Khi Tấm Phản Diện


Nói là đi rồi về thế thôi nhưng chuyến đi lần này Tấm có mục tiêu rất rõ ràng, một là làm vợ vua, hai là bỏ trốn cùng Ban.

Cuộc đời cô sau này như nào đều phụ thuộc vào kết quả của chuyến đi.Nhưng khả năng cao là cô sẽ chẳng thể lọt vào mắt xanh của vua đâu vì cô chẳng có quần áo đẹp để mặc.

Cô chậm rãi tiến về phía kinh thành.

Đang đi chợt cô nhìn thấy một chiếc đầm đen rất đẹp cùng một đôi hài bằng thủy tinh đen vắt vẻo trên cành cây, bên dưới là một người đang quây màn che để tắm, chắc cô ta chuẩn bị đi dự hội.

Tấm liền móc trộm bộ đồ của người nọ rồi trốn vào một góc để mặc, lát sau thì để lại quần áo của mình cho người kia xong chạy biến~ oOo ~Càng đến gần kinh thành càng đông đúc người, cô đã nhìn thấy mẹ con nhà Cám ngồi ăn vặt ở đằng xa, hai con người chỉ ăn là giỏi.


Cô bước vào cổng thành liền thấy một hàng dài những cô gái xúng xính trong nhiều bộ váy đủ màu sắc, xếp thành một sợi dây dài vô tận.

Tấm quay ra hỏi một bà cô gần đó xem họ đang làm gì thì bà ấy nói nhà vua ra lệnh cô gái nào trên mười lăm tuổi đi vừa chiếc hài bé tẹo trên kia thì vua sẽ cưới người đó làm vợ.

Tấm cười thầm nghĩ: “Cám mới mười bốn tuổi, không được tham gia nên mới ngồi ngoài đó ăn.”Cô vội vàng bước vào hàng dài đó thử vân may vì chân cô cũng khá nhỏ.

Khi ấy, Tấm như một viên ngọc đen giữa những cục đá sắc màu, đẹp và đầy bí ẩn.

Phải đến tận quá chiều mới đến lượt của Tấm.

Bấy giờ cô mới có thể trông thấy chiếc hài, quả thực rất bé, ả nào nhìn xong cũng đều lắc đầu ngao ngán.

Chỉ còn khoảng năm mươi người nữa là hết hàng.

Cô tạm thời rời khỏi đó, tìm một chỗ khuất rồi lôi con dao dắt bên hông ra dí vào gọt chân của mình.


Bỗng nhiên hình ảnh của Ban hiện lên trong đầu cô, anh chắc vẫn đang kiên nhẫn đợi cô về.

Nhưng cô nhìn lên những mái nhà lợp ngói nguy nga phía trước.

Một giọng nói liên tục thao thúc cô: “Cắt đi, mau cắt đi rồi tất cả sẽ thuộc về mày.” Tấm nhắm mắt lại cắn chặt răng rồi vung tay xoẹt một đường nơi gót chân.

Máu chảy tong tong xuống đất, nhưng cô lại chẳng cảm thấy đau.

Trái lại một cảm giác hưng phấn dâng trào trong cô, Tấm vừa quấn vải vào chân cầm máu vừa vui vẻ lẩm bẩm:- Của tao hết!Dứt lời cô liền tiếp tục đi ra xếp hàng như không có chuyện gì....Tên thái giám lay lay người đức vua:- Bệ hạ! Bệ hạ! Có người đi vừa hài rồi!Đứa vua lầm bầm:- Giày bé thế mà cũng có người đi vừa á?Ông từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi đơ cả người vì trước mặt mình là một cô gái xinh đẹp với bộ đầm đen kiêu hãnh, ngài dính chặt mắt vào Tấm:- Nàng...!nàng...Tên của nàng là gì?Tấm bẽn lẽn đáp:- Bẩm bệ hạ thần tên là Tấm.Bỗng từ trong đám đông có người hét lên:- Không phải, nó là đồ lừa đảo.Người vừa nói là cô gái mặc đồ cũ của Tấm, hẳn là người bị Tấm trộm quần áo.

Cô ta dõng dạc tiến lên phía trước nói lớn:- Không phải, nó tên là Gạo, nó ăn cắp quần áo của thần để đi dự hội.Dứt câu cô ả đay nghiến nhìn về phía Tấm nói tiếp:- Gạo! Một mặt thì nói là không có tham vọng, mặt khác lại trộm quần áo của chị.

Em vừa vừa phải phải thôi chứ.Đức vua đập tay xuống bàn:- Người có gì chứng minh?Cô gái ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:- Trên bắp chân trái của nó có một vết sẹo vì hồi bé bị thần vô tình chém phải.Tấm bình thản kéo ống trái lên.


Một bắp chân thon thả nhẵn bóng trắng hồng đáp:- Đâu có cái thẹo nào đâu ta.Cô ả bên dưới giật mình:- Thế chắc chắn là nằm ở bên bắp chân kia rồi!Tấm thực hiện lại động tác xắn ống quần như ban nãy xong cười khểnh:- Sao ta chẳng thấy cái thẹo nào nhỉ?Cô ả mặt tái xanh đi lẩm bẩm:- Không thể nào, không thể như thế được.Đứa vua lắc lắc đầu, giơ tay ra hiệu cho đám binh lính:- Mang con ả kia đi, các người biết phải làm gì với ả rồi đấy!Cô gái đáng thương bị lôi xềnh xệch trên đất, nhỏ dẫy giụa dữ dội:- Tôi bị oan! Bỏ tôi ra! Tôi bị oan......Về phía Cám và mụ dì ghẻ thì sau khi họ biết chuyện Tấm được làm hoàng hậu đều rùng mình, kinh hãi.

Mụ dì ghẻ vội chạy vào kinh thành khóc lóc nói mình là mẹ Tấm và van xin được gặp con gái.

Khóc mãi chẳng thấy Tấm đâu chỉ thấy một cung nữ ra bảo mụ đi về đi vì hoàng hậu rất bận rộn để chuẩn bị cho ngày nhậm chức.

Mụ vội viết một bức thư với nội dung: “Hai tháng sau là ngày giỗ cha, mong con bỏ qua chuyện cũ mà về ăn giỗ.” Lát sau thì mụ ta nhận được một tờ giấy có chữ “Con biết rồi.” Nhìn cái mụ ta nhận ra ngay là chữ của Tấm, lúc bấy giờ mụ mới vui vẻ mà quay về.( Còn tiếp ).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận