Chương 23.1. Người nằm trong chiếc giường thủy tinh.
Chiếc taxi đi qua những dãy nhà cao lớn san sát nhau, đi qua những hàng cây xanh hai bên đường, đi qua những người dân trên đường phố, bỏ lại đằng sau thành phố phồn hoa, ồn ào và náo nhiệt, để đến một bìa rừng âm u, cô quạnh nhưng trông thực huyền bí, cuốn hút người khác.
Nó bước xuống xe, cô và nhỏ cũng xuống ngay sau đó.
"Này, các cậu chắc chắn là muốn đi vào đấy đó chứ? Tôi nghe nói khu rừng này có ma đó, hơn nữa ở đây nghe nói còn là nơi yên nghỉ của dòng họ nào đó rất nổi tiếng, người bình thường không thể ...." Ông chú lái xe taxi liên mồm nói rồi im bặt ngay khi nhỏ tùy tiện rút từ trong túi áo mình một tờ tiền.
"Làm ơn chú giữ bí mật rằng hôm nay chúng tôi đến đây giùm, đừng có mà nói với ai. Nếu chú mà hé miệng với bất kì ai thì tôi không chắc là chú sẽ nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai đâu." Nhỏ mặt đe dọa nói làm ông chú lái xe taxi kia cả người run run. Nhỏ nói tiếp, "Đó, khỏi cần trả lại, tốt nhất chú nên quên hết việc liên quan đến chúng tôi trong ngày hôm nay đi nếu muốn được toàn mạng." rồi nghỉ một chút, nói tiếp, "Tôi nói được làm được." nói đến đây, mặt nhỏ đanh lại, vô cùng đáng sợ, giống như một tử thần, sát khi tỏa ra bốn phía.
"Được." Ông chú lái xe taxi sợ hãi, nói rồi quay xe thật nhanh quay trở về thành phố. Ông ta không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào nữa. Khu rừng thì rõ âm u, thậm chí còn không có lối vào, ba người mà ông vừa trở đến chỗ này thì mặt vô cảm y như pho tượng, đã thế khi ông nhìn ra đằng sau bằng kính chiếu hậu, ba người kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Có lẽ nào... ba người đó là... ma?! Ông ta hoảng sợ, phi như điên về thành phố, ông không muốn chôn thân sớm ở chỗ này.
Nhỏ bước ra từ một chỗ khuất, ánh mắt nhìn theo phía chiếc taxi đang phi nhanh về thành phố, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, giọng nói trong trẻo vang lên, "Thật là thú vị, phải không?" rồi quay người lại, đối diện với cô và nó đang đứng trong chỗ khuất.
"Đe dọa người khác thực thú vị à?" Cô hơi nhếch miệng cười như không cười, ra khỏi chỗ nấp. Bây giờ cô đã quay về với bản chất đúng của mình. Mọi người thường nói cô lạnh lùng nhưng chỉ là vẻ bề ngoài do cô tự tạo đựng nên mà thôi, chỉ có nó và nhỏ biết, cô chính là một kẻ rất thích đùa bỡn người khác, biến người ta thành con rối gỗ do mình điều khiến, kiểu cười nhếch miệng luôn thường trực trên khóe môi mỗi khi cô trở về với bản chất thực sự, tuy nhiên cô cũng là một người có cảm xúc và tâm trạng, biết dừng mọi chuyện đúng thời điểm, không như nó, nó chính là một kẻ vô cảm theo đúng nghĩa.
"Cậu biết đấy, đe dọa người khác đối với tôi chính là vô cùng thú vị mà." Nhỏ nhếch mép cười, hình tượng bạch mã hoàng tử ở trường đã biến mất không thấy bóng dáng. Tụi nó chính là bạn vào sinh ra tử với nhau, thân thiết hơn cả người nhà nhưng tụi nó chỉ duy trì cái cách gọi thân mật kiểu 'bà' với 'tui' hay 'tớ' với 'cậu' khi có những người khác xung quanh mà thôi. Còn khi chỉ có ba người, bọn nó nói chuyện với nhau đều theo kiểu khiêu khích và xa cách nhưng thực ra chính là bằng hữu thân thiết nhất, không gì có thể chen vào giữa được.
"Hừ." Cô chỉ hừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
"Đi." Nó mặt vô cảm, thờ ơ lên tiếng rồi quay người, bước nhanh vào rừng, mặc dù không hề có lối đi.
Tụi nó đi qua khu rừng với một kiểu dáng thản nhiên đến mức như kiểu đã đi lại hàng trăm lần, không hề có một lối đi nào mà vẫn đi thẳng rồi rẽ đông, rẽ tây, loằng ngoằng đủ kiểu mà không phải cái điệu bộ lạc đường, mà là đang đi theo trình tự, không lẫn lộn một chỗ nào.
"Đến." Nó nói, giọng không phải là cái kiểu lạnh lùng -100độC mà là kiểu thờ ơ đến mức người khác cũng phải giật run người.
Nhỏ và cô dừng lại. Cả ba đều đang đứng ngoài một cánh cửa làm bằng sắt trông đã khá cũ, có vẻ đã tồn tại đến 10 năm hoặc hơn. Nó đẩy cửa bước vào làm cửa kêu 'két' một tiếng chói tai. Cô và nhỏ cũng cùng lúc bước vào. Cả ba đi một đoạn đường khá lâu mới dừng lại chỗ một nghĩa trang.
Nó chỉ hơi liếc qua những ngôi mộ ở đây, toàn là tên những vị chủ tịch, phó chủ tịch, ... có chức lớn và nổi danh trên toàn thế giới thuộc dòng họ Trịnh, Huỳnh, Hoàng, Phạm đều đang mỉm cười qua bức di ảnh trên các ngôi mộ, rồi bước tiếp, không hề có ý định nán lại.
Nhỏ và cô cũng đi theo, cũng chỉ hơi đưa mắt nhìn quanh rồi cũng bước theo nó.
Cả ba bước vào một khu nhà kính, xung quanh toàn là hoa hồng đủ loại, khi đến gần chính giữa căn phòng, nó cả người run run theo từng bước chân, đi chầm chậm đến gần chiếc giường làm bằng thủy tinh trong suốt trên một cái bục cao hơn sàn căn phòng 30cm. Cô và nhỏ cũng hiểu, lùi dần về phía sau.
Nó bỏ mái tóc giả xuống, từng lọn tóc màu đen óng mượt lần lượt rơi xuống, từ một vẻ đẹp hoàn mỹ đến mức con gái cũng phải ngưỡng mộ của một đứa con trai trở thành vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của một người con gái. Nó bước lên cái bục, bàn tay men theo thành chiếc giường làm bằng thủy tinh. Trong đó, có một người con trai đang nhắm mắt, khuôn mặt phải nói là vô cùng đẹp nhưng lại trắng bệch, thiếu sức sống, còn có đôi nét giống giống nhỏ, cả người toát lên vẻ hòa nhã, thanh tao và cao quý, nếu không tinh ý rằng ngực còn hơi yếu ớt phập phồng và cánh tay xanh xao vẫn đang được truyền nước đều đặn, có thể đã nhầm rằng người con trai này đã chết. Bàn tay nó run rẩy sờ theo từng bộ phận trên khuôn mặt hoàn mỹ của chàng trai. Cuối cùng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Anh Duy...anh...sẽ tỉnh phải không?" Nó nói như đang thì thầm với chính mình.
Và người con trai này, không ai khác chính là người con trai đã xuất hiện trong ác mộng của nó hôm qua. Và nó, chính là người con gái đã chảy huyết lệ. Nó đứng ngẩn người ở đó không biết bao lâu.
Bên cạnh thành giường làm bằng thủy tinh, còn có một dòng chữ khắc:
Hoàng Minh Duy.
------------------------------------------------------------------------------------------------------