Khi Tắc Kè Không Có Hoa

8:00p.m Tại KTV lớn nhất Hải Phòng.

“Zô...zô... Nào mọi người cạn nhé. Hôm nay không say không về.”

“Nào, uống đi. Chúc mừng chúng ta đã nguyên vẹn bước chân ra khỏi cổng trường

đại học.”

“Ô kìa, hát đi chứ, mí cà rô đâu rồi? Đưa cho tôi...”

Hôm nay là buổi liên hoan cuối cùng chia tay một thời Đại học vàng son oanh liệt. Không biết sau này khi ra trường rồi, còn có thể gặp lại nhau, ngồi uống với nhau một ly rượu vô lo vô nghĩ thế này nữa không? Vì vậy mà ai cũng muốn được vui vẻ hết mình.

Suốt bốn năm Đại học ăn uống kham khổ, chơi bời cũng chỉ dám vào những quán bình dân, vậy nên hôm nay tất cả quyết định vung tay một bữa, chọn KTV lớn nhất thành phố, cho biết thế nào là cuộc sống của giới thượng lưu.

Linh An cũng nằm trong số đó. Đằng nào cũng mất tiền, vậy thì cứ ăn chơi nhảy

múa đi. Vì thế mà cô trang điểm lộng lộng lẫy lẫy, mặc váy bó sát, tóc xoăn lọn to, thêm đôi guốc mười một phân, hùng hổ siêu vẹo tiến vào chỗ tiêu tiền của đại gia.

Đang zô anh zô em rất nhiệt tình thì điện thoại đổ chuông. Là một trong hai vị đại ca ở nhà gọi đến, Linh An vội vàng bước ra ngoài, đứng trước của phòng nghe máy.

“Bố à, chẳng phải con nói rồi sao? Hôm nay lớp con liên hoan mà. Bố đừng lo, con sẽ về sớm. Thế nhé, con cúp máy đây, gọi lâu tốn tiền lắm.”

Linh An vừa đút di động vào trong túi liền thấy một bác già đầu hói bóng lưỡng, ăn mặc chải chuốt đi tới: “Em à? Sao lại đứng đây một mình thế này? Đi với anh nào.” Vừa nói lão vừa kéo tay cô đi.

Linh An giật mình, trợn mắt, vội rụt tay lại.

Lão thấy vậy liền nở nụ cười dâm ô, khoe mấy cái răng vàng bóng loáng: “Thôi nào, còn ngại ngùng gì nữa. Đi với anh, anh không để em chịu thiệt đâu.”

A! Cái ông hói đứng chưa đến vai người khác này nghĩ cô là cái loại gì chứ? Được lắm! Bác à, chỉ trách hôm nay bác gặp không đúng đối tượng rồi.

Linh An nở nụ cười mà theo cô nghĩ là nó sẽ vô cùng quyến rũ, lấy tay phủi phủi vai áo lão hói rồi bất ngờ co chân huých thẳng vào cậu em nhỏ nhắn của lão.

Bị tập kích bất ngờ, lão hói đang cười tít mắt không thấy Tổ quốc đâu liền tái mặt, ngồi thụp xuống ôm lấy cậu em trai bé nhỏ, gào rống thảm thiết.

Linh An từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng nói: “Làm dân bóng lộ cũng là một trải nghiệm khá thú vị đấy.” Sau đó, Linh An cũng ngồi xổm xuống, đúng tầm với lão: “Nếu cần, tôi sẽ giới thiệu cho ông anh đây mấy em giai đặc biệt tươi mát. Lúc sung sướng, nhớ đừng quên cảm ơn tôi đấy.”

Linh An quay trở lại với đám bạn, oanh oanh liệt liệt nốc hết chén này đến chén khác. Từ trước tới giờ không phải là chưa từng uống rượu, tửu lượng cũng không tồi. Nhưng hôm nay, Linh An say quắc cần câu. Cuối cùng, Quỳnh Mai bạn hiền phải vất vả lắm mới lôi được cô đến cửa nhà vệ sinh, một mình tiến vào giải quyết.

Linh An ung dung đứng ngắm trời ngắm đất, cười ngớ ngẩn một mình.

Bỗng xoẹt một cái, một bóng đen lao vụt qua. Á á mẹ ơi, là giai đẹp, chính là giai đẹp. Vì thế, rất tự nhiên, Linh An đờ đẫn bước theo bóng giai đẹp.

Hoàng Khánh Phong đến trước cửa phòng, giật mình nhận ra một người phụ nữ đang bám theo. Hắn đứng chắn trước cửa, nheo mắt nhìn: “ Có chuyện gì sao?”

Ôi ôi, đúng là người đẹp giọng cũng đẹp. Nghe cứ thánh thót làm sao ấy. Linh An đứng trước mặt Hoàng Khánh Phong, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm.

“Cô muốn gì?”

“Hihi”

“Muốn vào trong sao?”

“Hihi”

“....”

Hoàng Khánh Phong nhìn chăm chú người phụ nữ đứng trước mặt, không nói thêm câu gì, quay lưng bước vào. Hắn nhận ra đó là cô gái vừa nãy ngoài hành lang với ông già đầu hói.

Linh An nhìn theo giai đẹp đang nằm trên chiếc giường to đùng trắng muốt, không khỏi nuốt nước bọt. Ôi! Cái điệu gì thế kia. Trông thật khêu gợi nha. Kiểu nằm đó khiến cô nhớ đến cảnh phim Trung Quốc thời xưa. Mấy cô gái lầu xanh nằm trên chiếc giường lớn, tay vẫy vẫy mảnh khăn hồng hồng tuyết tuyết, chu cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ lên mà thỏ thẻ thầm thì.

Nghĩ đến đây, máu dê trong người nổi lên, Linh An lập tức tiến lại gần người đẹp, cười khà khà khả ố: “Ha ha, mỹ nhân, mỹ nhân, đừng sợ, lại đây nào. Ô kìa, cái mắt nho nhỏ, cái miệng xinh xinh. Ha ha... Thật là muốn cắn cho một cái... Haha...”

Nhưng cô chưa kịp có hành động gì bất lương thì thoắt một cái đã bị đẩy dựa vào tường. Mỹ nhân thì đứng chắn trước mặt, chống tay hai bên, giam cô vào một không gian tù túng chật hẹp.

Nhìn mỹ nhân trước mặt, Linh An có chút run run.

Thật kì lạ, cảnh này đâu có trong phim chứ. Chẳng phải mỹ nhân đều là mấy cô nương yểu điệu dịu dàng, nhỏ nhắn đáng yêu sao? Vậy mà mỹ nhân của cô lại cao hơn cô cả cái đầu, bờ vai thiệt rộng, cơ ngực cơ bụng rắn chắc, hơi thở phì phì.

Linh An chép miệng, lắc đầu: “Mỹ nhân à, có phải nàng tập thể hình quá độ rồi không?”

Còn đang ngơ ngẩn tiếc nuối thì Linh An nhận thấy môi có gì đó nong nóng, ướt ướt, lại có chút tê tê. Cái cảm giác thật kì lạ. Lạ đến nỗi khiến người ta muốn... nấc.

“Ấc...

... ấc

ấc...”

Ha ha... “ấc”... cái trò nấc... “ấc”... này cũng thật vui... “ấc”... cô còn có thể nấc theo điệu nhạc nữa đây nè “ấc... ấc”

Cứ thế, Linh An chìm đắm trong giai điệu “nấc cục” rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui