CHƯƠNG XII : VÌ NÓ
Nghe Gia An kể lại,Yến Oanh xem như đã hóa thành đá
“Xem như công việc của tôi rồi nhỉ!Tôi về đây,tạm biệt”_ Nháy mắt tinh nghịch,Gia An sau đó bay mất vào bầu trời xanh thẳm kia
“Cô đã biết rồi phải không?”_ Thụ Nhân hỏi
“Biết gì cơ?”_ Cô thầm nghĩ,chẳng lẽ còn việc gì nữa à!?
“ Ngài đã từng nói,những người chúng ta sẽ giúp đỡ sau này đều có năng lực đặc biệt”
“Thì sao chứ!?”
“Lúc nãy Bạch Dương có nói về sợi chỉ đỏ”
“Hử!À,đúng là có.Ý anh định nói là…”
“Tôi không chắc,có lẽ là đó là năng lực đặc biệt của cô ấy”
“Có lẽ,để mai tôi sẽ hỏi cô ấy!”_ Cô mỉm cười,sau đó dang đôi cánh bay đi,bỏ lại Thụ Nhân đang trầm tư suy nghĩ
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Anh nhớ lại lúc đó,trước 1 ngày anh gặp Yến Oanh
“Ngài gọi tôi có việc?”
“À,chỉ là tôi muốn nói vói cậu vài chuyện”
Anh có phần khó hiểu nhìn Ngài.Vì anh biết,đối với Ngài,chỉ có những chuyện cực kỳ quan trọng Ngài mới trực tiếp nói chuyện.
Thấy anh lặng thinh,Ngài nói tiếp:” Lần này ta muốn ngươi ngày mai cũng sẽ tham gia cuộc thi đó!”
Gì chứ!?Bao nhiêu năm nay vì không muốn có chuyện rắc rối xảy ra,Ngài đã không muốn anh tham gia giúp đỡ cuộc thi này.Anh cũng không thích nên chẳng bận tâm thế sao lại…
“Vì những người trần con sắp giúp đỡ đều có năng lực đặc biệt.Lọai năng lực này nếu biết kiềm chế thì không sao,nếu không biết thì cực kỳ rắc rối!Vì sức mạnh đó có thể họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn về sự hạnh phúc của họ”_ Giải đáp thắc mắc trong lòng anh,Ngài chậm trãi nói
“Nên ta hi vọng ngươi có thế giúp đỡ họ!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trở về thực tại,anh nhắm mắt lại,không phải mệt mỏi.Mà vì nghĩ đến việc này anh lại nhớ đến nó.Vì nó,anh phải mang 1 nỗi đau vô bờ và sự dày vò vì bị phản bội.
Một đạo luật bất cứ Thiên Sứ Tình Yêu nào đều biết : Họ không được có tình cảm với nhau…
Đó là lý do anh từng không tham gia giúp đỡ trong cuộc thi…
Vì anh biết,nếu anh tham gia,chắc chắn sẽ có nữ nhân động lòng...
Nhưng lý do quan trọng nhất là vì nó gợi lại cho anh chuyện năm xưa...
Nghĩ đến đấy,anh rơi vào sự tĩnh lặng