Edit: Du Phong Lãnh HuyếtBeta: Tiểu Hồ ĐiệpThiên Tình cười cười, trong lòng biết rõ nam nhân này vốn thích nói giỡn, nàng cũng không để ý, hai người chuẩn bị tiến vào phòng, đột nhiên từ trong cửa có 1 con chuột chạy raThiên Tình ngẩn ra, con chuột kia còn quay đầu lại liếc nhìn Thiên Tình 1 cái, Sở Nghi Hiên ý thức được tầm mắt của nàng dừng lại 1 chỗ, cũng nhìn qua theoTrong 1 khắc, Thiên Tình cảm thấy thân ảnh trước mặt nhảy dựng lên, mà nụ cười đắc chí tà mị như hồ ly của nam tử kia đột nhiên biến mất, người đã cách xa 10 thướcNhìn thấy gương mặt căng thằng sợ hãi của Sở Nghi Hiên, Thiền Tình nhìn vào mặt hắn 1 cái, 1 tiếng cười bật ra khỏi cổ họng “Ngươi cư nhiên sợ chuột?”“Ta như thế nào có thể sợ chuột!” Sở Nghi Hiên thế nhưng lại không dám nhìn về phía cửa nơi con chuột vừa biến bất không thấy dấu vết, hắn căng thằng hô lên “Nàng mau lại đây!”” Thật sự không sợ a? Ai nha, ở phía sau ngươi còn 1 con kìa!” Thiên Tình vân đạm phong khinh cười lên, lúc này cư nhiên thật sự có 1 con chuột ở trên tường viện phía sau Sở Nghi Hiên, hắn sợ đến mức oa oa kêu to “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”Tầm mắt nhìn thấy con chuột, Sở Nghi Hiên toàn thân cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt mà vặn vẹo, không còn 1 chút phong thái của ngày thường “Cứu mạng a! Lão Mã, lão Mã!”1 thân ảnh màu đen chợt lóe lên, quản gia canh giữ ở bên ngoài nhanh chóng phi thân lại đây, Sở Nghi Hiên trốn ở sau người nọ, Thiên Tình nhìn thấy khinh công của quản gia vô cùng cao cường, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, nàng thật sự rất khó tin quản gia của hắn cư nhiên lại có khinh công tuyệt diệu như thế, lai lịch của hắn rốt cuộc như thế nào?Con chuột kia vừa chạy đi, Sở Nghi Hiên cũng đã khôi phục sắc mặt, tầm mắt di chuyển đến khuôn mặt tươi cười của Thiên Tình, không khỏi ảo não, lập tức đi về phía cửa “Cười đi! Cười đi!”Nghĩ đến Sở Nghi Hiên vừa rồi giống như đứa nhỏ, trốn ở sau lưng quản gia, Thiên Tình nhịn không được, rốt cuộc bật cười thành tiếng, nụ cười như ngọc trong nháy mắt phá tan gương mặt vốn luôn duy trì vẻ lạnh lùng trong trẻo của nàng, cũng làm cho nàng tiêu tan cảm giác đau buồn mấy ngày nay “Ha ha ha!”“Nàng còn dám cười?” Nghe thấy tiếng cười nhạo phía sau lưng, sắc mặt Sở Nghi Hiên 1 trận vặn vẹo, nhanh chóng quay đầu lại, nụ cười mị hoặc của Thiên Tình cùng hai mắt có thể làm người khác mất hồn của nàng, nàng xinh đẹp như thế, xinh đẹp tựa như tiên tử giáng trần” Thực xin lỗi, ta thật sự nhịn không được!” Đã lâu không được cười thoải mái như vậy, Thiên Tình mỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Sở Nghi Hiên, chỉ là tiếng cười kia đột nhiên ngừng lại, đôi môi lại hơi cong lên, biểu thị tâm tình của nàng giờ phút này đang rất tốt “Công tử, ngươi thật sự rất đáng yêu!”“Nha đầu vô lương tâm!” Thân thủ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Sở Nghi Hiên cất bước đi vào phòng ngủ của mình “Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, hừ! Cư nhiên dám cười ta! Thật vô lương tâm!”Rất khó tin 1 nam nhân cường thế khó lường như vậy cư nhiên lại sợ chuột, ngay cả giết người cũng dám giết, cả rắn cũng dám giết, như thế nào có thể sợ chuột? Thiên Tình cũng thu lại nụ cười, đi theo sau hắnĐi đến cửa, 1 bên đã có tỳ nữ chờ sẵn, nhìn thấy Thiên Tình liền khom người hành lễ “Chủ nhân, tiểu thư, Nô tỳ Tiểu Vân, nước ấm đã chuẩn bị xong, tiểu thư có thể tắm rửa!”“Tiểu Vân, 3 vị sư phụ đâu rồi?” Sở Nghi Hiên hỏi“Bẩm chủ nhân, các sư phụ sau khi đến đây đã đi rồi, nói là đi kỹ viện lớn nhất ở Dương Châu để uống rượu, ngay cả tiểu sư phụ cũng nữ phẫn nam trang!”” Ách!” Sở Nghi Hiên nhíu mi “Được rồi! Bổn vương cũng đi tắm rửa, ngươi hảo hảo hầu hạ tiểu thư, đem quần áo mới đến cho nàng! Không cần động mạnh vào nàng, nàng đang mang thai, cẩn thận hầu hạ!”“Dạ!” Tiểu Vân gật đầu, không dám chậm trễThiên Tình hơi gật đầu, cất bước đi vào phòng, căn phòng rộng rãi được bố trí không mấy xa hoa, mùi hương đạm nhã [thanh đạm + nhã nhặn] thấm vào lòng người, chỉ 1 điều kiện đơn giản như vậy, thực ra lại thấy rất xa hoaSở Nghi Hiên vừa đi, Thiên Tình nhanh chóng đi ra phía sau bình phong, ngâm mình vào thùng nước ấm, trôi nổi trên mặt nước là những cánh hoa hồng màu đỏ như lửaDòng nước làm ấm thân mình lạnh như băng, được sự ấm áp bao quanh, cùng với hương hoa, cảm giác như mọi mệt mỏi đều tan biến, nàng nhắm mắt lại, không ngờ lại chìm vào giấc ngủ, cho đến khi cảm giác thấy 1 ánh mắt phóng túng mà tà mị“Nước lạnh hết rồi, Thảo nhi có cần ta giúp nàng đứng dậy không?” giọng điệu phóng túng không giữ chút ý tứ gì, Sở Nghi Hiên 1 thân y phục tuyết trắng, tóc xõa sau đầu, 1 vài sợi rơi rụng trên khuôn mặt tuấn mỹ như hồ ly càng tăng thêm vẻ mê hoặc lòng người không ai kiềm chế được” Ách!” Thiên Tình mặt đỏ lên,” Công tử, thỉnh xoay người sang chỗ khác!”Nhìn nam nhân tà ác đang nở nụ cười mị hoặc trước mắt, Thiên Tình lạnh nhạt mở miệng, ngữ khí bình thản, thật không nghe ra trong đó chút cảm xúc“Người ta khó lắm mới có được người hầu hạ, Thảo nhi cư nhiên không lĩnh tình [ý là chấp nhận tấm chân tình ==]” Sở Nghi Hiên cười to, xoay người đưa lưng về phía Thiên Tình, nhưng không hề có ý đi ra bên ngoài tấm bình phongThiên Tình nghĩ phỏng chừng hắn có thể xoay người đã là sự khoan dung lớn nhất đối với mình rồi, Thiên Tình cầm lấy khăn tắm nhanh chóng lau khô người, 1 mặt cẩn thận nhìn chằm chằm sau lưng Sở Nghi Hiên, đề phòng hắn sẽ đột nhiên xoay người“Thảo nhi cứ yên tâm, tuy ta rất thích nàng, nhưng không muốn làm 1 con chuột nhắt, cho nên nàng cứ yên tâm đi!” Như đoán được tâm tư phòng bị của Thiên Tình, Sở Nghi Hiên cười cười mở miệng, đôi mắt đào hoa mị hoặc, lời nói có vài phần âm trầmQuả thật là gian trá, thế nhưng cũng có thể đoán được mình đang đề phòng hắn, Thiên Tình nhìn hắn thật sâu, cuối cùng thu hồi vẻ phòng bị, cầm lấy xiêm y nhanh chóng mặc vào“Da thịt như tuyết, chi [ý là tay chân] như ngưng cao [thạch cao]. Oa! Dáng người thật chuẩn a!”Âm thanh tám thưởng tà mị bỗng nhiên vang lên, Thiên Tình đang mặc quần áo nhất thời ngẩn ra, nhanh chóng kéo cổ áo, đã thấy Sở Nghi Hiên vừa mới đưa lưng về phía nàng không biết từ khi nào đã vô thanh vô thức xoay người lại, 1 đôi mắt ái muội nhìn chằm chằm vào mảng da thịt đang lộ ra ngoài của nàng