Vách núi
“Sở Nghi Hiên, đem nữ nhi trả lại cho ta!” Âu Dương Thanh Minh phẫn nộ gầm nhẹ, nổi đau đớn phủ kín đôi mắt thâm sâu
Mà Sở Nghi Hiên chính là đang ôm Giải Ngữ trong tay, tay kia thì cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vào Âu Dương Thanh Minh “Âu Dương Thanh Minh, mấy ngày nay ngươi hạnh phúc bên Thiên Tình, mà ta thì lại nhận được 1 kết cục cô tịch như thế!”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Trong giọng nói của Âu Dương Thanh Minh có chút run rẩy, lại cố gắng làm cho thanh âm của chính mình có vẻ bình thản, bởi vì hắn thật sự lo lắng cho nữ nhi của hắn
Ánh mắt của Sở Nghi Hiên sắc bén như chim ưng, nhìn chăm chú Âu Dương Thanh Minh, đột nhiên khẽ cười nói “Ta muốn cùng ngươi đánh 1 trận!”
“Đánh nhau là chuyện của lũ người thô tục, ta khinh thường!” Âu Dương Thanh Minh nở nụ cười thâm sâu khó lường, tay nắm kiếm siết chặt, hàn ý tỏa ra từ thân mình cơ hồ trong nháy mắt có thể làm không khí xung quanh đông kết “Trả nữ nhi lại cho ta!”
Sở Nghi Hiên cười lạnh “Nhưng đánh nhau là chuyện công bằng nhất.
1 lần này chưa chắc sẽ giống lần trước!”
Âu Dương Thanh Minh hừ nhẹ 1 tiếng, cười nói “Tuỗi trẻ khí thịnh, không biết cái gì mới là công bằng thật sự! Thiên Tình vốn là thê tử của ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ cần đánh thắng 1 trận, nàng có thể thuộc về ngươi? Lúc trước Thiên Tình bị ngươi bắt đi, nàng cũng không có nói với ngươi cho dù ta chết đi, nàng sẽ không đến với ngươi sao? Ngươi bắt óc nữ nhi của bọn ta, ngươi nghĩ rằng Thiên Tình sẽ tha thứ cho ngươi?”
“Tốt lắm! 1 câu nói làm cho mọi chuyện ta làm đều biến thành sai trái!” Sở Nghi Hiên chau mi, khóe môi nhếch lên 1 nụ cười thị huyết
“Được! chỉ cần ngươi trả nữ nhi lại cho ta, mọi chuyện tùy ngươi!” Âu Dương Thanh Minh ảm đạm cười “1 kiếm phải không? Hai kiếm cũng có thể!”
Sở Nghi Hiên có hơi sửng sốt, trong lòng khó có thể kiềm chết, đôi mắt trong suốt nhen lên hận ý, cầm kiếm mãnh lực xông thẳng đến Âu Dương Thanh Minh, 1 khắc đó, Âu Dương Thanh Minh cũng không né tránh, khoảnh khắc cuối cùng, lực đạo trong tay Sở Nghi Hiên lại giảm bớt, thanh đao cũng không hoàn toàn đâm thẳng vào tim mà là lệch sang 1 bên “Âu Dương Thanh Minh, đây là của ngươi nợ ta!”
Âu Dương Thanh Minh thật sự không nghĩ rằng hơn 1 năm sau, nam nhân xinh đẹp sở hữu quyền lực tối thượng ngang bằng hắn, mang theo nụ cười yêu nghiệt họa thế, đem tất cả mọi người đùa bỡn trong tay, đâm kiếm vào ngực hắn đã không khỏi oán thán lúc trước không lường trước được hậu hoạn
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Lúc Thiên Tình và Lạc Đình Nam chạy tới, liền thấy Sở Nghi Hiên đâm kiếm vào ngực Âu Dương Thanh Minh
Trong nháy mắt, đau đớn tràn ngập, sắc mặt ngây ngốc trắng bệch, bật ra tiếng kêu thê lương “Không-“
Sở Nghi Hiên quay đầu lại nhìn thấy Thiên Tình và Lạc Đình Nam, hơi hơi cười cười “Thảo nhi, bị nàng phát hiện rồi!”
Có lẽ tiếng kêu kia rất vang, đã đánh thức Giải Ngữ đang say giấc, nàng mờ mịt mở mắt, nhìn thấy nam tử mang theo nụ cười yêu nghiệt họa thế đang nhìn nàng, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhín thở nhìn Sở Nghi Hiên
“Công tử, ngươi thật tàn nhẫn!” Thiên Tình lạc giọng quát, Lạc Đình Nam đã chạy lên đỡ được Âu Dương Thanh Minh
“Biểu ca, ngươi thế nào rồi?” Nhanh chóng điểm huyệt cho hắn, ngăn cho máu chảy ra
Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Ta không sao, Sở Nghi Hiên, ngươi có thể trả nữ nhi lại cho ta chưa?”
Tuy đã khống chế miệng vết thương nhưng máu tươi vẫn từ vết thương từng giọt từng giọt rơi xuống, Thiên Tình chạy lên ôm lấy Âu Dương Thanh Minh, hắn bỗng nhiên thoải mái cười lên, ánh mắt hai người giao nhau, đó là 1 lời hứa sinh tử, vô cùng ân ái, làm cho trong mắt Sở Nghi Hiên nổi lên ý cười trống rỗng.
cúi đầu nhìn đứa trẻ trước ngực, lúc này hắn thật sự chết tâm rồi.
Trong mắt Thiên Tình không có hắn, hắn chết tâm rồi
“Vỉ sao? Vì sao lại đối với vương gia như vậy?” Thiên tình rống lên “Đem nữ nhi trả lại cho ta, Sở Nghi Hiên, vốn là ta nợ ngươi chứ không không phải là vương gia nợ ngươi!”
Giải Ngữ nuốt nuốt nước miếng, nhìn 1 màn tình trái cẩu huyết này, lại nhìn sang Sở Nghi Hiên trước mặt, nàng nhìn thấy ánh mắt hắn vô cùng ấm áp, ẩn chứa chút cô đơn và ôn nhu vô hạn, trên mặt tái nhợt, 1 loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế đánh úp lại, nàng chỉ là 1 tội nhân đáng chết xuyên qua rồi sống lại, nhìn thấy nỗi đau đớn trong mắt hắn, nàng liền giống như nhìn thấy nỗi tuyệt vọng của mình trước khi chết, lòng nàng vô cùng đau đớn, cứ như vậy mà nhìn hắn, thời gian giống như ngưng đọng ở giờ phút này
Ngay khi Giải Ngữ cảm thấy hết thảy đều im lặng ở giờ khắc này, Sở Nghi Hiên đột nhiên cười “Thảo nhi, nàng hận ta đi, hận ta vẫn còn tốt hơn là quên ta! Đứa nhỏ trả lại cho nàng! Bảo bảo, tái kiến!”
1 khắc kia, Giải Ngữ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Sở Nghi Hiên, sự tuyệt vọng trước cái chết, nàng khần trương nhìn hắn, muốn nói nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể y y nha nha, nói xong, mấy người lớn nghe đều không hiểu gì!
Cảm thấy mình bị đưa khỏi người tuấn mỹ trước mắt này, Giải Ngữ oa 1 tiếng khóc to lên, Thiên Tình ôm Giải Ngữ “Giải Ngữ, không khóc, ta là nương [mẹ] của con đây, Giải Ngữ, không khóc!”
“Giải Ngữ, nữ nhi của ta!” Âu Dương Thanh Minh run rẩy vươn tay ra, cũng may 1 kiếm kia không giết chết hắn, hắn cảm thấy mình còn có thể chống trụ được
—– vẫn là khóc tê tâm liệt phế
Vốn muốn thả người nhưng Sở Nghi Hiên nghe thấy tiếng khóc này, trong lòng nhói đau « Bảo bảo, không khóc ! »
Hắn tiến lại gần, Giải Ngữ nhìn hắn, trong mắt còn ướt át nhưng cũng không khóc nữa
« Giải Ngữ ? » Âu Dương Thanh Minh, Thiên Tình và Lạc Đình Nam đều sửng sốt
« Không muốn, không muốn hắn ôm nữ nhi của ta ! » Thiên Tình còn đắm chìm trong hoảng sợ lúc vừa rồi « Vương gia, chúng ta trở về ! »
Cánh tay đang vươn ra của Sở Nghi Hiên dừng lại giữa không trung có chút bi thương.
Không nhìn thấy Sở Nghi Hiên, Giải Ngữ đột nhiên lại khóc lên, tiếng khóc càng tê tâm liệt phế, Thiên Tình lo lắng nàng cứ khóc như vậy sẽ không tốt, ánh mắt Âu Dương Thanh Minh lóe lên dư quang, nhìn Sở Nghi Hiên, phát hiện hắn tựa hồ rất khần trương, trong mắt hắn vừa chuyển, « Thiên Tình giao Giải Ngữ cho Sở Nghi Hiên đi ! »
« Không ! »
« Nghe lời! » Âu Dương Thanh Minh mỉm cười.
Thiên Tình nhìn Sở Nghi Hiên, phát hiện trong mắt hắn đầy chờ mong, dè dặt vươn tay ra giao Giải Ngữ đang kêu khóc qua đó.
Chỉ 1 thoáng kia nàng đã không còn khóc nữa, Giải Ngữ nhìn Sở Nghi Hiên mỉm cười, nụ cười kia trong tích tắc làm cho trong lòng Sở Nghi Hiên cảm thấy vô cùng ấm áp, muốn chảy ra nước mắt