CHƯƠNG LV : CON NGƯỜI
Yến Oanh tỉnh giấc sau giấc ngủ dài,tất nhiên không phải là trên Thiên Giới,nơi cô ở hiện tại là 1 căn nhà nhỏ 3 tầng gần ngoại ô thành phố Sima,cũng thật kỳ lạ khi lại dùng tên 1 người Nhật đặt tên cho thành phố này,bức quá cô chỉ ở đây đến khi hòan thành nhiệm vụ nên việc này không nhất thiết quan tâm mấy
Tuy nhiên vẫn phải nói,thành phố Sima-thành phố của sự phồn thịnh,luôn náo nhiệt,luôn tấp nập,luôn giàu có.Có thể nói là thành phố đạt đến ngưỡng văn minh của Châu Âu,nơi đây cũng là nơi đỉnh cao của ngành giải trí,điển hình là âm nhạc
Yến Oanh đến đây vừa tròn 1 ngày,còn về lý do là vì…
“Thử thách rất đơn giản,con sẽ trở thành con người,không đi theo Người giám sát và tinh linh,tất nhiên không thể sử dụng phép thuật”_Ngài nói,nháy mắt ma mãnh 1 cái,giờ phút này Yến Oanh cảm thấy người truớc mặt mình thật trẻ con
“Nhưng…nó cần thiết sao?”_Cười quái dị 1 cái,cô thầm nghĩ:Ngài chắc chắn mình suy nghĩ kỹ chứ!
“Nếu ta rơi vào tình trạng ‘đợi tử thần’* thì sao chứ?Đây là một dạng xử lý khi gặp tình huống này mà ta vẫn giúp cho con người được!”
* : Tình trạng khi 1 dạng sự cố xảy ra,khiến các Thiên Sứ đang làm nhiệm vụ bị tước đi phép thuật,phải sống như con người ở Trần Gian,họ phải chờ đến khi mình chết và gặp Tử thần,những người này sẽ giúp họ quay về Thiên Giới (vì trong sổ ghi chép không có số của họ) (về cơ bản là vậy,đừng giải thích rõ,sẽ rắc rối)
Nhưng đối với Yến Oanh,chính là quá rảnh rỗi.Nghĩ xem,nếu thực sự có chuyện đó xảy ra,thì nhiệm vụ cái khỉ gì chứ,trực tiếp bỏ qua, lo nghĩ cách cứu mình rồi.Tất nhiên lời chỉ ở tâm,không thể thốt ra.Bi thảm!
Lắc đầu ném tâm trạng uất ức (?) này vào tận sâu trong tâm trí,Yến Oanh mỉm cười 1 cái,bước xuống giường thay đồ
Lúc bước xuống nhà dưới,Yến Oanh khẽ xoay người 1 cái ở cái gương lớn cạnh cầu thang đi xuống,nhìn trong gương,Yến Oanh là 1 tiểu mỹ nhân đáng yêu,tóc được buột hờ cùng với bộ đồng phục màu nâu nhạt như tách cà phê sữa ngọt ngào làm cô như 1 nữ sinh cấp 3 đúng mực,theo suy nghĩ chủ quan của chủ nhân chiếc váy này
Cô bước đến nhà bếp,lấy từ tử lạnh ít há cảo đông lạnh cho vào chảo nấu sơ lại 1 lượt,pha tách trà lài đặt cạnh bàn.Món ăn được cho vào tủ lạnh là từ 1 dì giúp việc mà cô đã kí hợp đồng ngày hôm qua,cùng với hàng loạt món đồ được mua để trang trí nhà.Ngài đã cấp cho cô 1 thẻ tín dụng phi thường nhiều tiền,nên ngày tháng ở đây,Yến Oanh rất nhàn nhã.Thực ra là vì muốn trả thù ai đó giáng mình xuống đây,tất nhiên là 1 cách trả thù trẻ con không kém
Còn về lý do phải ăn thì theo Ngài nói,giờ cô là con người,nên việc ăn uống rất quan trọng.Vâng,chính là,cô hiện giờ là con người a!
Ăn xong,cô dọn lại chén dĩa,bắt lấy chiếc cặp nâu với giá thị trường bình dân,thứ không tốn tiền nhất mà cô đã mua.Thực ra là vì cô không muốn bị lạc lòai trong lớp mới thôi,như ở…À mà thôi
Yến Oanh bước ra khỏi nhà,khóa cửa lại rồi đi về trạm xe buýt gần đây.Trường cô học nằm ở trung tâm,đồng nghĩ với việc phải đi đến 4 trạm xe.Không phải vì cô muốn học ở đấy,mà vì người cần giúp đỡ học ở đấy!Hazz
Ngồi trên xe buýt,khẽ ngáp dài 1 cái cô đưa mắt ra cửa sổ,nơi cô ở là gần ngoại ô,nên ở đây khung cảnh rất yên tĩnh,cũng như phi thường đẹp,ví như gần nhà cô là cả 1 công viên rộng lớn.Xe buýt vừa mới lướt qua công viên đó,Yến Oanh nhìn thấy,thầm nghĩ hôm nào phải vào đó xem mới được
Bạn có nghĩ ở đây có chuyện vui xem không?Hắc hắc
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
.Ở trường
Yến Oanh bước ra từ phòng giáo viên,cùng với 1 vị giáo viên trung niên,dáng vẻ nghiêm khắc phù hợp với áo vest đen.Nhưng theo 1 chiều hướng nào đó,việc này không bình thường chút nào,vì đây là nữ giáo viên a!
Tạm bỏ qua vấn đề đó,Yến Oanh quan sát xung quanh,ngôi trường mới của cô- Trường THPT Sima-trường điểm của thành phố,đồng thời cũng là ngôi trường tư duy nhất ở đây.
Nói về trường tư,thì chắc chắn cơ sở vật chất rất tốt rồi.Ví như Yến Oanh vừa nhìn thấy cả một khu ăn nhẹ ở sau trường,đã vậy hành lang còn được đóng kín bằng kính thủy tinh,bên trong còn bật điều hòa hòan tòan tách biệt với sân vườn bên ngòai.Đồng nghĩ với việc,chỉ có thể ra khỏi ‘phòng kín’ này khi học thể dục hoặc tham gia mấy câu lạc bộ thể thao,và cứ khoảng 50m lại có máy bán hàng tự động trong phòng kín tuốt.
Nhưng với Yến Oanh thì vấn đề này không quan trọng mấy,vì phần lớn thời gian đi đến lớp học của mình cô đều cố nhớ lại mấy bài học cư xử giống con người.Bài học này chỉ có 1 tiết,mà đã quá lâu nên việc nhớ lại quả không dễ dàng gì
Chưa suy nghĩ hết thì trước mắt cô đã là lớp học mới của mình,tấm bảng vuông màu xanh nhạt khắc chữ 11A,và theo như Yến Oanh đóan,đây là lớp mới của cô
Cô cùng vị giáo viên kia bước vào,giáo viên giói thiệu cô với bạn học 1 hồi lâu,sau đó lướt nhìn cả lớp 1 lượt,tìm chỗ mới cho Yến Oanh
“Em ngồi ở bàn thứ 3 đấy,xuống đi!”_Vị giáo viên nói bằng giọng lạnh nhạt hơi trầm,khẽ đẩy đẩy vai cô.Yến Oanh nãy giờ chẳng dám ngước lên,nên việc xác định chỗ có chút rắc rối.Tất nhiên là chỉ 1 chút
Lớp học mới này có khoảng tầm 30 học sinh là cùng,họ có vẻ khá tốt,ít nhất không bắt nạt ai thôi
Ngồi vào bàn,Yến Oanh bắt đầu quan sát lớp học,cốt yếu là tìm người cần giúp đỡ.Nhưng khi quay lại thì thấy 1 bàn tay đưa ra về hướng mình,là 1 bạn nữ
Người này có da trắng,khuôn mặt tạm dừng ở mức bình thường nhưng có nụ cuời rất đẹp,cô ấy khẽ cất giọng:”Xin chào bạn,mình tên Song Tử”
Không phải chứ?!Người cần tìm là đây!!!
“Xin..xin chào!”
…
Và thế là cả buổi học trôi qua như thế,còn về thái độ phi thường mất tự nhiên của cô,có lẽ là vì bản sơ yếu nhân vật,đại loại là trước khi đến đây Ngài đã cho cô xem 1 số thông tin cơ bản của người cần giúp đỡ lần này- Song Tử,nhưng cô chỉ chú ý khuôn mặt của người này.Rất đẹp a!Nhưng mà…giờ sao lại…
Nhưng việc đó không ảnh hưởng cô lâu,vì đến giờ ra chơi,cô đã có thể kế thân với phần lớn bạn học trong lớp,chủ yếu là nhờ Song Tử
Cô gái này quả rất hòa đồng,có giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất sống động,tính cách cũng hoạt bát,nghe nói luôn đứng top đầu của trường.
Lúc ngồi tán chuyện ở khu ăn vặt,Song Tử có giới thiệu sơ qua 1 lượt từng bạn học,ví như lớp trưởng trong lớp Mật Mật,người học giỏi trong lớp là Thục Đình (thật lạ là không nói về mình),người phá phách nhất là Nhuệ Phong,…
Nói chung ngày đầu tiên tới lớp,Yến Oanh xem như đã quá thành công trong việc tiếp cận đối tượng cần giúp đỡ,măt dù là theo hướng bị động
Dù vậy cô vẫn rất vui,hiện đang trên xe buýt về nhà,lúc đi lướt qua công viên,thầm nghĩ tối nay có nên ra đây không nhỉ?Nhưng rồi lại nhớ tới mấy bài tập vừa được giao…xem ra…Hơ hơ,bầu trời trong xanh mà!
Cơ bản chính là mất gần hết buổi tối của cô
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vâng,chính là chương này ngắn hơn bình thường.Vì bản tính nước tới chân mới nhảy,nên…ta đợi tới bây giờ mới nhớ bản thân chưa nghĩ đâu ra đâu chuyện của Song Tử mà lại sắp tới cuối kỳ...
Giỡn thôi,nhưng quả là tới cuối kỳ rồi,cứ cách 1 tuần đăng 1 lần,mà chương lại ngắn hơn 1 chút,thông cảm thông cảm a!