Thanh âm của Thiên Tình đầy ôn nhu “Không đau, không đau, kiên nhẫn một chút.
“
Tuy chỉ là 1 động tác nhẹ nhàng cũng đã làm cho sắc mặt Tần Nhiễm Nhi từng trận tái nhợt, đau đớn kịch liệt ăn mòn chút ý thức còn sót lại của Nhiễm Nhi, mái tóc rủ xuống, không thể nhìn thấy cảm xúc của nàng, chỉ có thể nghe thấy từng trận tiếng nói thì thào đứt quãng “Tỷ tỷ, đau quá, đau quá!”
Tiểu sư phụ rất nhanh giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, cũng băng bó vùng bụng cho nàng.
Thiên Tình quan thiết [quan tâm + tha thiết] hỏi “Tiểu sư phụ, nàng ấy không sao chứ?”
Tiểu sư phụ lắc đầu.” Không có việc gì, Thiên Tình, công tử phòng bị như vậy cũng là bình thường, thân là đế vương, cảnh giác phải cao hơn người bình thường gấp vài lần, cho nên ngươi đừng trách công tử, những lời vừa rồi ngươi nói với hắn làm cho hắn rất thương tâm!”
” Ân! Ta biết, chút nữa ta đi gặp hắn !” Thiên Tình gật đầu, ngồi xuống bên giường
” Nhiễm Nhi ! “Hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, Thiên Tình cả kinh, đau đớn nhìn khuôn mặt tái nhợt mà ngây ngốc của nàng, công tử cư nhiên đả thương nàng, đây là số mệnh của nàng a.
Nàng há có thể không biết tính cảnh giác của đế vương, nhưng Nhiễm Nhi chỉ là 1 tiểu cô nương đơn thuần a
Nhớ đến hoàng huynh của mình, bởi vì khi ngủ có 1 thị nữ tới gần mà đã chặt bỏ ngón tay của thị nữ này, nàng vẫn nghĩ rằng Sở Nghi Hiên vốn không tàn nhẫn như hoàng huynh hoặc như Âu Dương Thanh Minh, nhưng hôm nay xem ra nàng đã sai lầm rồi, có lẽ, tất cả những người quyền quý đều như thế, bởi vì mạng sống của họ là thứ quý giá nhất, Thiên Tình lập tức ngẩng đầu lên, áp lực trong nháy mắt đánh vào cảm xúc
Lúc này mới cẩn thận nắm lấy tay Nhiễm Nhi ” Nhiễm Nhi, còn đau không?”
Tần Nhiễm Nhi vẫn không biết rốt cuộc sao lại thế này, nàng chỉ muốn nhìn xem khách điếm này như thế nào, mới ghé vào song cửa để nhìn, không ngờ mới đó đã bị thương
Đau đớn kịch liệt, Tần Nhiễm Nhi bởi vì 1 câu quan tâm của Thiên Tình mà sắc mặt chết lặng nãy giờ mới có 1 tia biểu cảm, gắt gao nhíu mày, nước mắt đua nhau chảy xuống ” Tỷ tỷ, hắn vì sao lại đả thương ta ? “
Nhìn thấy lệ rơi đầy trên gương mặt trắng bệch của nàng, trong mắt đau xót, Thiên Tình lập tức lấy tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói “đừng khóc, đừng khóc.
Hắn tưởng rằng muội là người xấu, chỉ là hiểu lầm mà thôi, về sau muội đừng tới gần hắn là được ! “
Tần Nhiễm Nhi thống khổ lơi lệ, đang định nói gì đó nhưng cơn đau trên thân thể đã phá hủy hết mọi ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn ” tỷ tỷ, đau quá ! “
” Ta biết! Ta biết!” Nhìn bộ dáng lúc này của nàng, Thiên Tình chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng dao động, dịu dàng vỗ tay nàng, an ủi nói ” Là ta không tốt, là ta không tốt, ta không nên đi lấy thức ăn, Nhiễm Nhi, muội yên tâm, về sau ta sẽ bảo vệ muội, sẽ không để ai làm tổn thương muội nữa.
Công tử cũng không phải là cố ý, muội đừng trách hắn ! “
Nàng biết công tử rất cảnh giác, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng công tử sẽ nặng tay với 1 tiểu nữ tử nhỏ bé như vậy, có lẽ nàng cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt thị huyết [khát máu] của công tử.
Thử hỏi, có người đế vương nào mà không thị huyết đây ?
Bi thống [bi thương + thống khổ] thở dài, nhẹ nhàng vỗ lên tay Nhiễm Nhi, cho đến khi nàng không còn rơi lệ, lúc này mới thấp giọng nói “Có muốn uống chút nước không ? “
Gật nhẹ đầu, thần trí có chút rã rời, Tần Nhiễm Nhi nhắm mắt lại ” Tỷ tỷ, ta ngủ, ngủ sẽ không đau!”
” Được ! muội ngủ đi!” Thiên Tình giúp nàng đắp chăn, thấy nàng đã ngủ mới rời đi
Nàng đứng trước phòng nghỉ, ngoài cửa đã được Sở Nghi Hiên bố trí thị vệ, có lẽ là người do tiểu sư phụ sắp xếp.
Thiên Tình do dự, cửa đột nhiên mở ra, Sở Nghi Hiên vẻ mặt âm u nhìn Thiên Tình
” Công tử!” Thấp giọng mở miệng, Thiên Tình tiến lên từng bước.
Sở Nghi Hiên 1 phen ôm Thiên Tình vào trong lòng, đóng cửa ” phanh ” 1 tiếng.
Đầu của hắn vùi vào hõm cổ nàng ” Nàng đang trách ta có phải không ? “
” Không có!” Thiên Tình thản nhiên nói.” Ngươi là hoàng đế, có thể tùy ý giết người, thật sự rất bình thường, ta không trách ngươi!”
“Nhưng ánh mắt của nàng đã nói rõ, nàng rõ ràng đang trách ta nhưng không nói ra, Thảo nhi, ta biết nàng tức giận, ta không ngờ nàng ta không có võ công, ta cứ nghĩ nàng ta biết võ công ! ” Sở Nghi Hiên lắp lắp giải thích, thanh âm khàn khàn.
Thiên Tình nghe thấy trong ngữ khí của hắn có 1 tia ấm ức, biết rằng hắn cũng có áy náy và hối hận.
Chỉ vỗ khẽ lên đầu vai của hắn “Công tử, ta không trách ngươi, chỉ xin người về sau đừng như vậy, nàng ấy chỉ là tò mò mà thôi, ngươi không thấy bộ dáng của nàng ấy khi ngủ đâu, người khác cho đem nàng ấy đi bán thì nàng ấy vẫn ngủ, nữ tử như vậy như thế nào có thể là thích khách đây ? Nàng ấy không có tâm cơ gì đâu ! “
” Thảo nhi! Nàng thật lương thiện!” Sở Nghi Hiên ôm chặt nàng!
Thiên Tình nhẹ nhàng tránh ra, ánh mắt có chút trốn tránh “Công tử, cẩn thận vết thương của ngươi”
Thấy nàng cự tuyệt hành động thân mật của mình, Sở Nghi Hiên có chút ảo não ” Thảo nhi, rõ ràng là nàng đang trách ta, vì sao lại nói dối ? Nàng mắng ta cũng được, ta không muốn nàng như thế này ! “
Thiên Tình lắc lắc đầu, đỡ hắn đến trên giường.” Công tử, ngươi mau nghỉ ngơi đi, ngươi phải hảo hảo dưỡng thân mới được!”
” Thảo nhi ! ” Giọng nói của Sở Nghi Hiên có chút yếu ớt mà khàn khàn, thân mình cao lớn giống như bị đông cứng, cứ đứng đó không chịu lên giường
Hắn đột nhiên ấn vào miệng vết thương của mình, Thiên Tình cả kinh hét lên chói tai ” Công tử, ngươi làm cái gì vậy ? “
” Dù sao thì nàng cũng tức giận rồi ” Thở hỗn hển, Sở Nghi Hiên nhíu mi giận dỗi nói ” Ta cũng không cần phải dưỡng thương, ta chết là được ! “
Thiên Tình vội vàng nắm lấy tay hắn, tiến lên ôm hắn, để phòng hắn lại tự đánh mình ” Ngươi thực ngốc!”
Nàng từ từ thở dài.” Ngươi như vậy thì nói ta phải làm sao bây giờ ? Ta quả thật rất tức giận, nhưng ta đã tha thứ cho ngươi rồi, ngoan, nằm lên giường đi ! ngươi như thế nào mà giống tiểu hài tử đến thế ? “
Cầm lại tay Thiên Tình, Sở Nghi Hiên mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, run rẩy cùng hân hoan nói ” nàng thật sự không trách ta sao ? “
“Để ta xem vết thương của ngươi!” Thiên Tình ngẩng đầu lên, lo lắng kiểm tra vết thương trên ngực hắn ” Tốt quá, không có chảy máu ! “
“Họa một ngàn năm, không chết được.” Sở Nghi Hiên cười nói..