Những ngày sau cái lời tỏ tình ấy, tôi trốn biệt. Tôi tránh mặt Thiên Ân như chuột tránh mèo. Suốt hai ngày sau đó, tôi ngoan ngoãn ngồi trong phòng giám thị, không dám bước ra ngoài một bước. Thầy giám thị trố mắt nhìn tôi, tôi chỉ cười trừ. Hôm nay, ngày thứ sáu, tôi chính thức "ra tù". Người ta "ra tù" thì tung hô ăn mừng, tôi “ra tù” thì mặt dày viết đơn xin bị đình chỉ thêm một tuần nữa.
Nghĩ tới lúc phải giáp mặt với Thiên Ân, tôi cứ thấy rối bời. Sáng hôm nay trời trở lạnh, tôi khoác một chiếc áo lông thật dày, mang theo một cuốn sách dày và earphone. Tôi cắn cắn đầu ngón tay, he hé mắt nhìn vào trong lớp.
“Phù... Thiên Ân chưa tới.”
Tôi thở phào một hơi rồi mở cửa ung dung bước vào. Tôi kéo ghế ngồi xuống, lấy quyển sách dày trong ba lô ra, tôi giở tới trang giữa. Rút earphone trong túi áo khoác ra và đeo vào tai. Tôi hài lòng gật gật đầu, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải hàng chục ánh mắt soi mói. Tôi nhìn quanh, ai ai cũng nhìn tôi, lớp kế bên cũng đứng ngoài cửa nhìn vào. Tôi nhíu mày, giọng khó chịu: “Nhìn gì chứ? Lạ lắm sau?”
Mấy người đó giật mình một cái xong ngoảnh mặt sang chỗ khác. Đúng là vô duyên...
Xoạch!
Cửa lớp mở ra, Thiên Ân bước vào. Tôi luống cuống cầm quyển sách lên, lật lật vài trang và chăm chú đọc. Thiên Ân ngồi xuống kế bên tôi, chống cằm nhìn tôi và khẽ nói gì đó. Tôi "vô ý" đưa tay lên chỉnh lại earphone rồi lại cắm cúi vào cuốn sách. Hơ hơ hơ, đúng là chặn đứng mọi hướng đi! Tôi thầm đắc ý trong lòng: “Ta đang đọc sách đó, đang nghe nhạc đó, không có biết ngươi đang nói gì hay đang làm gì đâu.”
Một lúc lâu sau, cả người tôi nóng ran lên. Không được, không được rồi. Tên Thiên Ân đó, cậu ta cứ nhìn tôi miết, hình như là chẳng có ý định di dời ánh mắt. Tôi khẽ cắn môi, liếc trộm cậu ta một cái. Như chộp được ngay ánh nhìn ấy, Thiên Ân đưa tay về phía tôi, tôi giật mình nhắm mắt lại. Nhưng... Thiên Ân chỉ nhẹ nhàng lấy một bên earphone của tôi và đeo vào tai mình. Tôi hốt hoảng định giật nhưng nhưng không kịp rồi.
“Cậu nghe nhạc gì thế? Ủa? Sao chẳng nghe thấy gì vậy nè?”
Thiên Ân có vẻ chăm chú nghe rồi buông ra một câu châm chọc. Dĩ nhiên là không nghe được rồi, đây chỉ là trò che mắt thiên hạ thôi mà! Tôi giật lại cái earphone, chề môi với cậu ta: “Cậu thì biết gì? Cái này gọi là “tâm nhạc”, nó được viết nên từ những cuốn sách đấy.”
Tôi giơ giơ quyển sách trước mặt cậu ta, giảng giải cho cậu ta nghe cái lý sự "cùn" của tôi. Thiên Ân nhìn earphone trong tay tôi rồi lại nhìn quyển sách trên bàn, có vẻ trầm tư: “Thế à?”
Rồi vỗ tay một cái, vẻ tán thưởng: “Cậu nói rất có lý... Ừm...”
Tôi nghênh nghênh mặt, cậu ta nói tiếp, lời tuôn ra nhẹ tênh: “Vậy cho tôi đọc chung sách với cậu.”
Tôi đơ người toàn tập. Tôi chưa kịp phản ứng gì, Thiên Ân đã lấy một earphone đeo lên tai mình, nhẹ nhàng nhích ghế lại ngồi sát vào tôi, rồi lại tự nhiên cầm lấy quyển sách của tôi, lật vài trang và chăm chú đọc. Người tôi giờ đây hóa đá, nhìn từng dòng chữ trên trang sách mà đầu tôi nó xoay vòng vòng. Thật là thảm thương! Người ta nói, núi này cao có núi khác cao hơn. Tôi là muốn trốn Thiên Ân nào ngờ lại tạo cơ hội cho Thiên Ân tiến sát lại tôi hơn. Thất bại tràn trề, tôi rơi vào vòng xoáy của vực thẩm. AAAAAA! Kéo tôi lên!
Rầm!
Tôi giật mình nhìn về phía cửa lớp, cánh cửa chính của lớp bị đạp mạnh đến nỗi muốn bung ra. Mọi người trong lớp bàng hoàng, nhốn nháo cả lên. Tôi nhíu mày nhìn đám người vừa bước vào trong lớp. Bọn đàn anh lớp trên? Trong đó, tên Hải Đăng dẫn đầu nhóm! Hắn ta nhếch môi nhìn cánh cửa rồi lại đảo mắt về phía tôi, tôi run lên một cái. Hắn ta hiên ngang bước vào, xô mạnh một cậu bạn trong lớp ngã dúi xuống sàn rồi bước lại bàn tôi. Hắn ta cúi người xuống, chống tay lên bàn, nhìn tôi rồi khẽ nhếch môi: “Chào mừng quay trở về lớp!”
Tôi né người về phía sau, trừng mắt nhìn hắn ta. Hắn ta còn không biết điều nhích về phía tôi một tí nữa, giọng điệu quan tâm: “Sao thế, em?”
Ôi mẹ ơi, da gà da vịt tôi thi nhau nổi lên đây này. Tôi khẽ dịch người qua bên Thiên Ân, thận trọng đẩy Hải Đăng ra. Hắn ta mặt dày không tránh ra, trái lại còn bước lại ngồi vào ghế của tôi. Mấy người chứng kiến nãy giờ không giấu được kinh ngạc, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quả táo. Hải Đăng móc trong túi ra một hộp quà nhỏ, lắc lắc trước mặt tôi: “Tặng em.”
Hắn ta nói rồi dúi hộp quà vào tay tôi. Thiên Ân khẽ cựa người, cậu ta đặt quyển sách lên bàn, tháo earphone ra và bắt đầu lên tiếng: “Anh là a...i?”
Bốp!
Xoạch!
Rầm!
Thiên Ân chưa dứt lời, một loạt tiếng động lớn vang lên. Tốn mất vài giây để hiểu được mọi chuyện đang diễn ra. Người chứng kiến cảnh vừa rồi ai nấy cũng đều run rẩy lo sợ.
Mọi người bàng hoàng nhìn người đang ngã dài dưới đất rồi hàng loạt ánh mắt lập tức hướng về người vừa mở cánh cửa sau... Là Ngọc Thi, Hồng Vân và Tiểu Lê, họ nghe được chuyện Hải Đăng đến lớp tìm tôi đã lập tức chạy đến. Vừa bước vào lớp, ba cô nàng đã phải trợn tròn mắt vì Hải Đăng bất ngờ ngã từ trên ghế, nằm dài dưới sàn. Tất cả ánh mắt lần nữa lại hướng về tôi, người vừa hạ thủ với đại ca số một của trường. Ai cũng không dám thở mạnh, không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Tôi thu chân về, nghiến răng nghiến lợi đứng bật dậy, trợn mắt liếc nhìn Hải Đăng, gằn giọng nói: “Anh tưởng anh là ai hả? Muốn động vào tôi là được sao?”
Tôi nhìn hộp quà trong tay, hộp quà màu hồng, hắn xui rồi, tôi ghét nhất màu hồng đấy. Tôi ném hộp quà về phía hắn ta rồi quăng ột câu: “Đồ bệnh bại!!”
Hồng Vân đứng trơ người ra một lúc rồi chạy lại, quỳ xuống bên cạnh Hải Đăng, lo lắng hỏi: “Anh có sao không?”
Hải Đăng vùng ra khỏi tay Hồng Vân, ôm một bên hông đứng dậy, quắc mắt nhìn tôi: “Đợi đấy, con nhỏ lếu láo!”
Tôi nhướn mày thách thức. Đám người đi theo Hải Đăng hùng hổ xông lại, Hải Đăng giơ tay ngăn cản. Ngay lúc đó, chuông đầu giờ reo lên. Hải Đăng khẽ gằn giọng: “Chúng ta về lớp.”
Đám người đi theo Hải Đăng liếc tôi, tôi lè lưỡi trêu chúng.
“Mày nhớ đấy...” Một tên liếc về phía tôi, nghiến răng nói. Đám đàn anh lớp trên đã đi hết, bây giờ tôi mới để ý nhóm Ngọc Thi đang nhìn mình với ánh mắt tóe lửa. Tôi giả giọng ngây thơ, tròn mắt nhìn: “Gì thế?”
Hồng Vân chỉ tay thẳng vào mặt tôi, mắt hằn đỏ, nghiến răng nói: “Mày đợi đó.”
“Ừm.” Tôi khẽ gật đầu. Hồng Vân tức điên người hét lên, vò vò tóc mình rồi ôm đầu chạy đi. Tôi ngồi phịch xuống ghế, đập mạnh tay lên bàn, lớn giọng mắng: “Tên chết tiệt! Chưa tẩn cho hắn một trận là may rồi!”
Thiên Ân nghiêng người, vén một sợi tóc vướng trên chóp mũi tôi. Tôi lúng túng vuốt vuốt lại mái tóc, lại cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi nhìn ra cửa rồi lắc đầu cười khổ. Ngọc Thi vẫn đứng trước cửa lớp, nhìn thấy được cảnh Thiên Ân vén tóc cho tôi thì tức sôi máu, tay gồng cứng lại, gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng ken két. Cô ta dậm chân mấy cái rồi bỏ đi. Tiểu Lê chớp chớp mắt nhìn tôi rồi chạy theo Ngọc Thi. Tôi nhìn theo họ mà mồ hôi chảy dài trên trán. Ôi, thật là...