Khi Thiên Sứ Biết Yêu


CHƯƠNG LIV : QUÁ KHỨ MỖI NGƯỜI (3)
Đi vào phòng của Ngài,Yến Oanh còn đang nghĩ xem nên hỏi chuyện gì,bức quá nghĩ chưa ra,mà chân đã đặt ở thềm ngoài,tay khẽ lưỡng lự nâng lên rồi lại hạ xuống chẳng biết có nên gõ cửa hay không
“Vào đi”_Bên trong truyền ra thanh âm điềm tĩnh,không lớn lắm nhưng do vắng người ở đây nên thanh âm giống như cực nam châm,có chút thu hút nổi bật
Hít một hơi dài,cô nhắm mắt lại,lấy tay đẩy cửa ra.
Bên trong là căn phòng riêng của Thần Tình Yêu,không gian không rộng lắm,nhưng nhìn như thông với bên ngòai,ở đây có chút cách biệt hòan tòan với Thánh điện này.Thứ nhất vì nói có tông chủ đạo là màu trắng,thứ hai là vì bên trong gần như gói gọn trong 5 chữ:Bốn bức tường nhìn nhau.Ây ya,nói sao nhỉ?Chính là chẳng bày trí thứ gì cả,ở đây Ngài đứng trên bậc thềm duy nhất,nhìn xuống
“Ngài…gọi con có việc gì?”
“Ngồi đi”_Thần Tình Yêu nói,sau đó khẽ gẩy gẩy tay hướng về 1 phía nào đó ở dưới,ở đó hiện ra 1 đám mây màu hồng nhạt có hình dáng giống chiếc ghế,tiếp đó Tử Vy bay đến rồi rót vào tách trà cạnh bên loại trà hoa hồng,để tách trà trên 1 đám mây phi thường nhỏ
Yến Oanh đi đến ngồi xuống đám mây kia,thả lỏng người 1 chút sau đó đưa tách trà lên,khẽ ngửi lấy cái hương thơm quyến rũ kia rồi đặt lên môi
“Nhiệm vụ thế nào rồi?!”
“Rất tốt ạ!”_Đặt tách trà lên đám mây kia,cô khẽ cười nói
“Ừm,hợp tác tốt chứ?”_Ngài nói,chỉ là câu nói này 1 chút cũng không giống câu hỏi,mà giống như đang hỏi bâng quơ gì đấy,dẫn dắt đến vấn đề chủ chốt
“Ưm,cũng…tốt “_Vâng,chính là rất ‘tốt’ ạ!
“…”_Không gian bắt đầu im lặng,Yến Oanh cuối gầm mặt xuống,chẳng biết nên khóc hay cười.Đó chính là lý do cô phải tìm chuyện để hỏi Ngài,người kia đôi lúc thực có chút…thiếu giao tiếp a?!
Tử Vy đứng cạnh chỉ biết lắc đầu mấy cái,ngáp dài ngao ngán,bức quá hành động nhỏ này không ai phát hiện
“Sau khi kết thúc ngày hôm nay,con vẫn sẽ quay lại làm nhiệm vụ.Nhưng lần này,ta sẽ cho 1 chút thử thách…”
“Dạ?”
Trong lòng Ngài thầm lên tiếng:Dám nói ta là lão già đãng trí,lần này không thể trách ta đuợc,hắc hắc…

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thế giới Tình Yêu-tên gọi của nơi Thần Tình Yêu đứng đầu,ngòai Thánh Điện Vĩnh Hằng ra còn có 1 dãy Trường Tận Hạnh Phúc,nơi thứ hai xứng đáng được xem là biểu tượng của Thế giới Tình Yêu.Nơi đây nếu so ra thì náo nhiệt hơn ở Thánh điện nhiều,còn có thể gọi là trung tâm mua sắm hay nơi thưởng thức mĩ cảnh,ở đây không khuôn rập hay phép tắc,chỉ cần nhìn khung cảnh ngập tràn sắc màu là biết
Nhưng bây giờ trời đã tối,màn đêm cũng đã buông xuống,thường thì giờ này cũng rất náo nhiệt không kém ban ngày,nhưng vì hôm nay mọi người đã dự buổi yến tiệc đến tận khuya rồi quay về nhà nghỉ mệt nên nơi đây rất vắng vẻ.Tuy nhiên,vẫn có 1 người ở đây
Trong khuôn viên vườn hoa,có 1 dáng người đang ngồi trên thành làm bằng thủy tinh bao quanh khuôn viên,ánh trăng rọi vào hiện lên làn da trắng,mái tóc nâu cũng nhẹ nhàng tỏa sáng,khuôn mặt nhận 3 phần ánh sáng lại làm nét sắc sảo của chủ nhân nó thêm tuệt mĩ,người này vẫn cò mặc âu phục đen,nét mặt hiện lên vài tia trầm tư,ít nhất là hơn ngày thường.Đôi cánh thiên sứ cũng khép lại,bóng trải dài trên mặt đất càng làm nổi bật sự dơn độc nhưng lại quá đỗi tuyệt thế này
Vâng,đó là Thụ Nhân,cái người suốt ngày chỉ thích trưng bộ mặt vô diện biểu tình
Còn lý do hắn người này trầm tư như thế,có lẽ là vì…
“Có chuyện muốn nói”_Trong gian phòng riêng của Thần Tình Yêu,Ngài lên tiếng,giọng nói không chút tình cảm nào nhưng chân mày khẽ nhíu lại ý bảo việc Thụ Nhân đến gặp mình thật phiền phức,nhất là sau buổi tiệc mệt mỏi kia.Có thể bạn nghĩ Ngài đối với Yến Oanh thì sủng ái yêu thương gì chứ,thực ra,đối với vài nụ cuời hay câu nói bỏ lửng khác ngày thường của Ngài so với hình ảnh lạnh lùng phi thường tuyệt tình này vẫn còn hơn xa
“Vâng,là chuyện,về Uy Vũ”_Không quan tâm thái độ lạnh lùng kia,Thụ Nhân trực tiếp nói,chậm trãi
“À là việc đó,thì sao?”
“Ngài chẳng lẽ không quan tâm,cậu ta trước kia từng là…”_Cảm thấy bản thân chuẩn bị nói 1 chuyện gì đó tối kỵ,Thụ Nhân bỗng khựng lại,không nói thêm.
“Cậu ta từng là người ở đây,còn giờ đã bị trục xuất”_Ngài tiếp lời,lời nói này giống như điểm vào huyệt của hắn,Thụ Nhân trực tiếp im lặng
“…”
“Thì sao nào?”
“Ngài chẳng lẽ không xử lý việc này?”_Khuôn mặt kích động đã lâu không hiện lên,tất nhiên chỉ là thoát qua,nhưng Ngài vẫn có chút bất ngờ
“Thụ Nhân,nghe kỹ đây,các Thiên Sứ Sa Ngã chẳng ai sống sót lâu trong vòng vây pháp luật kỹ càng của chúng ta đâu”_Hoặc ít nhất là sống lâu thêm 1 chút
“…Thế xin phép cáo lui”_ Cúi đầu mẫu mực,nhưng Thụ Nhân bây giờ nhìn chẳng khác nào người bị rút hết sinh khí cả
Đến khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại,thoáng qua nét cuối ở khe cửa,Ngài chậm trãi nhìn sâu vào mắt Thụ Nhân,khẽ khàn thốt lên
“Ngươi cùng Uy Vũ trước kia chẳng phải là bạn thân của nhau sao?”
Cạch,cửa đóng

Hắn đã từng muốn chôn sâu một quá khứ,quá khứ về người kia,thậm chí là quá khứ của người tên Uy Vũ.Còn nhớ năm đó,nếu hắn không tố cáo hai người họ,có lẽ bây giờ mọi chuyện cũng không rắc rối thế này,hoặc ít nhất là không cứa sâu vào tim hắn 1 vết cắt
Tất nhiên,chuyện này đâu dễ dàng nói hết ra vậy…
Thở dài 1 cái,Thụ Nhân đành quay về nhà,tâm trạng không tốt hay không ở đây cũng tốt hơn sao?Nơi đây không phải là nơi cậu cùng bạn thân của mình từng hay đến?
“…Xin chào”_Đến khi bước ra đến đại sảnh,Thụ Nhân bắt gặp Nguyệt Uyển,người này mặc chiếc váy dài,tóc buông xõa trải dài theo nếp áo trong như nàng công chúa tuyệt đẹp.Tất nhiên đây không phải vấn đề Thụ Nhân quan tâm,chỉ là giờ này Nguyệt Uyển ở đây làm gì?
Nhưng hắn cũng chẳng buồn hỏi,chỉ khẽ nhíu mày.Nguyêt Uyển là 1 cô gái xuất sắc,từ ngoại hình đến trí óc,nhận được tia nghi hoặc kia liền nói:”Mua sách thôi”
Nói xong,cô bỏ đi,mà về cơ bản ở lại làm gì chứ?
“Tôi đưa cô về!”_Thụ Nhân lên tiếng,nhẹ nhàng đuổi theo Nguyệt Uyển,dù sao có việc vẫn hơn suy nghĩ chuyện trước kia,với lại giờ cũng tối rồi,mà nếu trời tối,Thiên Thần Sa Ngã có khi lại xuất hiện
Ngu ngốc!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cùng lúc đó,ở nhà Yến Oanh
Ở trong căn phòng,Yến Oanh thay bộ váy ngắn làm bằng lụa mỏng nằm trên giường.Tất nhiên nhìn vẻ mặt người này chẳng giống muốn ngủ tí nào
"Ây ya,Ngài thật ác mà!!!Ác độc,xấu xa,vô sỉ!!!"
Người này óan than cũng phải,đối với các Thiên Sứ Tập Sự khác mỗi khi có dịp lễ hội đều được tạm hõan công việc để nghỉ ngơi 1 chút,thế mà vừa hết lễ hội (tức ngày mai),cô liền phải quay về tiếp tục công việc.Có phải hay không?!
Đã thế công việc lần này lại còn bị thiệt thòi đến thế,mà chẳng có ai giúp đỡ nữa
Có phải hay không,tôi phạm phải tội gì à,sao có thể ác với tôi như thế chứ!!!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Mau tìm cho ra hắn!”_Rạng sáng ở Trần Gian,có 2 vì Thiên Sứ nam khoác trên mình áo giáp.không sai,chính là Thiên Sứ Phòng Vệ
Có vẻ bọn họ đang tìm người,khuôn mặt phi tường hung tợn hợp với bản chất ‘nghề nghiệp’ chuyên truy sát các Thiên Thần Sa Ngã
“Thật là,cái tên đó,đúng là số mệnh tốt,liên tục trốn thoát chúng ta cả trăm lần”
“Vận số tốt?Cũng phải thôi,nghe đâu hắn vì qua lại với 1 nữ Thiên Sứ mà bị xử phạt.Chó chết thế nào lại được con ả đó giúp đỡ,nhờ thế mà trốn thoát được!”
“Thứ bám váy phụ nữ kia,mau ra đây!”
“Thôi chết,trời sáng rồi,mau về thôi.Con người thấy sẽ rắc rối lắm đấy”_Nếu con người phát hiện,họ sẽ bị xử phạt,nên so với nhiệm vụ,tốt nhất là nên đi về
Nói xong,bọn họ cất đôi cánh xám bay về trời,khuôn mặt tức giận vô cùng,cứ nghĩ cái tên chết tiệt kia bị thương sẽ rất dễ tìm ra,hóa ra lại công cốc.Thử nghĩ đến bao nhiêu công sức làm cho hắn bị trọng thương,thực xui xẻo a!
Từ trong bụi cây,một nam nhân tuấn tú gấp gáp hít thở,mái tóc vàng cũng nhuốm đầy mồ hôi,cả người hắn đều là màu đen,tất nhiên là cả đôi cánh,1 đặc trưng của Thiên Thần Sa Ngã mới có.Điểm đặc biệt là ở phần bụng lộ ra màu đỏ tươi của máu,nam nhân đó cực lực hít thở hồi lâu sau như chống cự không nổi.Trực tiếp ngã xuống ngất đi
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chương sau là về chuyện Song Tử,lần này hơi đặc biệt 1 chút,về thử thách ‘nho nhỏ’ của Yến Oanh ấy mà (=)) )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui