Khi Ta Yêu Nhau


Khương Huyền Vũ cảm thấy bản thân rất buồn cười, từ bao giờ cô đã trở thành con người như thế này? Mong chờ hạnh phúc của người ta sụp đổ để bản thân còn có cơ hội để bước vào, trơ trẽn quá sức tưởng tượng.

Huyền Vũ lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ đó mà lập tức nở nụ cười với phóng viên rồi theo anh trở lên xe.

Đám phóng viên kia hôm nay cũng đã thu hoạch được một số lượng tin tức đủ giật gân cho tòa soạn của mình.

Đặng Nguyên Sơn bây giờ chính là đang tức giận, cô cũng không muốn nói gì, chỉ mệt mỏi chợp mắt lại một chút mà ngay lúc này anh laị bất chợt lên tiếng:
– Em không thắc mắc anh đưa em đi đâu sao?
– Em thắc mắc làm gì? Anh cũng sẽ không làm hại em, muốn đưa đi đâu thì em đi đấy!
– Em mệt không?
– Anh muốn hỏi về vấn đề gì?
– Chuyện vừa nãy…
– À, không mệt, mấy vấn đề này không phải là chuyện lớn mà.

Chúng ta ở trong giới này bao lâu rồi? Đủ loại áp lực em đều đã trải qua, sớm đã quen rồi.
– Xin lỗi vì đã để em dính vào rắc rối không đáng có này.
Huyền Vũ bật cười nhìn anh, nói:
– Vốn dĩ đâu phải anh muốn nó xảy ra, chúng ta cũng đâu có làm sai, anh chẳng cần phải xin lỗi đâu.

Mà này, anh trưởng thành thật rồi đấy! Chẳng còn là anh trai hơn tuổi ngày trước thường xuyên bị em vò tóc vì thấp hơn nữa.
Cô cười thoải mái, có chút hoài niệm về những ngày trước đây, giá như bọn họ mãi là những cô cậu 7, 8 tuổi vô lo vô nghĩ nhỉ? Như thế sẽ cảm thấy cuộc sống này dịu dàng hơn biết bao nhiêu, cô cũng không vì thứ cảm xúc riêng biệt này mà mỗi ngày đều phải lo nghĩ, đôi lúc lại nhớ ra rằng bọn họ hiện tại chẳng còn là những đứa trẻ của ngày ấy nữa.

Hiện tại đã là 20 năm sau kể từ ngày họ gặp mặt, cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng sắp mỗi người một hướng, cũng sắp lập gia đình mất rồi… Nguyên Sơn thấy ánh mắt cô có chút phức tạp, giọng điệu cũng không khá khẩm hơn.
– Làm sao thế? Sao lại nói chuyện này, chúng ta cũng đã sắp bước qua đầu ba mươi rồi, chẳng lẽ còn chưa chịu trưởng thành hay sao?
– Nếu như có thể em cũng mong muốn chúng ta đừng bao giờ lớn lên, cứ thế có phải thoải mái hơn rất nhiều so với bây giờ không?
– Anh cũng muốn nhưng trên đời làm gì có “nếu như”?
– Phải rồi, em nói anh thật sự trưởng thành là vì anh của ngày hôm nay chẳng còn là cậu thiếu niên ngày xưa cứ hễ nhìn thấy thư tình liền muốn chạy nữa, cũng chẳng phải người đàn ông mới bước vào thương trường ghét sự phiền phức của việc yêu đương nữa… Hôm nay Nguyên Sơn của chúng ta còn nhận phỏng vấn để đính chính cho bạn gái nữa, còn công khai bản thân đang yêu đương ngọt ngào thế nào, ngay cả em là thư kí riêng còn chẳng biết ngày mai anh đi sự kiện nhãn hàng cùng cô ấy nữa mà.

Có phải tính luôn đường kết hôn rồi mà giấu để em bất ngờ không?

– Huyền Vũ, không phải em đang giận đấy chứ? Anh quên mất không nói với em.
– Em giận cái gì chứ? Miễn là anh sắp xếp được thời gian làm việc của bản thân là được rồi.

Em đi để tâm đến việc riêng của anh làm gì…
– Anh vốn dĩ muốn đính chính chuyện này là do…
Đoạn sau anh không nói ra được vì bị tiếng điện thoại cắt ngang.

Nguyên Sơn nghe máy xong cũng quên mất chuyện bản thân cần phải nói cho cô nghe.

Huyền Vũ cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện đó, chẳng lẽ muốn cô phải nghe chính miệng người cô thương nói rằng anh ấy lên tiếng đính chính vì không muốn người yêu của anh bị xem là tiểu tam phá hoại gia can người ta hay sao? Nhìn thấy vẻ mặt của anh có chút biến đổi, tuy không nhiều nhưng cô nhận ra được rằng anh có vấn đề.
– Sao thế anh?
– Không có gì, anh bận một chút việc, bây giờ đưa em đến chỗ Như Viên được chứ?
– Để em nhắn hỏi xem cậu ấy đang ở đâu?
Cô mượn điện thoại Nguyên Sơn nhắn tin được khoảng một lúc mới quay sang nói địa điểm cho người này biết:
– Hừm… anh đưa em đến nhà hàng Ý ở đường X đi, Như Viên cậu ấy đi xem mắt hộ em ở đấy!
– Nhà hàng Ý ở đường X?
– Đúng rồi, anh biết chỗ đó không?
– Dương Thế Bảo cậu ta là chủ quán đó.
– Ồ, trùng hợp thế à?
Huyền Vũ cảm thán một câu rồi lại chìm vào suy nghĩ riêng của mình, một người con gái vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều về những điều xung quanh, tiêu cực rất nhiều nhưng rồi cũng tự tạo tích cực cho bản thân vực dậy.

Im lặng chịu đựng một mình chứ không than khóc với bất kì ai, nếu cô không mạnh mẽ thì ai sẽ bảo vệ cô đây? Đặng Nguyên Sơn à? Không! Đã từ bao giờ ở giữa hai người dường như xuất hiện thêm một rào cản nào đó chẳng rõ tên gọi.

Nguyên Sơn cũng chẳng để ý đến biểu hiện của cô mà nhanh chóng đưa người tới nơi cần tới.

Sau khi cô xuống xe cũng tạm biệt anh rồi vào trong, trước khi vào nhà hàng cũng chợt nhớ ra một chuyện mà quay lại nói với anh:
– Nguyên Sơn, một lát anh không cần đến đón em, em về cùng Như Viên là được rồi.
– Ừm, vậy… anh đi trước đây.
Huyền Vũ quay lưng thở hắt ra bước vào trong.

Như Viên vừa ăn hết một đĩa Ravioli thì vào trong bếp tìm Thế Bảo để gọi thêm một phần kem gelato ăn tráng miệng.

Vừa đứng bên trong một tí thì nhận được tin nhắn của cô bạn thân hỏi vị trí, biết được người nọ cũng chuẩn bị đến đây thì nhanh nhảu gọi thêm một phần panna cotta, những món này đều là những món tráng miệng nổi tiếng của nước Ý.

Như Viên sẵn tiện lên facebook lướt tin tức một chút thì đập ngay vào mắt cô chính là chủ đề giật gần về chuyện tình tay ba đầy drama của Tổng Giám đốc cùng nữ thư ký riêng và minh tinh Hạ Đình.

Giọng cô có hơi lớn khiến anh cũng chú ý theo:
– Chuyện gì thế này?
– Có chuyện gì mà em hoảng hốt thế?
Thế Bảo đi đến bên cạnh cô nhìn một chút sau đó cũng không nghĩ rằng bản thân cũng có ngày nhìn thấy tin đồn tình cảm của cậu bạn nhiều năm trên mặt báo vì anh biết Đặng Nguyên Sơn là một người xử lý tin đồn rất nhanh nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao nó lại tràn lan trên mạng như thế kia.

Như Viên lướt xuống một chút liền nhìn thấy anh họ cùng với cô bạn thân mình ở trong một đoạn clip phỏng vấn.

Xem được một chút cô cũng không nhịn được mà tắt đi vì bực mình, Thế Bảo thấy thế cũng lên tiếng nói vài câu giúp cô hạ hỏa:
– Em không cần phải tức giận như thế, chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết đi.
– Không tức giận sao được chứ? Người này chính là anh họ cùng với bạn thân của em, người mà em đi xem mắt hộ ấy.

Nói em vô lý cũng được nhưng mà em…
Đặng Như Viên thường giận quá mất khôn, cô suýt nữa thì đã nói ra Huyền Vũ thích Nguyên Sơn, bí mật mà bạn thân cô đã che đậy nhiều năm cho hắn.

Chung quy lại thì Dương Thế Bảo cũng chỉ là người ngoài, nếu chuyện này bị lộ ra thì khác nào cô tự mình hại Khương Huyền Vũ bị dư luận nhấn chìm.
– Không phải em lại muốn ghép cô bạn của em với anh họ em thành một cặp đó chứ?
– Làm… làm sao có thể được! Anh đừng có đoán bừa…
Thế Bảo cười rồi lấy tay xoa đầu cô sau đó quay sang tiếp tục chuẩn bị thức ăn, nhàn nhạt nói:
– Hành động của em đã chứng minh sự thật đó rồi, không phải lo, bắt đầu từ 4 năm trước anh cũng giống như em.
– 4 năm trước? Giống như em?
– 4 năm trước anh từng là đối tác hợp tác với CMC, lúc đó gặp Nguyên Sơn anh đã cảm thấy cậu ta cùng thư kí Khương rất xứng đôi rồi.


Anh bây giờ vẫn thường xuyên liên lạc với cậu ta, mấy hôm trước còn vừa đến nhà anh uống một bữa.
– Ồ, trùng hợp đến thế luôn á?
– Đúng nhỉ? Chắc là duyên của chúng ta đó, vừa gặp không lâu nhưng lại có quá nhiều sự trùng hợp…
Cô chu mũi rồi cảm thấy hơi ngượng mà chầm chậm trốn ra bên ngoài, đúng lúc Huyền Vũ cũng vừa bước vào.
– Huyền Vũ cậu đến rồi!
Như Viên liền đi đến kéo tay cô bạn của mình lại bàn ngồi.

Huyền Vũ vừa ngồi xuống liền bị người kia nhìn chằm chằm, cô hiếu kỳ mà hỏi lại:
– Cậu làm gì mà nhìn mình như thế kia? Mặt mình dính gì à?
– Không có, nhìn cậu bên ngoài còn đẹp hơn trong video phỏng vấn nhiều.
– Cậu xem rồi à?
– Còn không phải xem xong mang thêm một bụng tức hay sao? Mình không nghĩ là anh họ lại lên tiếng đính chính tin đồn.
– Mình cũng không biết…
– Mặc kệ đi, nghĩ càng thêm nặng đầu thôi.

Mình có gọi panna cotta cho cậu, anh chủ quán này nấu ăn ngon lắm đó, à hình như cậu biết anh ấy mà đúng không?
– Biết, đối tác cũ của công ty, anh ấy cũng rất thân với Nguyên Sơn.
– Ồ, cậu biết gì không? Hôm qua mình vừa gặp anh ấy ở viện Hòa Bình, lúc nãy cũng là anh ấy cứu mình ra khỏi gã Trịnh Hưng xấu xa kia.
Huyền Vũ gật gật đầu, vừa lúc này hắn mang tráng miệng ra đến, cô cũng chỉ nhìn hắn rồi gật đầu thay cho lời chào hỏi, Thế Bảo cũng niềm nở hỏi một câu:
– Thư kí Khương, lâu quá không gặp.

Tôi ngồi đây một chút không phiền chứ?
– Không đâu, tôi cũng muốn cảm ơn anh vì đã giúp đỡ Như Viên chuyện ban nãy, tại tôi mà cô ấy phải gặp trường hợp như thế.
– À, nếu là người khác cũng sẽ giúp đỡ cô ấy thôi.

Chuyện ban nãy chắc cô sốc lắm nhỉ? Bọn phóng viên săn tin này cũng rất tinh vi, sau này cô và Nguyên Sơn chắc chắn sẽ bị dòm ngó nhiều, cẩn thân một chút vẫn hơn nhé!
– Cảm ơn anh đã quan tâm.
Hắn cũng không nói chuyện lâu mà nhanh chóng rời đi vì quán còn có khách vừa đến.
– Ở đây anh Bảo kinh doanh cũng tốt thật, mặc dù chỉ có mình ảnh là đầu bếp nhưng chất lượng không hề tồi nha.

Sau này mình cũng sẽ thường xuyên lui tới chỗ này để ăn món Ý.
Huyền Vũ nhìn cô bạn mình ca thán về nhà hàng này cũng như đặc biệt nhắc về anh chủ nhà hàng nọ liền nổi hứng chọc ghẹo:
– Cậu định đến đây ăn chực mỗi ngày hay sao?
– Mình không có nhé! Sao cậu lại xem mình là kiểu người lợi dụng như thế hả?

– Mình có bảo cậu thực dụng đâu? Ý mình là cậu nghĩ anh chủ quán kia sẽ để cậu trả tiền chắc? Cậu nói không sai đâu Như Viên, hôm nay quả thật đối với cậu là một ngày tốt đó!
– Tốt chỗ nào chứ? Vừa sáng ra đã gặp gã Trịnh kia mà tốt á?
– Chẳng phải có anh chủ quán đẹp trai sẵn lòng tuyển cậu vào vị trí “máy đếm tiền” của nhà hàng hay sao? Mình đã bảo thế nào cậu đi xem mắt cũng sẽ gặp được ý trung nhân mà thôi.

Cậu xem nãy giờ có phải cậu chỉ luôn miệng nhắc đến anh ta hay không hả?
– Cậu… nói bậy.

Mình không có như thế!
– Ồ, để mình xem cậu chối được bao lâu nhé.
Đặng Nguyên Sơn sau khi để cô ở lại đường X liền trở về nhà riêng, nơi mà có một người đang đứng đợi sẵn ở đấy.

Anh đi đến vài bước liền khiến người kia chú ý mà quay đầu lại nhìn, vừa thấy anh cô ta liền cười nhếch lên một chút, Nguyên Sơn dùng vân tay mở bàn phím cảm ứng sau đó mới nhập mật khẩu.

Anh luôn cẩn thận như thế, bảo mật căn nhà cũng được cài hai lớp, mà ngoài anh ra chỉ có duy nhất Khương Huyền Vũ biết được mật mã.

Cô gái kia đứng đằng sau nói vu vơ:
– Không bằng anh cho tôi mật mã đi, lần sau cũng không cần phải đứng đợi thế này.

Nếu để người khác nhìn thấy không phải lại thắc mắc vì sao tôi là người yêu anh nhưng không có nổi mật mã nhà riêng thì phải trả lời thế nào?
– Cô quên rằng giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng hay sao mà đòi hỏi việc đó? Vậy nên lần sau trước khi đến nhớ báo cho tôi một tiếng, chẳng phải ngay từ đầu đã thỏa thuận trước khi làm việc gì cũng phải hỏi ý tôi sao?
Hạ Đình đảo mắt chẳng muốn trả lời, tay cầm túi xách tự nhiên đi vào trong thay dép cứ như nhà của bản thân mình.

Cô ngồi xuống sofa sờ sờ mấy cái rồi cảm thán.
– Chà, nhà giàu có khác.

Sofa cũng êm quá mức rồi đấy!
– Cô đến đây sao không báo cho tôi một tiếng?
– Còn chẳng phải do anh và cô thư kí yêu dấu đã gây ra sóng gió gì kia à? Hại tôi bị quản lí mắng đến chẳng ngốc đầu lên được.

Cũng may, tôi sớm biết đã nhanh chóng rời đi, nếu không có thể giờ này đám phóng viên kia cũng đã vây kín công ty tôi mất rồi.
Đặng Nguyên Sơn nhắc đến việc đó lại cảm thấy đau đầu, rốt cuộc là thế lực nào đã can thiệt vào mà khiến Tần Mỹ Hằng – trưởng phòng thư ký toàn năng của anh không thể dẹp yên trong tích tắc mà để nó kéo dài hàng giờ đồng hồ như thế kia.

Nhưng anh không hề biết rằng người làm ra chính là chị nên chị mới cố tình không muốn giải quyết chúng, chứ không phải là không thể giải quyết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận