Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Âu Dương Thanh Minh .
Hắn lắc đầu.
« Ta không biết, nàng chỉ nói 5 năm sau sẽ trở về »
Thiên Tình sửng sốt đảo mắt nhìn vè phía Sở Nghi Hiên, nàng biết Giải Ngữ ra đi, người đau khổ nhất chính là Sở Nghi Hiên, hắn đã chứng kiến nàng lớn lên, nàng như thế nào nỡ bỏ công tử mà đi ?
Sở Nghi Hiên giờ phút này tâm tình yếu ớt! Cô độc! Bất lực!
Sở Nghi Hiên xoay người lảo đảo đi vài bước, thân ảnh lạc mịch mà cô đơn càng thêm cô đơn.
Nàng mới chín tuổi, nàng như thế nào có thể đi dứt khoát như vậy? Mặc kệ nàng đi đâu, hắn đều sẽ tìm nàng trở về
« Các ngươi đừng hỏi ta, nếu ta biết nàng đi đâu thì đã không để nàng đi rồi ! » trong mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên một tia tinh quang nhưng cái gì cũng không nói.
Sở Nghi Hiên lại đi đến bên vách núi, lau giọt lệ bên khóe mắt, gắt gao nắm chặt lá thư trong tay, nhớ lại những ngày trước kia có nàng ở bên cạnh
Thần sắc tái nhợt hiện lên tia kiên định, ánh mắt u thâm của hắn nhướng lên, nén nước mắt lại.
đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy đau đớn kịch liệt, tơ máu đỏ đậm giăng đầy, nàng đi rồi, đi vô thanh vô thức.
Nỗi thống khổ hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ, như là hối hận, như là xin lỗi, cho đến khi ở phía sau truyền đến 1 tiếng vang, nhanh chóng thu hồi cảm xúc lại, hắn biết người đứng phía sau là Âu Dương Thanh Minh .
« Ta đến xem ngươi có phải đã khóc rồi không, Giải Ngữ đi rồi, người không buông được nàng hẳn là ngươi đi ? » Giọng nói của Âu Dương Thanh Minh tràn ngập hài hước, thật kỳ quái hắn cư nhiên còn có tâm tình để nói giỡn.
« Nàng đi đâu? » Sở Nghi Hiên lại hỏi.
Nghe ra được sự căng thẳng trong giọng nói của hắn, nhưng Âu Dương Thanh Minh vẫn là nói: « Thật sự không biết, nàng không nói.
Nhưng ta tin rằng nàng sẽ trở về! »
« Vì cái gì? »
« Bởi vì nàng yêu ngươi! » Âu Dương Thanh Minh thở dài 1 hơi.
« Ngươi vẫn luôn xem lời nói ‘muốn gả cho ngươi’ của nàng như câu nói đùa của tiểu hài tử, ngươi có biết trong lòng nàng kỳ thật rất thống khổ ? »
Sở Nghi Hiên không nói gì, trong lòng nhói đau.
Nàng bây giờ cho ngươi nếm thử cái tư vị khó chịu này, ta có thể biết rốt cuộc ngươi xem Giải Ngữ là cái gì không ? Con gái sao ? Âu Dương Thanh Minh hỏi.
« Nàng còn nhỏ như vậy, không phải con gái của ta thì là cái gì? » Sở Nghi căng thẳng nói
« Nếu ngươi xem nàng là nữ nhi của mình thì ngươi thật sự mất đi nàng rồi ! » Âu Dương Thanh Minh lại thở dài.
« Nàng đến từ một thời không khác, mang theo trí nhớ kiếp trước mả đến.
Lần đầu nhìn thấy ngươi thì đã quyết định đời này sẽ yêu ngươi ! Ngươi còn nhớ lúc ngươi bị ta đả thương, nàng liều mạng khóc lên không ? bởi vì nàng biết ngươi ngày ấy muốn tự vẫn, nàng nói, nàng thấy được nỗi tuyệt vọng trong mắt ngươi ! »
« Cái gì? » Sở Nghi Hiên hoàn toàn cả kinh ngây ngẩn cả người.
« Ngươi nói Giải Ngữ cũng trọng sinh giống như Thiên Tình ? »
Âu Dương Thanh Minh trịnh trọng ật đầu.
« Đúng vậy đáng tiếc nàng lại trọng sinh vào thân thể 1 hài nhi ! »
« Không, đây không phải sự thật! » Sở Nghi Hiên theo bản năng lắc đầu.
Thân ảnh bạch y hơi hơi run rẩy, mặt trời phía tây chiếu vào trên mặt hắn mang đến 1 hơi thở âm u lạnh lẽo, cho dù hắc ám nhưng lại tôn quý vô cùng.
Nhưng Âu Dương Thanh Minh chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt ấy lại không che giấu được nặng nề bi thống, tiếng nói hơi hơi run rẩy « Vì sao nàng không nói với ta ? »
« Ăn dấm chua [ghen] sao? » Âu Dương Thanh Minh cười.
« Ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới biết, còn nhớ ngày ấy Lí Hán tìm nữ nhân cho ngươi không? Phản ứng của Giải Ngự căn bản không phải 1 đứa trẻ 3 tuổi nên có, nàng phản ứng như nương tử đang ăn dấm chua, đáng tiếc, ngươi không biết »
Sở Nghi Hiên lại rung động.
« Nói như vậy khi đó ngươi đã biết? »
« Đúng vậy! » Âu Dương Thanh Minh gật đầu.
Ngươi tự mình hảo hảo làm rõ tình cảm của ngươi đối với nàng đi, nếu ngươi xem nàng là con gái của mình, chỉ sợ ngươi sẽ không còn được gặp nàng nữa, nếu ngươi xem nàng là người mình yêu, có lẽ nàng sẽ trở về, ở bên cạnh ngươi cho đến già ! »
Sở Nghi Hiên mờ mịt, hắn rốt cuộc xem Giải Ngữ là gì?
Trong 9 năm ở chung, hắn đới với nữ oa [cô bé] tinh quái kia đã có tình cảm hơn mức bình thường, há có thể vô tình ? Nàng bát chấp mọi thứ quan tâm hắn, làm bạn với hắn, thậm chí còn năm lấn bảy lượt lên tiếng muốn gả cho hắn, hắn có thể không động tâm ? Chỉ là, hắn cho tới bây giờ vốn không biết nàng là linh hồn đến từ nơi khác.
Nếu không có chuyện của Thiên Tình, có lẽ hắn căn bản không tin chuyện tá thi hoàn hồn này, nhưng đúng là bởi vì Thiên Tình đã từng tá thi hoàn hồn, nên hắn biết Giải Ngữ đúng là như vậy
Sở Nghi Hiên chỉ gắt gao nắm chặt tay rồi lại buông ra.
Trong ánh mắt tràn đầy áp lực đau thương « Nàng nói ta chờ nàng 5 năm ! »
« Ngươi sẽ chờ sao? » Âu Dương Thanh Minh chau mi.
« Ta không đợi, ta muốn đi tìm nàng! » Mi tâm chau lại, ngữ khí u sầu nhưng vô cùng kiên định
Âu Dương Thanh Minh mím môi, khóe miệng cong lên « Đến Hồng Phúc tửu lâu, nếu ta đoán không sai, nhất định nàng trước hêt sẽ đến Hồng Phúc tửu lâu ăn sạch toàn bộ thức ăn 1 lần, nàng từng nói qua, đó là giấc mộng của nàng »
Vì thế Sở Nghi Hiên cũng rời khỏi cốc
Chỉ là suốt 1 năm hắn không tìm được tung tích của Giải Ngữ, nh đầu kia căn bản không đến Hồng Phúc tửu lâu, nàng biến mất, không ai biết nàng đã đi đâu
Sở Nghi Hiên lại trở lại cốc, hắn muốn biết Giải Ngữ có trở về hay không.
Đêm trừ tịch – đêm 30, trong sương phòng im lặng có thể nghe thấy tiếng máu chảy, Tề Phi nửa đêm mới chạy về trong cốc, tìm Sở Nghi Hiên, trong tay cầm hai phong thư, 1 phong đưa cho mọi người, 1 phong đưa cho Sở Nghi Hiên
Một năm, rốt cục cũng nhận được thư của nha đầu kia, trái tim của Sở Nghi Hiên như nhảy dựng lên, trên gương mặt vốn cô đơn nay hiện lên kinh hỉ, mở thư ra, quả nhiên là bút thích của nàng.
Nàng hỏi hắn có phải đã nghĩ thông suốt rồi, muốn lấy thân phận gì để gặp nàng, nếu trong lòng hắn không có nàng, nàng sẽ không trở lại.
Thư của nàng rất ngắn, còn mang theo uy hiếp, nhưng Sở Nghi Hiên lại cũng cảm thấy thỏa mãn.