Chương 23.2. Tôi cùng cậu ta không phải một cặp!
Nhỏ đứng ở phía ngoài, nước mắt thi nhau chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt. "Hức..." Nhỏ hết nấc rồi lại khóc, nhưng tuyệt nhiên không kêu gào, than thở gì cả. Chỉ im lặng ngồi xổm xuống, úp mặt vào hai bàn tay và khóc. Mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi phồng đã được xõa ra, che đi khuôn mặt đẫm nước mắt này.
Đôi mắt cô hơi phiếm hồng, hiển nhiên là biểu hiện cho việc vừa mới khóc xong. Cô hơi nhíu mày nhìn nhỏ. Nghĩ: có cần phải khóc lâu như vậy không, người cũng đã chết đâu, chỉ hôn mê không biết bao giờ tỉnh lại mà thôi, việc gì phải khóc y như có đám tang như vậy thì chẳng khác nào muốn người đó chết à, đúng không? Nghĩ đến đây, cô nói, "Khóc làm gì, người đã chết đâu mà."
Nhỏ tức giận ngẩng mặt lên nhìn 'thằng con trai' tóc đỏ đang đứng dựa vào cột với vẻ rất là khinh thường. Nhỏ nói, giọng vô cùng nhẹ nhưng lại như gằn từng chữ một mà ra, "Cậu im ngay cho tôi!" Nhỏ không dám nói to, nhỏ mà nói to, chỉ sợ...nó sau khi đi ra sẽ đem nhỏ làm kẻ thù, đem nhỏ thành cái đích mà chém, đem gia đình và Tập Đoàn nhà nhỏ toàn bộ phá sản. Mà nhỏ, không sợ trời không sợ đất, không sợ thiên thạch hay mưa bão lũ lụt, không sợ côn trùng hay động vật hung dữ, chỉ sợ, nó sẽ đem nhỏ là kẻ thù. Vì đối với nhỏ, nó là người quan trọng nhất chỉ sau anh trai của nhỏ, Hoàng Minh Duy.
"Cậu có quyền cấm tôi sao?" 'Thằng con trai' tóc đỏ nào đó vô cùng vô tội nhún nhún vai, nói.
Nhỏ nghiến răng nghiến lợi, nói, "Tất nhiên là KHÔNG."
"Đương nhiên rồi." Cô nhún nhún vai ra vẻ bất cần đời làm nhỏ hận đến mức muốn xé xác cô ngay ra lập tức.
Vì mải đấu tranh nội tâm và đế áp chế cái lửa giận chết tiệt do cô gây ra, nhỏ đã quên luôn việc khóc.
Cô chính là cố ý như thế.
Cô không quen nhìn một Hoàng Vân Băng khóc sướt mướt trong thời gian lâu.
Cũng chẳng quen nhìn một Hoàng Vân Băng cố tình nhịn tiếng khóc xuống, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng mà không được.
Lại càng không quen nhìn một Hoàng Vân Băng mềm mại, yếu đuối như một cánh hoa.
Cô chỉ quen nhìn một Hoàng Vân Băng dữ hơn sư tử hà đông, khi tức xì khói thì còn nóng hơn cái bình nước đang sôi, miệng lưỡi trôi chảy, lời nói khiêu khích, lời lẽ không ra dáng thục nữ, mang vẻ ngoài kiều diễm nhưng lại rất thích làm 'nữ tử giang hồ', một cái lừ mắt có khiến cô rùng mình, thay đổi khuôn mặt với tốc độ kinh khủng nhưng trên tất cả có một tâm hồn trong sáng, thánh khiết nhưng lại vô cùng cứng rắn.
Đó, bây giờ nhỏ đang trừng mắt nhìn cô với vẻ hận không thể chém cô. Đó mới là Hoàng Vân Băng mà cô biết.
Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, những cành hoa lá khẽ rung rinh, nhẹ nhàng phơn phớt trên làn da trắng mịn như sứ của cô và nhỏ.
Nhìn qua thì sẽ thấy khung cảnh như sau:
Một ngày cuối thu gió lành lạnh, trời trong xanh mát dịu, làn mây màu trắng lượn lờ che đi những tia ánh nắng le lói. Tại một nghĩa trang ở trong một khu rừng cô quạnh, chỉ được chiếu ánh sáng nhè nhẹ qua những tán lá cây muôn loại, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, có một đôi 'thần tiên quyến lữ' đang 'say đắm' nhìn nhau. Giữa một nghĩa trang có không khí trang nghiêm đầy áp bức này khiến cho người ta có cảm giác ngạt thở này, hai người kia giữa những ngôi mộ và hàng ngàn cánh cây hoa lá xung quanh hầu như chỉ 'giành chọn ánh mắt' cho đối phương như một cặp tình nhân giữa chốn Thiên Đàng và Địa Ngục, đó là suy nghĩ của người thông thường, những người biết được sự thật thì sẽ nghĩ là 'pê đê'.
Còn sự thực thì chính là:
Một ngày cuối thu gió lành lạnh, trời trong xanh mát dịu, làn mây màu trắng lượn lờ che đi những tia ánh nắng le lói. Tại một nghĩa trang ở trong một khu rừng cô quạnh, chỉ được chiếu ánh sáng nhè nhẹ qua những tán lá cây muôn loại, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, có một đôi 'không đội trời chung' đang đọ mắt với nhau mà quên hết thảy mọi thứ xung quanh. Giữa một nghĩa trang có không khí trang nghiêm đầy áp bức này khiến cho người ta có cảm giác ngạt thở này, hai người kia đấu mắt với nhau làm không khí trở nên càng ngày càng ngạt thở, làm người ta hít thở không thông, cây cỏ hoa lá muôn loài cũng bị cái không khí này làm cho sợ hãi, vội vã 'lẩn' đi nhanh chóng, nếu chúng có chân hoặc cánh để 'cao chạy xa bay' =))
Nó bước ra thì ở ánh mắt cô và nhỏ đã có dấu hiệu tóe lửa.
Nó hơi giương khóe môi, cười mỉm. Nó là người có chỉ số IQ cao ngất ngưởng, đương nhiên sẽ hiểu hết sự tình. Nhưng tuy nhiên, có lẽ mọi người cũng nghĩ vậy, người có IQ cao thường là người có suy nghĩ rất là...lập dị, thế nên, nó đã 'rất là ngây thơ' hỏi một câu như sét đánh ngang tai, như sóng bão cuồn cuộn, gió ngừng thổi, chim ngừng bay, lá ngừng rung, giun ngừng đào đất, vạn vật cùng thiên địa như biến sắc. Và câu nói đó thực sự mang tính chất 'ngây thơ' đến mức muốn giết người, "Ủa, hai người cặp bồ từ khi nào vậy?"
Cô và nhỏ lập tức muốn cắt đứt lưỡi tử tự.
Gần như đồng thời, cả hai đều quay phắt lại đằng sau, nơi phát ra tiếng nói, với vẻ vô cùng căm phẫn. Cô và nhỏ đồng thanh gào lớn, chỉ vào nhau, "Tôi cùng cậu ta không phải một cặp!" rồi nhận ra đối phương cũng nói giống mình, lại tiếp tục trừng mắt 'đắm đuối con cá chuối'.
"Thôi, tôi đi trước, không nỡ phá hỏng nhã hứng 'ngắm cảnh ngâm thi' của hai người. Thích thì tôi mang cho hai người các cậu đàn cổ cùng cây tiêu để mà 'cầm tiêu hợp tấu' một khúc cho thiên địa cùng vạn vật thưởng thức." Nói xong, còn mang bộ dáng muốn rời đi trước khiến cô và nhỏ chỉ muốn giết quách nó đi cho xong.