Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Một ngày xuân, khi mà khắp nẻo đường ngập tràn sắc hồng của hoa anh đào, Đức Duy trong lòng có chút bức bối tựa ngồi vào thành lan can bên hồ ở công viên. Cậu ta vận áo thun trơn màu xám và quần tây màu xanh đen, đội mũ lưỡi trai đen có một chữ Handsome, trông Đức Duy thật bảnh trai và thu hút nếu không có cái dáng vẻ như đưa đám ấy. Chả là cuối đông vừa rồi, Ngọc Thi hình như uống nhầm thuốc, đột nhiên muốn gặp Đức Duy. Dĩ nhiên, Đức Duy như bắt được vàng, luống cuống chuẩn bị tươm tất nửa ngày trời rồi vác cái mặt tươi rói đến gặp Ngọc Thi. Từ đó, hai người trở nên thân thiết hẳn nhưng Ngọc Thi vẫn chẳng đá động gì tới chuyện tình cảm. Đức Duy nôn nóng đến sốt ruột, nhẫn nhịn chờ đợi nữa là một thằng ngu, Đức Duy nghĩ thế. Vì thế hôm nay, cậu ta lấy hết can đảm ngỏ lời mời Ngọc Thi đi chơi, và rồi sẽ thổ lộ cho cô ấy biết về tình cảm của mình. Ấy thế mà, tin nhắn trả lời lại cậu ta chỉ có một dòng ngắn ngủi: “Xin lỗi, hôm nay tớ có hẹn với Linh Lan rồi ”.
Cậu ta nắm chặt điện thoại trong tay, hết nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình rồi lại nhìn vào quán kem đối diện, miệng gằn từ tiếng phẫn nộ:
- Linh Lan!!? Hết Thiên Ân lại đến cô! Sao hai người cứ chỏ mũi vào chuyện của tôi hoài vậy? AAAAAA…

Đức Duy quay người đạp mạnh vào lan can, ai ngờ, chân cậu ta trượt vào khe rãnh giữa các thanh sắt, có rút thế nào cũng không ra, may mà bác bảo vệ ở đó kịp thời chạy tới giúp.
Vừa lúc ấy, Ngọc Thi và Linh Lan ở trong quán kem đối diện công viên nhìn ra, thấy Đức Duy đang ôm chân mình nhảy dựng lên, Linh Lan lạnh người lẩm bẩm:
- Không phải chứ! Cậu ta vẫn muốn trả thù cái vụ hộp quà à?

Tối đó, Ngọc Thi nhắn tin cho Đức Duy tò mò hỏi:
- Lúc nãy Linh Lan có nhắc đến hộp quà gì đó với cậu. Nó là gì vậy?
Đức Duy:
- Bảo cô ta đi chết đi!…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận