Sở Nghi Hiên vẫn chưa ngủ, lúc này ngẩn ra, lập tức xoay người nhìn Thiên Tình đang đứng bên giường sắc mặt không tốt, trong lòng vui vẻ, khàn giọng mở miệng “Nàng đang lo lắng cho ta?”
“Ta đương nhiên lo lắng công tử!” Thiên Tình đang cầm chén thuốc nhìn Sở Nghi Hiên, trong mắt đầy bất lực, hắn thật sự là 1 đứa trẻ sao? Cư nhiên lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ lúc trước hắn không uống thuốc là vì để cho nàng tự mình đến nhắc nhở hắn sao, nhưng nam nhân ngây thơ này luôn làm cho nàng thật sự bất lực
Thiên Tình nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên mặt Sở Nghi Hiên, cầm chén thuốc trong tay đưa qua “Công tử, uống thuốc đi!”
“Được!” Nhanh chóng đáp lời, Sở Nghi Hiên nhận lấy chén thuốc trong tay Thiên Tình, 1 ngụm uống cạn, tựa hồ căn bản không phát hiện ra thuốc này rất đắng
Nghe lời như vậy, hại nàng nhớ tới lúc vừa rồi dùng miệng bón thuốc cho hắn, mặt đỏ lên, nhanh chóng nói “Công tử, ngươi nghỉ ngơi đi! Ta đi đây!”
“Chậm đã! Không thể ở lại sao?” Sở Nghi Hiên bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt cầu xin nhìn Thiên Tình, khàn khàn nói tiếp “Thực xin lỗi, ta hứa sẽ không cưỡng cầu!”
Thiên Tình ánh mắt phức tap nhìn Sở Nghi Hiên đang tựa vào bên giường “công tử ngủ đí Thiên Tình ở bên trông ngươi! Ta sẽ không đi nhưng ngươi phải nghe lời, mau đi ngủ đi!”
“Thảo nhi! Vốn dĩ chúng ta đều ngủ chung 1 gian phòng, nhưng từ khi Tần Nhiễm Nhi đến đây, chúng ta liền không ngủ chung nữa!” Sở Nghi Hiên ủy khuất nói
Thiên Tình cười khẽ: “Công tử, cô nam quả nữ sẽ làm hạ nhân hiểu lầm, cứ nên tách ra thì tốt hơn!”
“Hiểu lầm cái gì? Trẫm thích nàng cả hậu cung đều biết, đại thần trong triều cũng biết, sợ cái gì?” Sở Nghi Hiên vẫn bướng bỉnh “Ta cam đoan sẽ không động đến nàng! Không có sự đồng ý của nàng, ta sẽ không động đến nàng, chỉ ôm nàng ngủ thôi, có được không?”
Trong mắt nàng trở nên ảm đạm, có chút khó xừ, cảm thấy nếu cứ như vậy, nàng sớm muộn cũng sẽ đánh mất chính mình
“Thực xin lỗi!” Hiểu lầm sự phức tạp trong mắt nàng, Sở Nghi Hiên trẩm giọng mở miệng, trong thanh âm mang theo ủy khuất, chậm rãi nhắm mắt lại
Thiên Tình cảm thấy không đành lòng, tâm tư giằng co 1 hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút cô độc của Sở Nghi Hiên, nhấc chân bước đến bên giường nhưng không ngờ lại vấp phải chân ghế
1 tiếng thét kinh hãi vang lên, dưới chân vừa trợt, thân mình gầy yếu của Thiên Tình đột nhiên ngã thật mạnh lên trên người Sở Nghi Hiên
Đây là lần đầu tiên Thiên Tình ngã vào lòng mình, sắc mặt trắng bệch của Sở Nghi Hiên lại 1 lần nữa cong lên thành nụ cười, thanh âm trầm thấp mang theo mê hoặc vang lên bên tai Thiên Tình “Không sao chứ?”
“Không sao!” Chống tay xuống giường định nhấc người lên thì lại 1 lần nữa nhìn thấy nụ cười yếu ớt bên khóe miệng của Sở Nghi Hiên, làm cho thân mình Thiên Tình lại 1 lần nữa ngã xuống
“Nàng?” Lại 1 lần nữa tiếp lấy thân mình yếu ớt đang ngã xuống của Thiên Tình, nụ cười bên khóe miệng Sở Nghi Hiên càng thêm sâu hơn “Đây chính là nàng chủ động a!”
Sở Nghi Hiên nói xong, bạc thần [môi mỏng] liền nhắm ngay môi nàng, đầu lưỡi tách hai hàm răng của nàng ra, hơi thở ấm áp tập kích khoang miệng nàng, nhìn thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, không cho nàng phảng kháng, lập tức cướp lấy ngọt ngào trong miệng nàng
Thiên Tình hoảng hốt tránh thoát hắn.
“Công tử!”
“Chỉ hôn 1 chút mà thôi, làm oa nhi [cô bé] tức giận rồi!” Hắn lại bắt đầu trưng ra khuôn mặt tươi cười
“Công tử, nếu không có việc gì, ta đây trở về trước!” Nhanh chóng mở miệng, Thiên Tình hấp tấp đứng lên, bất chấp xấu hổ, cũng bất chấp nụ cười giờ phút này có chút suy yếu của Sở Nghi Hiên “Ngày mai ta lại đến thăm ngươi!”
“không được!” Nụ cười trong nháy mắt biến mất, Sở Nghi Hiên kiên định mở miệng, ánh mắt thâm sâu nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Thiên Tình “Không được đi!”
Thiên Tình nhìn thần sắc kiên định của Sở Nghi Hiên, khiên cưỡng cười “Công tử nghỉ ngơi đi, ta đi trước!” cũng không chờ hắn đáp ứng “Thiên Tình nhanh chóng đi ra khỏi phòng!”
Về tới cung điện của mình, Tần Nhiễm Nhi đang đợi nàng ngoải cửa, nhìn thấy nàng trở về “Tỷ tỷ, tỷ về rồi?”
Gật đầu, Thiên Tình cảm thấy sắc mặt Nhiễm Nhi không được tốt “Sao vẫn còn chưa ngủ?”
Tần Nhiễm Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn “Tỷ tỷ, nơi này thật buồn!” Ta muốn rời đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhưng mà ta không có tiền!”
“Rời đi?” Thiên Tình nhíu mi “Muội đi đâu? Rời khỏi đây thì muội làm sao mà nuôi sống chính mình?”
Tần Nhiễm Nhi thở dài “Tỷ tỷ! Ta hôm nay là muốn nói với tỷ, ta phải rời đi! Ta quyết tâm rồi, ta đi làm công kiếm tiền cũng được! Hơn nữa ta ở đây, tỷ với hoàng đế ca ca cũng chẳng có tiến triển gì, ta đi rồi, tỷ có thể gả cho hắn! Tránh cho ta mỗi ngày đều làm chướng mắt hắn!”
“Nhiễm Nhi!” Thiên Tình sửng sốt, mấy ngày nay nàng luôn coi Nhiễm Nhi như là bạn tốt, nên đối với chuyện của nàng, Nhiễm Nhi cũng biết được 1 phần “Muội đi rồi, ta phải làm sao bây giờ? Muội cũng biết ta là đang trốn tránh công tử.
Không phải sau khi vết thương khỏi rồi, chúng ta cũng đã khấu đầu kết bái sao? Muội là muội muội của ta, muội phải giúp ta!”
Nhiễm Nhi bất đắc dĩ thở dài “Thượng đế ơi, cứu ta đi! Tỷ tỷ, tỷ đừng cứ do dự không quyết như vậy, tỷ cứ xoay đi xoay lại giữa hai nam nhân, tỷ rốt cuộc là thích người nào ? »
“Nhiễm Nhi!” Thiên Tình bất đắc dĩ, kéo nàng đi vào, hai người ngồi bên bàn “Muội cũng biết, ta và Âu Dương Thanh Minh vốn không có khả năng!”
Tần Nhiễm Nhi nháy nháy mắt “Tỷ tỷ, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu đã không được đáp lại thì tỷ chuyển mục tiêu đi! Dù sao tỷ cũng có phòng bị [bản gốc là "bị thai" ta cũng chẳng biết edit thế nào T.
T] rồi, sợ gì ! »
“Phòng bị?”
“Chính là người đã dùng qua ! » Tần Nhiễm Nhi lại nói « ta thấy tên hoàng đế này tuy rất đáng giận, hơn nữa lần trước còn không phân biệt trắng đen mà đã cho ta 1 đao, nhưng là ta thấy nam nhân này đối với tỷ là thật tâm ! ta chưa từng gặp qua Âu Dương Thanh Minh, nhưng ta cảm thấy chuyện tỷ kể rất kỳ quái, tỷ tỷ có thật lòng yêu Âu Dương Thanh Minh không ? có đôi khi, tình yêu là không cần báo đáp, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc thì cần gì phải để ý đến những chuyện khác ! Dù sao, tỷ có yêu thì đã tốt lắm rồi !.