Đông đi thu đến một năm bốn mùa nữa lại trôi qua, Giải Ngữ vẩn quấn quít lấy Sở Nghi Hiên cả ngày cả đêm như trước, không để cho hắn có cơ hội ở chung với nữ tử, trong chớp mắt, nàng đã được 9 tuổi
Ánh mặt trời ấm áp, sáng lạn chiếu vào giữa sườn nữa, 1 tiểu cô nương tuyệt mỹ dựa vào phía sau tảng đá, nhắm hai mắt hưởng thụ sự ấm áp cuối thu
“Giải Ngữ!” tiếng nói trầm thấp bất lực vang lên, ánh mắt dừng ở bên kia vách núi đen, thân ảnh bạch y anh tuấn, ánh mắt không khỏi nhướn lên, nàng lại ở bên vách núi “Sao lại ngủ ở trong này!”
“ca ca!” Giải Ngữ nhanh chóng đứng dậy “Phát hiện ta không có ở trong phòng, huynh đặc biệt đến tìm ta sao?”
Tiếng nói trong trẻo, Giải Ngữ cười, nheo mắt nhìn Sở Nghi Hiên đang đứng dưới ánh mặt trời, hơi cảm thán, 9 năm trôi qua rồi mà Sở ca ca 1 chút cũng không già đi, trong lòng nàng thật sự rất đắc ý, hận chính mình lớn lên quá chậm, nàng muốn mình nhanh nhanh đến 19 tuổi, tuy nói nữ tử cổ đại 13 tuổi là có thể lập gia đình nhưng Giải Ngữ cũng rất truyền thống, nàng muốn đợi đến lúc mình 19 tuổi. chỉ là, không biết Sở ca ca có thể đợi được không
“Ăn cơm!” Sở Nghi Hiên phát hiện ra đến giờ cơm mà nàng cư nhiên biến mất, không ngờ nàng có thể tới nơi này
“Nga, ta còn tưởng ca ca 1 ngày không nhìn thấy ta nên nhớ ta.” Nguyên lai là muốn ăn cơm, hại nàng không khỏi mừng hụt, đôi môi anh đào thất vọng biễu biễu, Giải Ngữ ai oán liếc mắt 1 cái, thần sắc ảm đạm nhìn Sở Nghi Hiên, trong mắt lóe lên tinh quang, nụ cười càng thêm quỷ bí
“Đi thôi!” Sở Nghi Hiên xoay người trở về
Một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, kinh khởi sơn gian, chim choc cũng bị dọa bởi tiếng kêu bén nhọn của nàng “cứu mạng!”
“Làm sao vậy!” Sở Nghi Hiên nhanh chóng xoay người, tiếng nói vẫn trầm thấp như trước nhưng bên trong ẩn giấu sự lo lắng, thân ảnh chớp động 1 cái, rất nhanh đem người sắp ngã xuống vách núi kéo trở lại vào trong lòng mình, ánh mắt thâm sâu vẫn lạnh lùng như trước nhưng mang theo nhiều phần bất đắc dĩ “Lại nghịch rồi đúng không?”
“Ta chỉ thử xem vạn nhất có nguy hiểm thì ca ca có cứu ta không!” Giải Ngữ 1 đôi mắt to linh động chuyển động không ngừng, kỳ thật, cho dù thật sự rơi xuống, nàng cũng không hẳn sẽ chết, mấy năm nay nàng luôn theo Mai Sơn đạo nhân học khinh công và võ công, người bình thường căn bản không đối phó được nàng
Thành công được Sở ca ca ôm lấy, Giải Ngữ híp mắt cười khanh khách, thân mình dựa vào Sở Nghi Hiên, thỏa mãn thán 1 tiếng “Ta biết huynh sẽ không bỏ mặc ta, ca ca, ta thật thích huynh nga!”
“Đứa nhỏ này!” Nhận thấy vẻ giảo hoạt trong mắt nàng, Sở Nghi Hiên trách cứ 1 tiếng, buông tay ra, đi về phía trước “Lần sau mà còn đùa như vậy nữa thì ngủ 1 mình đi, đừng hòng trèo lên giường ta nữa!”
“Sẽ không, sẽ không đâu!” Nhìn thấy bóng dáng đĩnh lập mà cương trực rời đi, xem ra thật sự tức giận rồi, Giải Ngữ thầm le lười, làm nũng mở miệng “Ca ca, không trèo lên giường huynh, ta không ngủ được nha, ai bảo huynh từ trước tới giờ vẫn ôm ta ngủ, mặc kệ, huynh phải chịu trách nhiệm với ta!”
Sở Nghi Hiên bất lực cười, nha đầu kia thật sự lanh lợi “Nhanh lên đi!”
“Ta đi không nổi!” Giải ngữ cười duyên.
“Vì sao?”
“Đau chân!” Giải Ngữ lại cười duyên nói “Rất đau!”
Sở Nghi Hiên tưởng nàng đang nói giỡn, lập tức tiếp tục bỏ đi
“Thật đó, chân rất đau, huynh ôm ta đi!” Thanh âm đã bắt đầu có chút gấp gáp
Sở Nghi Hiên xoay người lại “Lại hồ nháo, có phải không?”
“Không có, thật sự không có!” Giải Ngữ nhướng mi, đi lên phía trước từng bước, nhếch miệng kêu lên
“Hảo đau!”
Không ngờ lại đau như vậy, nhất định vừa rồi làm mấy chuyện xấu dọa hắn cho nên lần này bị báo ứng rồi, nhưng báo ứng này đến cũng quá nhanh đi.
Sở Nghi Hiên đi tới, từ tổn cởi bỏ đôi giày của nàng, quả thực nhìn thấy bàn chân nhỏ sưng đỏ 1 mảnh “Đáng chết! Vừa rồi bị trật chân sao?”
“Ân!” Cảm giác được quan tâm thật là tốt, hai mắt nàng đỏ lên “Huynh ôm ta đi!”
Thở dài một hơi, Sở Nghi Hiên vươn hai tay ra
Giải Ngữ lập tức tựa đầu vào trong lồng ngực ấm áp của Sở Nghi Hiên, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá, cho dù chân đau cũng đáng, bởi vì hắn đã lâu không ôm mình rồi, xem ra ông trời đối với nàng vẫn không tồi
Nâng nàng lên, Sở Nghi Hiên ôm nàng trở về
Được ôm thật là thoải mái. Tiếng cười vẫn vô cùng thanh thuần, cùng với bộ dáng 9 tuổi, Giải Ngữ nheo mắt lại, mỉm cười ngọt ngào nhìn khuôn mặt anh tuần đầy bất lực của Sở Nghi Hiên, hai tay nhanh chóng áp lên má hắn, áp thấp đầu mình tới, nhanh chóng hôn lên môi Sở Nghi Hiên
Trong khoảnh khắc, Sở Nghi Hiên giống như ăn phải ruồi, ngây ngốc, mà Giải Ngữ lại giử vẻ mặt thanh thuần, đôi mắt lưu chuyển, lớn tiếng nói “Ta rốt cuộc cũng hôn được huynh rồi!”
“Giải Ngữ” Sở Nghi Hiên thấp giọng trách cứ “Không được hôn lên miệng ta nữa!”
“Vì sao?” Giải Ngữ nhíu mày
“Bởi vì muội phải đem nụ hôn của mình giữ lại cho trượng phu tương lai!” Sở Nghi Hiên không hiểu vì sao Giải Ngữ lần nào cũng đòi hôn lên môi hắn
“Huynh chính là trượng phu trời định của ta!” Bất quá những lời này chỉ giữ ở trong lòng, không dàm nói ra bởi vì vẫn chưa đến lúc, nàng mong thời gian nhanh nhanh trôi qua để được làm tân nương của hắn, không cho hắn ở như vậy
“Không cần!” Nói xong oa một tiếng khóc rống lên “ca ca không cho ta hôn, ta không cần!”
Mỗi lần nha đầu này khóc đều đổi lấy được sự thỏa hiệp của hắn “Được rồi, uội hôn, đừng khóc”
“Thật sao!”
“Thật!” Sở Nghi Hiên trịnh trọng gật đầu.
Hốc mắt Giải Ngữ hồng hồng, cái mũi cũng đỏ ửng, môi hắn là của nàng, của nàng cũng là của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ dán vào trong lòng hắn, vui vẻ cười cười, sau đó được hắn ôm vào trong ngực, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp