-"A, cuối cùng cũng đến được nơi thanh bình thế này. Đại hoàng huynh, huynh nói xem nô tì khi nãy thế nào?"_ Ngũ vương gia Phong Tường Tuyết tay chống cằm hỏi
-" Có gì đó mới mẻ nhưng ta không rõ là ở điểm nào"_ một giọng nói trầm thấp vang lên
-" Đệ thấy điểm mới mẻ trong lời nói của huynh là vì nàng là người của hoàng hậu"_ tứ vương gia Phong Thường Bá cười nhạo huynh trưởng của mình
-"Có thể là vậy"_ bị nói trúng ý, huynh trưởng nở nụ cười trả lời
-"Đệ thấy cô ta là không sợ chết, còn về phần Vân hoàng hậu nếu sinh ra trong ra đình khác thì sẽ tốt hơn cho nàng"_ lần này là tiếng nói của một người khác
-"Có thể là tam vương Phong Nguyên Toàn đệ nói đúng. Nhị đệ, đệ thấy sao" lời vàng ngọc thoát ra khiến cho người từ lâu trầm lặng liền lên tiếng
-"Lực tay rất mạnh" lời nói ngắn gọn nhưng từng âm thanh phát ra là cực băng tế thế
-"Nhị ca huynh chỉ có vậy thôi sao" ngu vương bĩu môi chán nản
Người kia không nói chỉ giơ đôi mắt lên nhìn và nó thật khủng khiếp
-"Thôi được rồi nhị ca đừng như thế, ngũ đệ là không hiểu chuyện. Nào bây giờ chúng ta xuất cung dạo chơi..."
__________!!!!!________₫₫₫₫₫₫₫₫______
CUNG HOÀNG HẬU
-"Muội tỉnh rồi không sao chứ" Tiếng nói nhẹ như suối êm đêm dễ nghe vang bên tai khiến cô mở mắt. Cảnh tượng xa lạ, trang phục bất thường, xưng hô kì quái khiến cô chợt nghĩ đến một điều mà trước đây cô chưa từng tin tưởng đó chính là "Xuyên không"
-"Ta ổn nhưng hiện tại có thể nói về thân phận của ta không và đây là ở đâu, thời gian là khi nào???" Cô bình tĩnh lên tiếng. Giọng nói tuy hơi yếu nhưng khí chất tao nhã, vương giả và bình tĩnh chẳng kém đi phần chi. Là một người từng trải qua nhiều thứ đáng sợ khiến cô không còn cảm giác trước những biến cố. Cô bình thường đến nỗi bất thường làm cho đối phương hơi ngơ ngẩn
-"Muội sao lại nói như vậy. Muội chẳng lẽ là..." Vân hoàng hậu hơi bất ngờ với biểu muội. Bình thường nàng nào có được tư chất và thái độ như thế
-"Ta là cần một đáp án, không phải là sự ngạc nhiên và nghi vấn" cô cố gắng bắt lấy cạnh giường đứng dậy đồng thời lên tiếng. Trên người cô là bộ trung y trắng và mái tóc dài buông xóa nhẹ nhàng
-"À, ta xin lỗi, muội có muốn thay y phục, người đâu trung y phục cho Bạch tiểu thư." Hoàng hậu cười nói dù trong lòng vô cùng hoang mang
-"Cảm ơn, ta họ Bạch sao" Cô vừa nói vừa nhìn y phục mang vào_ " Có thể đổi sang màu trắng và hình dáng bớt hoa văn đi không" yêu cầu của cô dĩ nhiên được đồng ý.
"Được rồi muội ngồi đi" y phục đã thay xong trông cô bây giờ thanh tao
tinh khiết như ngọc
-" Muội nghe ta nói, muội là Bạch Thiên Hàn là biểu muội của ta. Do song thân vừa mất nên ta đã cố ý đưa muội về đây để chăm sóc. Hôm qua muội bị bắt nạt đến nông nỗi đây và còn đắt tội với vua Phong Vũ Ngọc đời 135 của Phong Vũ quốc cùng các huynh đệ của ngài ấy. Trước đây muội rất hay..."
-" Đủ rồi đa tạ, vậy đây là tẩm cung của nàng sao " ngắt lời cô nói. Với cô chỉ bấy nhiêu là đủ
-" Ân, đây là cung của ta, ta là hoàng hậu, nhưng.." nàng chợt im lặng
-"Thế nào"
-" Không sao, ta thấy muội đã mang tội với chàng và các hoàng đệ. Đi ta dắt nàng đi tạ tội. Mang theo cái này, muội hay mang nó" hoàng hậu cầm tay cô và trao cho một chiếc mặt nạ
-"Ta phải mang" cô tại sao phải mang
-"Ta biết dung mạo của muội là vô song trong thiên hạ nhưng ở đây là ngục hỏa ta vì nghĩ cho muội nên mới thế, muội không sao chứ hay nếu muội không muốn thì thôi vậy"
-"Cảm ơn nàng, không nhìn thấy cũng tốt, vậy chỉ có nàng là biết mặt ta sao, khi nãy họ.." Cô biết người trước mặt là một cô gái nhân hậu nên giọng nói có phần ôn nhu hơn hẳn
-"Họ không biết nói, lại chẳng biết viết hoặc vẽ nên muội đừng lo bị nhìn thấy dung mạo. Nào trang điểm ta dắt muội đi trang điểm" nàng biết tuy là đeo mặt nạ nhưng biểu muội của nàng luôn muốn trang điểm thật đậm để làm đẹp thêm cho mình dù rằng son phấn chỉ khiến muội ấy thêm già hơn tuổi
-" Không cần, son phấn rất bẩn" cô nói với gương mặt không cảm xúc, với cô son là bùn phấn là bụi..
-"Nhưng trước đây muội luôn.."
-"Ta là ở hiện tại, không phải trước đây"
-"Ơ nhưng mà, muội.."
-" Đừng dài dòng, đi thôi" cô bước đi trước để mặt hoàng hậu chạy theo sau