Đôi mắt sáng lóe lên trong bóng tối, hàng mi đậm dài, trong nháy mắt, giống như có 1 dòng điện đánh thẳng đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim hắn, làm cho tim hắn bất chợt đập nhanh.
Tiếng gọi nhỏ của nàng làm cho hắn run rẩy không thôi, nàng đang gọi hắn sao? Hắn biết rõ là không phải nhưng 2 tiếng không rõ của nàng làm cho hắn nghĩ rằng nàng đang gọi mình
Hắn đột nhiên lại ôm lấy nàng, 1 sự ấm áp quen thuộc theo hơi thở vây quanh lấy nàng, nàng bỗng dưng tỉnh lại từ trong trạng thái thất hồn lạc phách, thân mình run lên, thanh âm của hắn có chút run run “Mặc kệ ngươi là ai, để ta ôm 1 chút”
Tựa hồ chỉ có ôm có thể trấn áp cảm giác hư không trong lòng hắn.
Ôm nàng hắn thật sự cảm thấy thoải mái một chút, muốn ức chế cảm giác kỳ quái này, nâng mắt nhìn nàng, trầm thấp nói “ ‘Vương gia’ mà ngươi gọi là ai?”
Thiên Tình sửng sốt nhớ tới Âu Dương Thanh Minh “Hắn là tướng công của ta! Ngươi có thể buông ta ra không?”
Nam tử vẫn ôm nàng “Tướng công của ngươi là vương gia?”
« Ân »! Thiên Tình gật đầu “Hắn là 1 nam tử thần dũng anh tuần!”
« Ngươi rất yêu hắn ! » Hắn lại hỏi, không hiểu sao khi nhắc tới chữ « yêu » này, trong lòng hắn lại nhói đau
« Ân! » Thiên Tình gật đầu “ta yêu hắn!”
“Yêu là gì?” Hắn mờ mịt hỏi.
Thanh âm của hắn mang theo mông lung và nghi hoặc làm cho người ta nghe xong mà thấy sống mũi cay cay.
Nàng cúi đầu, khép mắt lại, rồi mở mắt ra, rồi lại khép lại, mở ra, không ngừng lặp lại, kìm nén cơn xúc động muốn rơi lệ “Yêu là sống chết cũng không buông tay, nhưng là ta lại không ở bên cạnh hắn!”
« Hắn ở nơi nào? »
« Bị tặc nhân hãm hại, sống chết không rõ, ta cũng đang tìm hắn ! » Nàng từ từ nói « Đại hiệp, xin buông ta ra ! »
Hơi thở trên người nàng làm cho ánh mắt hắn không hiểu sao trở nên u ám, cảm giác này làm cho hắn khó hiểu, Thiên Tình ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt tràn ngập ham muốn của hắn, theo bản năng cúi đầu, có chút quẫn bách muốn tránh khỏi hắn « Buông ta ra ! »
Tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Thiên Tình giãy dụa muốn rút lại nhưng lại bị hắn chế trụ.
Khi tiếp xúc với da thịt mềm mại nhu nộn khác hẳn cảm giác lạnh lẽo của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không nỡ buông ra.
Thấy hắn không chịu buông tay, Thiên Tình không khỏ đỏ bừng mặt, tức giận kêu lên « buông ta ra ! Không cần như vậy ! »
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, hắn đột nhiên cúi người hôn lên môi nàng, nụ hôn đột ngột làm cho lòng nàng giống như bị cái gì chế trụ, cảm thấy thê sở [thê lương + khổ sở] muốn rơi lệ.
Hơi thở của hắn cực kỳ giống Âu Dương Thanh Minh.
Nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh, độc tố ‘kiếp này duy nhất’ bắt đầu dâng lên từ chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
1 dòng nhiệt trào đến, thật khó chịu, lý trí còn sót lại nói với nàng độc tố lại phát tác, không cần, nàng không thể phát sinh cái loại quan hệ này với bất luận kẻ nào.
Nàng là nữ nhân của Âu Dương Thanh Minh, không thể « Giết ta, nhanh lên, giết ta ! »
Nam tử nhìn thấy Thiên Tình hô hấp hỗn loạn, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Chỉ là ánh mắt mơ màng của nàng làm cho hắn đột nhiên bị hấp dẫn, ánh lửa lay động trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hai gò má mơ hồ nổi lên 1 mạt đỏ ửng
« Giết ngươi làm cái gì? » Hắn lại hôn lên môi nàng, hắn thích hương vị trong miệng nàng, mùi hương thanh tân đó làm cho hắn cảm thấy phiền não trong lòng như được an ủi.
Những hình ảnh vỡ vụn kia tựa hồ cũng dần biến mất, hắn lại cúi người hôn lên môi nàng, cố gắng đoạt lấy hương thơm ngát của nàng
Bị hắn hôn đến mức thiên địa rung chuyển, độc tố cũng rất nhanh tràn lên, chỉ thấy trên mặt nàng nổi lên 2 mạt ửng hồng say lòng người, trên người mồ hôi đầm đìa, đôi môi kiều diễm đỏ mọng như khát nước, mấp máy ngâm kẽ, thân thể run lên, trước ngực không tự chủ được mà phập phồng cao thấp, y phục cũng vì trước ngực phập phồng mà hơi hơi mở rộng, thân thể cong về phía sau, giông như rất khó chịu, ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo
Nam tử nhíu mi, không buông tha cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hỏi « Ngươi trúng độc sao ? »
Nàng muốn nói chuyện nhưng sau khi mở miệng lại phát ra tiếng rên rỉ.
Thiên Tình cũng bị thanh âm của mình dọa nhưng thân thể lúc này giống như đã không còn là chính mình.
Thân thể nàng không khống chế được mà uốn éo trong lòng hắn, chui vào trong ngực hắn, hơi thể nam nhân đặc thù làm cho nàng khoan khoái, chóp mũi cọ cọ vào thân thể hắn, ngửi lấy mùi hương đó
« Giết ta nhanh lên, giết ta! » Thiên Tình mở đôi mắt vô tội, hai tròng mắt được phủ kín bởi 1 tầng sương mù « Xin ngươi, giết ta đi ! »
« Ngươi giống như bị trúng độc ? » Mặt nạ nam tử chau mi, đôi môi cong lên nở nụ cười mang theo 1 tia lãnh tà « Đôi mắt ngươi mê ly như thế, ngươi khát vọng ta chạm vào ngươi, có phải không ? »
Thiên Tình liều mạng khống chế thân thể của mình, giữ khoảng cách với hắn « Xin ngươi, giết ta đi, xin ngươi ! »
Nhìn thấy mái tóc dài của nàng hỗn loạn phiêu tán trên đôi vai gầy yếu, trong mắt lúc này phủ 1 tầng bạc sa.
Nàng dùng hai tay ôm lấy thân mình run rẩy của mình, gắt gao cắn chặt môi.
1 giọt máu tươi theo đôi môi tái nhợt lặng lẽ chảy xuống, giống như đứa trẻ bất lực, đáng thương, làm kẻ khác đau lòng
Hắn không hiểu sao mà càm thấy đau lòng, nhẹ thở dài 1 tiếng, ghé sát tai Thiên Tình nói « Giết ngươi làm sao ? Không phải giải độc là được rồi sao ? »
Hắn lại cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn làm cho ngươi ta mê muội.
Khóe miệng hắn cong lên 1 nụ cười quỷ dị, ôm lấy vòng eo gầy yếu của nàng « Để ta giúp ngươi giải độc, không được sao ? »
Bàn tay trượt xuống hạ thể của nàng, ôm lấy nàng đi đến 1 chỗ bằng phẳng trong bóng tối, hắn đặt nàng xuống mặt đất, cởi ngoại y của mình
« Ngô » Thiên Tình đã hoàn toàn chìm vào mê muội, trong miệng nỉ non « Vương gia ! »
2 chữ ‘vương gia’ này giống như thúc giục hắn, hắn run lên, lại cúi người, trong mắt lóe lên tia sáng, trầm thấp mở miệng « Ta giúp ngươi ! »
Thanh âm ám trầm của nam nhân giống như 1 loại chú ngữ, Thiên Tình chậm rãi mở đôi mắt mông lung, chiếc mặt nạ hồ ly anh tuấn tà nịnh trước mắt cư nhiên bị nàng xem thành Âu Dương Thanh Minh, trong lòng giống như bị cái gì đó va chạm.
Đôi môi dính máu nhẹ nhàng phun ra 1 chữ, mang theo quyến luyến vô hạn « Vương gia ! ».