Giải Ngữ cảm động ngước đầu lên, đôi mắt đầy nước, mơ hồ kêu « Tử Mặc ! »
Bàn tay nhỏ bé đưa ra liền được 1 bàn tay nhỏ bé khác ấm áp nắm lấy.
1 trận gió thổi phất qua, Tử Mặc cầm tay nàng mà không hiểu vì sao nàng lại khóc, nhưng đây mà muội muội hắn, hắn không muốn làm cho nàng đau lóng.
Hắn muốn hảo hảo bảo hộ nàng, nhưng nàng luôn rất mạnh mẽ, bây giơ đột nhiên ra vẻ yếu đuối, làm cho hắn thấy rất kỳ dị « Muội muội, ngươi không sao chứ ? »
« Không sao ! Ta chỉ là rất cảm động ! Tử Mặc, đây là bí mật của chúng ta ngươi đừng nói cho bất cứ ai biết, được không ? » Giải Ngữ đỏ mắt nói
« Hảo! » Tử Mặc trả lời rất chắc chắn
« Ngươi có thể giúp ta trông chừng Sở ca ca không ? Không được để hắn cưới thê tử ! chờ ta lớn lên ? »
« được ! ta sẽ trông chừng hắn, sẽ không nói cho bất cứ người nào ! »
« Lúc ta không có ở đây, ngươi sẽ giúp ta trông chừng hắn chứ ? » Nàng hỏi, nàng tin tưởng hắn thật sự sẽ giúp nàng, nhưng nghĩ đến chuyện phải rời khỏi, trong lòng nàng rất đau đớn, không biết sự ra đi của nàng có làm cho Sở ca ca tỉnh ngộ, nhận rõ tình cảm của nàng với hắn.
Nàng biết mình đang đánh 1 canh bạc, nếu không thắng, cả đời này nàng sẽ mất đi hắn.
Chỉ hận sao thời gian không trôi mau 1 chút để nàng lớn lên, nàng rất hận chính mình đã không xuyên vào 1 thân thể trưởng thành, tá thi hoàn hồn cũng có thể, nhưng vì sao lại xuyên vào thân thể 1 hài tử, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu
Giải Ngữ trầm tư một lúc lâu, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới, quay đầu lại nhìn thấy Sở Nghi Hiên đứng ở phía sau, nàng lập tức lau đi nước mắt « ca ca, sao ngươi lại đến đây ? »
Nhìn thấy nàng tựa vào trên vai Tử Mặc khóc, nhìn thấy nàng vùi vào trong lòng Âu Dương Thanh Minh, không biết vì sao trong lòng hắn rất đau đớn
« Giải Ngữ, muội không sao chứ ? » Sở Nghi Hiên thấp giọng hỏi, trong thanh âm lộ ra chút trầm thấp khàn khàn
« Ta không sao, ca ca, chúng ta về phòng thôi, Tử Mặc, ta đi rồi, đừng quên đáp ứng chuyện của ta nha ! » Giải Ngữ lắc lắc đầu giấu đi nỗi buôn trong mắt, tiến lên kéo tay Sở Nghi Hiên giục hắn đi lên lầu
Tử Mặc nhìn thân ảnh nàng rời đi, tràn ngập lo lắng
« Giải Ngữ, muội không phải là có tâm sự gì chứ ? » Nàng càng cười hắn càng lo lắng, nhịn không được, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn vào mắt Giải Ngữ, muốn nói nhưng lại thôi
« Không có, ca ca.
ta không có! » Giải Ngữ che giấu
Trực giác làm hắn cảm thấy nàng có tâm sự, nhưng vì sao nàng không nói cho mình ? Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Ánh mắt của Sở Nghi Hiên chậm rãi dừng ở đôi môi đỏ mọng đang run rẩy trước mắt, trong lòng run lên.
Chẳng lẽ hôm nay hắn nói muốn rời đi, hại Giải Ngữ đau lòng ?
Trở lại trong phòng, Sở Nghi Hiên càng thêm hồ nghi, bởi vì Giải Ngữ luôn không thích im lặng đột nhiên lẳng lặng ngồi sau thư bàn [bàn làm việc], ngây người
Trên khuôn mặt nho nhỏ kia là 1 đôi mắt thật to ánh mắt vừa đen vừa sáng.
Đôi đồng tử mê người tràn đầy tâm tư, xem ra nàng có tâm sự.
Hàng mi thật dài chớp động, Sống mũi thẳng, đôi môi hồng nhuận, lớn lên nhất định là 1 mĩ nhân
« Giải Ngữ, vừa rồi ta nhìn thấy muội nói chuyện với Tử Mặc ở ngoài, các muội đã nói cái gì ? » Sở Nghi Hiên vốn không muốn nói nhưng không biết vì sao hắn thật sự quan tâm nàng, thân làm cha, đối với mọi chuyện của nữ nhi, hắn đều muốn biết
« à, chỉ là tấn gẫu thôi, không như huynh nghĩ đâu ! » Giải Ngữ nở nụ cười nhẹ nhàng « Huynh có thể chờ ta lớn lên rồi cưới ta không ? »
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, hắc mâu [ mắt đen] biết cười, vài sợi tóc theo gió lay động, hé ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ làm cho Sở Nghi Hiên trong nháy mắt si mê thất thần, ngây người nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng.
Nhưng phía sau nụ cười của nàng ẩn chứ 1 cỗ bi thương ẩn giấu, làm cho trong lòng Sở Nghi Hiên hốt hoảng « Giải Ngữ, muội lại nói đùa ! »
« Hắn vẫn như trước, xem lời nói của nàng là 1 trò cười ! » Giải Ngữ cô độc cười, trong đôi mắt sâu hiện lên 1 tia phức tạp, xem ra Sở ca ca vẫn không muốn đối mặt với tình cảm của bọn họ, nàng cũng thật sự nên rời khỏi rồi
Qua sinh nhật 9 tuôi này, nàng liền sẽ rời đi, hi vọng sau khi trở về nàng đã là 1 đại cô nương « ca ca, ngươi cứ nghĩ là đang đùa cũng được » !
Nàng đột nhiên nói như vậy, trong lòng Sở Nghi Hiên không biết vì sao hiện lên 1 tia mất mát « Giải Ngữ »
« Chúng ta mau đi xuống ăn cơm đi! » Giải Ngữ cười nói.
« Ta đói! »
« Hảo! » Sở Nghi Hiên lẳng lặng nhìn khuôn mặt sáng lạng dó, trong mắt có chút nghi ngờ và bất an hiện lên, nếu không phải những năm nay đều cùng nàng sống chung, hắn sẽ rất khó nhìn ra tâm sự lúc này của nàng, nha đầu này có đôi khi rất thần bí
Cất giọng cười thanh thúy, kéo tay Sở Nghi Hiên « Đi thôi ! »
Đêm sinh nhật đó, Giải Ngữ 1 mình ngồi trong viện nhìn hết thảy quanh sân, trong mắt nàng phủ kín 1 tầng lệ.
9 năm, nàng rời xa thời hiện đại 9 năm, thói quen ở nơi này chủ yếu đều liên quan đến Sở Nghi Hiên.
Không biết ở hiện đại, cha mẹ có khỏe không, các anh chị em có khỏe không, hằng năm vào lúc này Giải Ngữ đều nhớ đến các người
Cách đó không xa Sở Nghi Hiên đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh nhỏ xinh trong viện kia, thần sắc phức tạp, Âu Dương Thanh Minh đi tớ « Năm nào các ngươi đều đứng ở nơi này, xem ra Giải Ngữ lại thêm 1 tuổi rồi ! »
Tầm mắt của Sở Nghi Hiên vẫn dán chặt trên người Giải Ngữ như trước, hắn không biết vì sao 1 tiểu cô nương lại nhìn có vẻ thương cảm như vậy, mỗi lần nhìn thân hình nho nhỏ cô độc của nàng, trong lòng hắn liền hơi nhói đau
« Qua vài năm nữa, Giải Ngữ nên lập gia đình rồi ! » Âu Dương Thanh Minh nói rõ ý đồ, ánh mắt Sở Nghi Hiên tựa hồ lóe lên, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh
« Ngươi muốn nói cái gì? » Sở Nghi Hiên quay đầu lại nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn thấy trong mắt ánh hắn tràn đây thâm thúy, cảm giác thấy hắn cười rất quỷ dị
« Ta chính là suy nghĩ Giải Ngữ vì sao lại gọi ngươi là ca ca? » nụ cười của Âu Dương Thanh Minh càng thêm quỷ dị.