Cả khán phòng cười ồ lên thích thú vì sự lém lỉnh và hài hước của anh, nếu là bình thường thì nó cũng sẽ cười một cách thoải mái nhưng bây giờ nó mà cười thêo cái kiểu thường ngày thì nguy cơ ngã lăn quay lên đến 99,9... 9% nên đành phải khép nép và cố ngậm miệng.
- Anh sẽ chọn cách đó nếu có chiều cao khiêm tốn giống tôi chứ?
- Ồ, điều đó là tất nhiên vì tôi cao lên nhờ thế mà.
- Có lời này của anh tôi sẽ thử nhưng bây giờ chắc là phải để anh tìm cô gái may mắn lúc nãy đã.
Chuông đồng hồ được bấm, nó thấy hai người kia đang tiến lại gần và bắt đầu chọn lựa, còn anh chàng đó, người mà nó vô tình bắt phải tên vẫn đứng im, anh chẳng làm gì cả, đưa mắt một hồi rồi dừng lại ở cô gái ngay bên cạnh nó. Anh ấy không nhận ra Vi sao?
Cũng phải, người yêu gặp mặt nhau thường xuyên chưa chắc đã tìm thấy huống hồ mới thấy nhau một lần. Vi thở dài não nề.
- Không biết có đúng không? - Người có mái tóc đỏ rực, khuyên tai chằng chịt tiến lại, đứng trước mặt nó khẽ lẩm bẩm. Phân vân một hồi rồi đứng đó luôn.
Cầm chiếc mặt nạ suốt nãy giờ, nó thấy mỏi tay ghê gớm, nhân tiện đổi tay Vi ra hiệu cho người đó bắng cách dịch chuyển vừa đủ chiếc mặt nạ cho người đó thấy anh đã chọn nhầm người. Nhưng anh ta nào có chú ý, chỉ cúi xuống sửa chiếc vòng trên tay. “điệu tới thế là cùng” - Vi nghĩ thầm.
Dù biết đây chỉ là một trò chơi và người nó cầm trúng tên đã nhắm người bên cạnh, thế nhưng khi Minh Anh bước tới, nó chợt thấy hồi hộp và rộn rạo một cảm xúc khó tả. Nó nhắm tịt mắt lại khi anh chỉ còn cách mình hai người.
- Hết giờ!
- Xem ra cô gái thứ 12 của chúng ta rất được nhìu người ưa thích. Bằng chứng là cả Minh Anh và Thiên Anh đều chọn cô ấy.
Cô gái thứ 12? Nó không nghe lộn đấy chứ? Vi mở mắt, her, đúng là anh ấy cũng chọn nó.
- Thế thì chẳng còn lí do gì mà tôi không hỏi người bạn này. MC đưa mic cho nó:
- Bạn có thể cho tôi và tất cả những người có mặt ở đây biết bạn là ai không?
- ... Mình là... người cầm quả bóng có tên... Minh Anh - Nó ấp úng rồi thả chiếc mặt nạ cầm nãy giờ xuống.
Woa...
Vi trông thấy bàn tay Minh Anh lại đưa ra một lần nữa và lần này nó chắc là mình đủ hiểu chuyện để đặt tay mình vào tay anh.
- Sao bạn lại có thể chọn chính xác như vậy nhỉ? - MC chuyển tầm ngắm sang Anh.
- Vì... bạn ấy có một điểm rất đặc biệt khiến người ta không thể không nhận ra.
- Điều gì vậy? - Câu nói úp mở của Minh Anh kích thích trí tò mò của tất cả mọi người.
- Có lẽ tôi nên giữ bí mật thì hay hơn.
Trong lúc mọi người nín thở chờ anh tiết lộ điều đặc biệt về nó thì đột nhiên anh chàng tóc đỏ rực bật lên một câu.
- Bạn trước và sau sao mà khác quá! - Rồi vờ xoa đầu làm mọi người phì cười.Đến nó củng chẳng biết điểm đặc biệt gì của mình khiến Minh Anh không thể không nhận ra? Nó thì có gì đặc biệt? Her...
Ở phỉa dưới hàng ghế khán giả, Trang đột nhiên nhoẻn cười."Anh làm tốt lắm!"
Ôm một con gấu bông to sụ vào phòng (quà tặng đã tham gia. Nản!) nó loay hoay tính toán xem nên đặt ở đâu dể chiếm ít diện tích thôi! (thực tế đến thế là cùng )
- Lúc nãy còn thấy mắt choe choét nước giờ đã tươi tỉnh thấy ớn. Thời tiết chắc xách dép cho cậu quá! - Trang đóng cửa rồi quay lại nhìn nó.
Ngồi phịch xuống giường, nó ngẩn ngơ một hồi, mọi chuyện cứ như là mơ vậy. Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi mà nó đi hết từ nấc thang cảm xúc này sang nấc thang cảm xúc khác,...
- Nhưng này, cậu lạ lắm...
- Lạ gì cơ? - Nó ngạc nhiên.
- Thì giả dụ như người khác chắc đã hét ầm lên sung sướng hoặc thể hiện sự phấn khích rồi đằng này cậu lại ngơ ngác, ú ớ,... blahblah... Y như nai ấy. HíHí. Ghen tị với bà nội ghê gớm, đươc anh đẹp zai cho cái vật phẩm quá mức này.
- Ưh, lúc ấy cũng không hiểu sao lại như thế nữa.
- Oáp. Thôi, tớ đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ đi, lấy sức mai còn dạy Thùy Chi chứ?
- Cậu cứ đi ngủ trước đi tớ còn phải làm cái này đã.
Lôi quyển nhật kí trong hốc tủ ra, nó viết, phải viết ra cho bằng hết cái mớ cảm xúc lộn xộn này, phải tống khứ nó đi nhanh không Vi chết mất, chết vì hối tiếc...
******
Ngày thứ 3, ngày thứ tư.
Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên hai ngày tiếp theo trôi qua khá là êm đẹp (đó là nếu không kể tới bầy giun trong vở bài tập, xô nước trước cửa làm nó ướt sũng và ti tỉ thứ bà lằng khác,... ) tới mức sau khi lau khô tóc nó thật thà:
- Này sao mà em quái chiêu quá vậy? Từ hôm ấy tới giờ có lẽ viết được cả kịch bản dài về việc hành hạ chị đấy nhỉ?
Con bé đang sấy tóc cũng nhìn nó một hồi rồi não nề:
- Chi cũng ghê gớm còn gì? Sao lúc nào cũng có thể tưng tửng như thế? Lại còn trả đũa nữa chứ? Sức chịu đựng "phi sờ phàm".
- Tại cái hợp đồng của em chứ bộ. Nếu bỏ phải đền gấp đôi, chị lấy đâu ra tiền? Hic, nghèo mà.
Giả bộ tội nghiệp một hồi rồi nó ngước mặt lên:
- Vậy giờ em chịu học rồi đúng không?
- Chị dạy mà không hiểu là em đuổi việc đó, cứ cười đi!
- Yên tâm!
Nó cười thoải mái, thế là giải quyết được một vấn đề lớn. Đeo túi lên vai, nó vẫy chào con bé rồi bước ra.
*
Nhặt thứ mà gia sư vô ý để quên, Thùy Chi để ngay ngắn lên bàn rồi thả người xuống ghế, chờ đợi...
Cạch...
- Anh...
Nó nhảy xuống, chạy lại khoác tay Minh Anh khi anh vừa mới đẩy cửa bước vào phòng.
- Em không muốn chơi nữa ah? - Anh cười nhẹ đồng thời thoát khỏi tay nó.
Anh lúc nào cũng như vậy, vừa đẽ gần vừa xa cách, quen người trợ lí của mình đã ba năm mà nó không hiểu nổi anh đang nghĩ gì.
- Hì. Anh xem camera trên ấy thì biết cả còn gì nữa. Tính ss ấy rất vui..
- ...
- Với lại em thấy phần kịch bản ngày cuối ác quá.
- Như thế tức là phần việc của anh đã xong rồi phải không? Thời hạn hợp dồng của anh với anh trai em cũng đã kết thúc.
- Em thấy buồn nhưng sự thật là thế. Haiz. Muốn cưỡng chế anh kí hợp đòng tíếp quá!
Xoa đầu nó anh cười:
- Anh sẽ thường xuyên tới chơi với em Tới giờ anh đi học rồi. Pypy em!
Cánh cửa khép lại, nó đứng im như phỗng, chẳng thể nào giữ được anh ấy - một cơn gió thích tự do. Không phải nó không thích học chỉ là nó cô đơn, nó kiếm chuyện để nhờ tới sự giúp đỡ của anh, để được thấy anh hàng ngày. Ngốc tới thế là cùng. Chi vỗ má tự nhủ: "Mày ích kỉ lắm!"
Ứng dụng xem bói trên điện thoại
Xem tử vi, coi bói toán, gieo quẻ, xem tướng số, lá số tử vi, tiên đoán tương lai...Tải về máy miễn phí