trong câu nói của Kiều Thân Ngôn: “Người tìm đến
luật sư Hoàng để thăm dò khai thác thông tin về em…chính là anh phải không?”

Kiều Thận Ngôn hơi cong môi lên thốt ra: “Diệp Tri
Ngã, anh nghĩ là em không phải ngây thơ khờ dại đến mức như thế chứ, em nghĩ là
có người nào thảnh thơi đến độ ăn không ngồi rồi như thế chỉ để giở lại những
bản án đã khép lại năm năm về trước không, đi tìm các mối quan hệ, đi tìm sự
giúp đỡ khắp nơi để giúp em lấy lại những thứ vốn thuộc về em. Vật lộn vất vả
bao nhiêu ngày tháng cuối cùng chỉ thu về được hai ngàn tệ không hơn, còn chẳng
đủ để mời người ta đi ăn một bữa cơm nữa chứ”.

Diệp Tri Ngã cắn chặt vào hai hàm răng thốt lên: “Anh
rốt cuộc là có mưu đồ gì hả?”

Kiều Thận Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô một lúc lâu, ánh
mắt cũng dần dần dịu lại rồi trở về trạng thái hòa nhã: “Về sau này có mưu đồ
gì hay không thì anh không dám khẳng định được, nhưng mà buổi tối ngày hôm nay
thì anh không hề có đâu”.

Diệp Tri Ngã tập trung đề phòng với tinh thần cảnh giác
cao độ, ánh mắt cô nhìn Kiều Thận Ngôn chứa đầy sự thăm dò và hoài nghi, nhìn
anh một cách vô cùng thận trọng. Cô không có tài nhìn xuyên qua được nội tâm
của người khác, nhìn anh chằm chằm một hồi rất lâu và trầm ngâm nhỏ giọng: “Em
phải nghỉ ngơi rồi, anh về đi, em không tiễn anh đâu”.

“Diệp Tri Ngã…”

“Kiều tiên sinh!” Diệp Tri Ngã cắt ngang lời nói của
anh, thế nhưng thái độ tỏ ra thờ ơ tàn khốc này của cô đối với anh dường như
lại duy trì chẳng được bao lâu. Cô đưa tay xuống cầm chìa khóa, bất lực lắc đầu
và nói tiếp, “Kiều tiên sinh, tôi đã rất mệt rồi, anh hãy về trước đi được
không, còn nếu như không về được nữa thì anh hãy đi tìm một khách sạn nào đó mà
nghỉ tạm đi. Tiền nghỉ khách sạn đêm nay của anh tôi sẽ trả cho anh, còn vấn đề
gì nữa thì để đến ngày mai nói tiếp, được không?”

Âm thanh trong những chiếc hộp âm nhạc vang lên trong
phòng và truyền tới tận chỗ hai người đang đứng, giai điệu bài hát Hồ
thiên nga ngân nga, du dương, réo rắt. Hồi một kết thúc trong vở
kịch cũng là lúc âm hưởng giai điệu này cất lên, hoàng tử Siegfried nhìn lên
không trung cao vời vợi với những đàn thiên nga đang bay trắng muốt, và không
biết tương lai đây mình sẽ yêu một nàng công chúa xinh đẹp trong vận mệnh
nghiệt ngã của hai người.

Kiều Thận Ngôn không nói lời nào nữa, cúi đầu xuống
phía dưới và mỉm cười, tư thế vô cùng thoải mái vẫy vẫy hai bàn tay: “Được rồi,
mặc dù nơi này và tình huống diễn ra này không giống như trong dự định lúc đầu
của anh, nhưng mà…”

Rồi anh ngẩng đầu lên, hai mắt hơi nheo lại, hít một
hơi thật dài, vươn rộng bờ ngực lên, cơ bắp trên hai cánh tay và bờ ngực theo
đà động tác cũng căng phồng lên, chiếc áo bên trong bộ vest âu phục anh đang
mặc nhất thời bị co chật hẳn lại. Anh bước nhích lên một bước nhỏ, chỉ vừa đủ
để cách Diệp Tri Ngã đang đứng một khoảng hẹp như một bông hoa nhỏ, hai hàng mi
dài của cô như những cánh hoa chúm chím đang rung rinh lấp lánh dưới hơi thở
đều đều của anh.

“Từ buổi tối ngày hôm đó cho đến tận lúc nãy khi anh
lái xe dừng trước ngôi nhà của em, suốt quãng thời gian đó anh nghĩ chỉ duy
nhất một vấn đề. Diệp Tri Ngã, anh không biết anh bây giờ ra sao nữa rồi. Em
xem, ngoại hình của em thì cũng bình thường thôi, tính cách thì cũng rất tồi
tệ, lại không phải thuộc tầng lớp danh gia vọng tộc, học vấn và công việc thì
cũng đều rất bình thường, mà tuổi tác thì lại nhiều rồi, chuyện tình quá khứ
của em cũng không thể gọi là thuần khiết được, từ mọi mặt mọi góc độ thuộc về
em anh không thể tìm ra được bất cứ một điểm gì để anh có thể thấy được cái gọi
là ưu điểm cả… Nhưng mà em có thể nói cho anh biết tại sao… Tại sao anh ngày
ngày đều nghĩ về em, cứ lúc nào rảnh rỗi là anh đều nghĩ đến em, nghĩ đến mức
độ chính anh cũng thấy bản thân mình thật là kỳ cục. Diệp Tri Ngã, em hãy nói
cho anh biết đi, em rốt cuộc có điểm gì tốt?”

Hai hàng mi như những cánh hoa nhỏ không ngừng chớp
liên tục, chớp đều đặn hơn cả đôi cánh bay của những chú bươm bướm, nhưng lại
như một làn gió thổi mạnh vào trong tâm hồn anh, thô lỗ cộc cằn nói toạc ra tất
cả những suy nghĩ, như đang tiến hành khai hoang canh tác một vùng đất mới bao
la rộng lớn, chỉ để lại duy nhất cho một mình cô.

Sắc mặt của Diệp Tri Ngã không vui cũng chẳng lộ vẻ
ngạc nhiên, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, bộ dạng như một kẻ điếc
đang say sưa lắng nghe người khác nói chuyện vậy. Kiều Thận Ngôn cảm giác như
anh vừa thổi một nguồn dũng khí bay xa đến tận vài trăm dặm, thật không dễ dàng
gì giơ nắm đấm lên nhưng lại đánh vào không trung vô tận, thứ cảm giác như đột
nhiên phải đối mặt với sự giận dữ và khó hiểu được thốt ra từ chính miệng mình.
Hành động giống như đang tranh giành để nắm quyền đại diện cho tham vọng quyền
lực và quyền kiểm soát ấy khiến cho anh trông có vẻ rất trầm tư, rất đáng yêu.

Trong thâm tâm Diệp Tri Ngã kỳ thực cũng có cùng một
thứ cảm giác như vậy. Trên thế giới này sao lại có kiểu người đáng ghét như
Kiều Thận Ngôn như thế cơ chứ, lời hay tốt lời đểu giả, giọng người nói giọng
ma quỷ, có thể kể câu chuyện hài hước khiến cho người ta phá lên cười và cũng
có thể kể những câu chuyện cảm động khiến cho người ta phải òa khóc nức nở. Từ
trong miệng anh thốt ra những lời khiến người nghe cảm thấy sao lại có thể thấm
vào lòng như thế được cơ chứ. Cô chớp mắt liên tục, hai hàng mi cong dài hơi ngước
lên trên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô nói từng chữ rõ ràng chậm rãi trả
lời anh: “Em hai mươi bảy tuổi, anh ba mươi hai tuổi, tuổi của ai nhiều hơn
chứ! Nhiều! Lớn tuổi!”

Kiều Thận Ngôn nhăn trán lại, mỗi lúc một bực dọc. Lúc
nãy anh nói ra một tràng dài thế mà cô chỉ nghe thấy mỗi một câu như thế này
thôi sao? Người con gái này chẳng lẽ lại ngây thơ đến độ không thể ngây thơ
không thể thuần khiết hơn được nữa sao. Một căn hộ đã quá cũ kỹ lâu đời, ánh
sáng tờ mờ hắt hiu chiếu ra từ một chiếc bóng đèn mười lăm Watt, một cánh cửa
phòng chống trộm cắp hé mở giống hệt với chức năng dùng để chống trộm của nó,
sát bên góc tường một thùng rác đầy rẫy những rác là rác, phía trước mắt là một
người con gái mặc bộ đồ ngủ chất liệu cotton, tóc xõa xuống rối bời, và vẻ mặt
thì đầy những nghi ngờ tập trung cao độ phòng thù kẻ địch… Cô tưởng anh bỏ mặc
tất cả các cuộc hẹn định từ trước, bỏ mặc tất cả công việc đang bân rộn chờ
giải quyết, để một mình lái xe từ thành phố này đi đến thành phố khác chỉ để
thỏa mãn mục đích nhạo báng cô thôi chăng?

Trên đời này không có bất cứ người đàn ông nào thảnh
thơi đến mức ăn no nằm rỗi như vậy cả, thế nhưng sao lại có một người con gái
bất khả trị như thế cơ chứ. Kiều Thận Ngôn mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt của
Diệp Tri Ngã, giơ tay lên lấy chiếc hộp nho nhỏ từ trong túi áo và đặt vào lòng
bàn tay của cô, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật em”. Anh vừa nói
xong, không đợi Diệp Tri Ngã nói thêm lời nào nữa liền quay người bước xuống
cầu thang đi khỏi khu nhà của cô.

Diệp Tri Ngã ngó đầu ra ngoài cánh cửa nhìn với theo,
nhìn chằm chằm vào cầu thang máy vắng tanh vắng ngắt một hồi rất lâu, tâm trạng
lúc sôi lên cồn cào lúc lại dịu xuống. Những lời anh nói với cô lúc đó… Những
lời đó… Những lời nói không đâu vào đâu cả… Có phải là tỏ tình với cô chăng?
Thế nhưng sao lại có thể như thế được cơ chứ. Tuy anh vừa mới khước từ chuyện
đính hôn với vị hôn thê đó, mà bên ngoài xã hội lại có biết bao nhiêu người con
gái lá ngọc cành vàng xinh tươi quyến rũ xung quanh anh ấy mà? Liệu có phải là
anh ấy đang coi cô như trò chơi để mặc sức đùa giỡn, hay là lại có chủ đích ma
quỷ gì trong câu chuyện này chăng?

Và còn chiếc hộp này nữa chứ.

Quà sinh nhật?

Diệp Tri Ngã quay trở vào trong phòng, nhè nhẹ mở giấy
gói quà ra, bên trong là một chiếc di động đã được mở sẵn, trên màn hình đã
được điều chỉnh sẵn giờ giấc và thời gian ngày tháng năm, đằng sau chiếc di
động mang nhãn hiệu tập đoàn gang thép Ninh Huy với chất lượng rất tốt, rất
tốt, rất rất tốt. Cô tiện tay nhấn vào chức năng danh bạ, bên trong hiện lên:
Khu chung cư Kiều Thận Ngôn ở trong nội thành, biệt thự dòng họ Kiều ở ngoại ô
ven thành phố, anh ở trong văn phòng, hai chiếc di động, tất cả chỉ lưu năm số
di động, phần phụ chú và còn cả địa chỉ hòm thư liên lạc, địa chỉ khu chung cư
của anh, và một con số hiển thị thời gian lạ lẫm, ngày 29 tháng 03 năm 1978.

Diệp Tri Ngã do dự bần thần một hồi rất lâu, con số
này có lẽ là ngày tháng sinh nhật của anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui