Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
Bức rèm che vừa được nhấc lên một nửa, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Duẫn Lâm. “ A………….”
Âu Dương Minh buông bức mành xuống, chạy lại hướng Duẫn Lâm đang đứng cách đó không xa, lo lắng mà ôn nhu hỏi: “ Duẫn Lâm, làm sao vậy?”
Lạc Đình Nam quay đầu lại liền nhìn thấy Duẫn Lâm một thân y phục thập phần hoa lệ, váy dài chấm đất, phảng phất quý khí xuất chúng cùng tôn quý. Trên người còn có mùi hoa lan, chính là nàng đang dựa nửa người lên nha đầu đi theo. “ Vương gia, thiếp thân nghĩ đến đón ngươi, chính là đi lại quá mau, có chút chóng mặt.”
Âu Dương Minh đối Lạc Đình Nam phất tay, “ Các ngươi đi đi, sớm đi sớm về”
“ Vâng!” Lạc Đình Nam nhận được sự cho phép liền lập tức lên xe ngựa.
Ai cũng không thấy tầm mắt của Duẫn Lâm khi nhìn về phía xe ngựa có bao nhiêu sắc bén, nhưng cũng rất nhanh chợt lóe mà qua.
Trong xe, Thiên Tình ngồi thẳng người trong một góc, cơ hồ môi cắn đến bật máu, sắc mặt trắng bệch, cả người đầm đìa mồ hôi.
Vừa mới trong nháy mắt, nàng cơ hồ nghĩ Âu Dương Minh thấy nàng. Thật may, hắn lại buông mành ra, sự xuất hiện của Duẫn Lâm thật đúng lúc, nói như vậy nàng ta là muốn giúp nàng ly khai sao? Nàng ta có mục đích gì? Đứa nhỏ này sinh ra chắc chắn sẽ có một ngày gặp mặt Âu Dương Minh. Khi đó sự thật đã định, Âu Dương Minh có ác độc cỡ nào cũng không tự tay giết chết cốt nhục của chính mình nha! Thiên Tình cũng không nghĩ đến hành động kì quái của Duẫn Lâm, một lòng thầm nghĩ nhanh rời đi kinh thành, trốn đến một nơi không ai biết mình, hảo hảo mà sinh đứa nhỏ ra.
Xe ngựa rốt cục chậm rãi lăn đi, lúc này, đi hết sức ổn kiện. Một chút một chút đi xa, hoàn toàn đi xa, vĩnh viễn đều không cần quay đầu lại…..Thoát ly khỏi chốn địa ngục này!
Sau khi ra khỏi Vương phủ, xe ngựa đát đát bước nhanh về phía trước. Đi được nửa canh giờ, đã hoàn toàn ly khai khỏi phạm vi quản lý của Lễ thân Vương phủ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Đình Nam vén bức mành đi vào trong xe, không nói hai lời liền đưa cho nàng một khối lệnh bài, nghiêm túc nói: “ Thiên Tình, ta kiệt lực an bài hết thảy, nhưng là không thể đảm bảo ngươi một đường bình an không gặp trắc trở. Đây là phong ấn của Lễ thân Vương phủ, nếu gặp phải nguy hiểm đến sinh mệnh, trước hết ngươi phải bảo toàn tính mạng của chính mình, trở lại Vương phủ nói sau.”
Thiên Tình im lặng nhìn vào mắt hắn, gật gật đầu: “ Ta hiểu được, Đình Nam, ở lại Vương phủ, ngươi cũng phải thật cẩn thận.”
Lạc Đình Nam khẽ nhếch môi: “ Không có gì, Duẫn Lâm sẽ không để ta chết. Nàng ta còn cần ta. Nàng ta nếu muốn lần nữa sinh đứa nhỏ phải dùng đến ta, cho nên nàng không cần lo lắng!”
Khi đang nói chuyện, xe ngựa chậm rãi dừng lại. Lạc Đình Nam hơi hơi vén rèm xe lên, hai người trông thấy một cái hồng môn, bên trên có treo một tấm biển, bốn chữ to hiện ra “ Hồng Y dược quán”
Trước cửa đã có một cỗ xe ngựa khác đứng chờ. Một người trung niên nam tử thân hình cao lớn đứng ở đó chờ, “ Đình Nam, các ngươi đã tới, mau, không nên ở lâu, chúng ta phải sớm rời khỏi thành.”
“ Ta không khách khí nhiều lời, Lí huynh, kính nhờ ngươi!” Lạc Đình Nam ôm Thiên Tình xuống xe, trực tiếp bế nàng lên chiếc xe ngựa kia. Sau khi đặt nàng lên xe, hắn lại nhớ đến người nam tử họ Lí đứng bên cạnh, bái tạ nói: “ Thời gian khẩn cấp, về sau tái tạ”
“ Ngươi với ta có gì phải khách khí!” Nam tử họ Lí cười nói, hướng về phía bên kia ra hiệu, “ Các ngươi lập tức khải trình, ngày đêm kiêm trình không được trì hoãn!”
Mã tiên* giương lên, xe ngựa rất nhanh tuyệt trần rời đi.
“ Lí huynh, đa tạ” Đa tạ nhiều lần, nhưng ánh mắt Lạc Đình Nam đã phiêu đến hướng xe ngựa đi, mơ mờ hồ hồ thấy đầu của một người nơi cửa sổ, còn có đôi tay Thiên Tình đang dùng sức múa may cáo biệt. Trong lòng Lạc Đình Nam thở dài một tiếng. Tâm như bị một đao chém thành lỗ hổng, chỉ có thể mặc niệm: Thiên Tình, bảo trọng!
Ngày đêm kiêm trình chạy đi, bọn hắn đã rời đi kinh thành rất xa. Ba ngày ba đêm bôn ba làm cho thần kinh của mỗi người đều trở nên mệt mỏi.
Thiên Tình được đối đãi rất tốt. Mỗi ngày nàng đều được ăn những bữa cơm phong phú, giàu dinh dưỡng. Xem ra nam tử họ Lí đối với cuộc trốn đi lần này của nàng quả thật phải phí một phen tâm tư. Sau khi dùng xong cơm chiều, Thiên Tình nhắm mắt dựa vào nhuyễn y, mơ mơ màng màng ngủ.
“ Cô nương, ngươi nghỉ ngơi có tốt không?” Đột nhiên, một phu xe khôi ngô tuấn tú vén rém mà vào. Hắn chính là người mà nam tử họ Lí phái đi bào hộ nàng cả cuộc hành trình.
Thiên Tình nhanh chân ngồi dậy, xích ra tạo thành một chỗ cho người nọ ngồi xuống. Người nọ đối nàng rất tốt, đã nhiều ngày nàng ở một mình nhàm chán, hắn thường xuyên tiến vào cùng nàng nói chuyện phiếm.
Hắn nhưng không có ý tứ muốn ngồi xuống, vẻ mặt ngưng trọng nói: “ Chúng ta bị người theo dõi, không thể xác định là sơn tặc vẫn là đám người đuổi giết ngươi. Vì đảm bào an toàn, đợi lát nữa chúng ta đến tửu lâu phía trước giả trang nghỉ ngơi. Ta sẽ mang ngươi theo cửa sau cưỡi ngựa trộm rời đi tửu lâu, những người còn lại vẫn đánh xe ngựa rời đi để dời đi sự chú ý của người khác. Sau đó, chúng ta sẽ ở dịch trạm tập hợp lại, vừa vặn chúng ta cũng cần ở dịch trạm đổi ngựa.”
Thiên Tình gật đầu, tự biết nguy hiểm tới gần: “ Vất vả các ngươi.”
Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước tửu lâu. Một hàng năm người xuống xe ngựa, tiến về phía tửu lâu. Bên trong âm thanh ồn ào, khách thương qua lại đều ở trong dùng bữa. Bọn họ tiến lên kêu rượu và thức ăn tốt nhất, mặt khác phu xe mang theo nàng đi ra cửa sau.
Cửa sau có hai con ngựa đang chờ. Nàng cùng phu xe hai người cưỡi ngựa, lặng yên không một tiếng động rời đi tửu lâu. Đáng tiếc chưa đi được bao xa phía sau liền vang lên một trận thanh âm tao loạn, tiếng vó ngựa hỗn độn, xem ra là bị người phát hiện. Thiên Tình trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hôm nay không thể tránh khỏi bọn người này!
“ Không xong, như thế này làm sau thoát được.” Phu xe thấp giọng ảo não. Một lát sau hắn dừng ngựa lại, xoay người xuống ngựa, “ Cô nương, ngươi cứ dọc theo con đường này hướng về phía trước. Đi được một nửa đổi sang đi bộ, dấu chân ngựa rất dễ dàng để lộ hành tung! Ngươi chỉ cần đi xuyên qua được phiến rừng này, có thể đến dịch trạm phía trước, nơi đó người đông, ngươi sẽ an toàn hơn nhiều. Ta giúp người ngăn đón bọn người phía sau, ngươi mau đi đi!”
“ Ngươi cũng thỉnh bảo trọng!” Thiên Tình biết giờ phút này không phải thời điểm để nói lời từ biệt. Nàng hai chân dùng sức kẹp hai bên bụng ngựa. Con ngựa tê lên một tiếng, nhanh chân chạy như điên. Hẳn là phải cảm ơn những ngày săn thú cùng Hoàng Huynh, làm cho nàng học được cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi cũng không tồi, bằng không thật không biết phải chế ngự con ngựa này như thế nào!
Sắc trời mỗi lúc một đen lại, thời gian đã muốn hoàng hôn, tà dương nơi chân trời hồng đến chói mắt, đỏ ửng tựa như máu! Thân ảnh nàng mờ ảo sau rừng cây thâm u, hai tay tiêm nhược năm chặt dây cương, cắn chặt môi, một một sợi dây thần kinh đều gắt gao buộc chặt.
Phía sau là đao quang kiếm ảnh, tiếng kiếm thương vọng lại trong bầu trời đêm, phu xe đã ngăn trở bọn người đuổi giết nàng. Trong khi cấp tốc chạy đi, y phục bị cắt qua thật sự lam lũ. Trên người cũng không biết chịu bao nhiêu vết thương, cảm giác đau cũng lặng dần, chính là trong đầu chỉ có một ý nghĩ liều mạng— chạy! Bên tai tiếng gió gào thét mà qua, như là thanh âm gầm nhẹ của ác ma!
Sau khi nàng chạy được rất xa, ba cái bóng đen đột nhiên dừng trước mặt nàng, ngăn lại đường đi của nàng, sát khí đột nhiên nổi lên!