39
Lúc Tuyết Tùng quốc tuyên bố chiếu thư của quân chủ, ta đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ trên sông Ung Tư nghịch nước.
Công chúa bị thất lạc của Tuyết Tùng quốc đã được tìm thấy, nhưng Hề Linh lại được xác định là Trữ vương của đất nước.
Những chuyện này đều bị ta ném ra sau đầu.
Bởi vì lúc thuyền cập bến, ta sẽ được gặp Tiểu Thái tử.
Trong khoảng thời gian ở lại Tuyết Tùng quốc, Trần tiểu nhị thỉnh thoảng sẽ đến làm khách.
Đồng thời còn mang theo thư của tiểu Thái tử rồi lại đưa thư hồi âm của ta đi.
Ta viết liên miên không ngừng, từ cây cổ thụ nảy mầm, viết đến đám nấm trên núi, thỉnh thoảng còn cầm bút vẽ vời người thiếu niên đang đọc sách, trên đó còn đánh dấu ba chữ “Lý tiểu nhị”.
Nhưng thư hồi âm của tiểu Thái tử lại không dài lắm, hơn nữa vẫn luôn rất nghiêm túc.
Hắn nói với ta rằng, Triệu đại tướng quân đã trở về gặp bệ hạ, cũng không biết ông ấy đã nói gì đó mà bệ hạ chỉ giáng chức ông ấy, không tiếp tục truy cứu thêm nữa.
Trong thư, hắn nói cho ta nghe người trong nhà đã che chở ta như thế nào. Hắn nói tất cả mọi người trong kinh thành đều đã biết, con gái nhỏ nhà họ Triệu lại sinh bệnh, lần này đã ốm hơn sáu tháng trời, nhà họ Triệu đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp mặt bất cứ ai cả.
Hắn cũng sẽ xin lỗi vì hồi âm muộn. Hắn nói bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng trở nên bất ổn, phần lớn chính vụ đều đã được chuyển giao cho hắn xử lý. Chỉ sau khi phải phê duyệt tấu chương, hắn mới hiểu ra rằng việc trị quốc không hề đơn giản chút nào.
Những thứ này đều là chủ đề nói chuyện thường ngày, chúng ta im lặng không nói đến nỗi nhớ nhung của mình.
Trong một lá thứ cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng trận trọng hỏi ta: “Lúc nàng ta mới có thể gặp được muội?”
Ta khép lá thư lại, khẽ thở dài một tiếng.
Ta nói với Bách Lý Sơn Nguyệt, ta vẫn muốn trở về.
“Ta biết nếu làm như vậy sẽ rất bất hiếu.” Ta nói: “Nhưng ta không hề có hứng thú với vương vị, triều Hán có dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta, có bằng hữu của ta, và cả người ta thích.”
Ta cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bà ấy.
Không ngờ Bách Lý Sơn Nguyệt lại sờ sờ đỉnh đầu ta, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Đây không phải là bất hiếu, lúc sinh hạ con, lúc đưa con đến nhà họ Triệu, ta cũng chưa từng hỏi ý kiến của con. Tiểu Hà, con thích cái gì thì cứ làm điều đó đi, nếu cảm thấy không vui, con có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Ta ôm chặt lấy bà ấy.
Lúc rời khỏi cửa cung, Hề Linh đang ở bên ngoài chờ ta.
Cơn gió đầu hạ thổi bay những sợi tua rua trên váy áo nàng ta, ngũ quan trên khuôn mặt nàng ta vẫn xinh đẹp tựa như tranh vẽ.
“Ta luôn cảm thấy trước kia đã từng gặp ngươi.” Ta nói: “Không phải ở Tuyết Tùng quốc mà là ở Hán triều.”
Nàng ta cười: “Đúng vậy, trong buổi cung yến đầu năm của các ngươi, ta đã hoá trang thành vũ nữ. Trong lúc đang nhảy múa đã nhìn thấy ngươi, lúc đó ngươi có một nốt ruồi lệ nơi khoé mắt, ta đã nói cho quân chủ, ngài ấy đã rất lo lắng. Sau đó ở biên quan, ta thấy ngươi đang cười cười nói nói với một người thiếu niên, ánh mắt hắn nhìn ngươi phát ra một tia sáng.”
Ta gãi gãi đầu, không nói nên lời.
Nàng ta nhìn thấy vẻ mặt của ta, lập tức bật cười: “Sao vậy? Ta không phải là kẻ biến thái, ta chỉ tò mò không biết con trai ruột của quân chủ trông như thế nào thôi, dù sao ta cũng thực sự muốn trở thanh tâm can bảo bối duy nhất của ngài ấy.”
Ta dùng mũi chân đá vào hòn đá nhỏ: “Thực ra ta phải cảm tạ ngươi, so với ta, ngươi và quân chủ càng giống hai mẫu tử thực sự hơn.”
Hề Linh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai ta nói: “Đúng vậy, cho nên ta hy vọng ngươi có thể sống một cuộc sống như mình mong muốn, để ngài ấy cho ta làm bạn.”
Bầu trời xanh lam.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn trời, cơn gió thổi mái tóc nàng ta tung bay, kẽ hở lá cây tạo thành quầng sáng mơ hồ, toàn bộ phản chiếu lên gò má trắng nõn của nàng.
“Triệu Tiểu Hà, đừng cảm thấy nặng nề, nếu có một người nào đó nhìn ta như vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ đến bên cạnh hắn.”
40
Dòng chảy nơi bến đò này thực sự rất chậm, từ nước chảy cuồn cuộn nơi những ngọn núi tuyết trắng đi qua đường sông thấp phẳng này, nó giống như một con ngựa hoang bị thuần hoá, dần dần trở nên ngoan ngoãn.
Ta hồi phục lại tinh thần, tiện tay cầm lấy chiếc mũ rơm che nắng rồi đưa tay ra nghịch nước.
“Trần tiểu nhị, ngươi nhìn kìa, sau khi rút mái chèo lên sẽ có lốc xoáy nhỏ!”. 𝐓ì𝗆 đọc 𝘁hê𝗆 𝘁ại + 𝐓г𝑈𝗆𝐓гuyệ n.Vn +
Trần tiểu nhị ngồi xổm bên cạnh ta gặm trái cây, hàm hồ qua loa có lệ nói với ta: “Được rồi được rồi, ngươi cách xa nước một chút, đừng ngã xuống, ta cũng không biết bơi đâu.”
Những lời này của hắn ta thực sự hơi quen tai.
Làn nước mát lạnh quấn quanh cánh tay ta, ta bỗng nhiên nhớ ra, có lẽ là vào mùa hè năm ngoái, tiểu Thái tử cũng nói với ta một câu tương tự.
Lúc đó chúng ta cùng đến Thái Hồ ngắm hoa sen.
Hắn nói: “Tiểu Hà, ta vẫn chưa học bơi nên muội đừng rơi xuống hồ đấy nhé!”
Giọng điệu vừa bất lực vừa có chút dung túng này dương như vẫn còn văng vẳng bên tai ta, ta xoa xoa lỗ tai, lặng lẽ rút tay về.
“Ngươi thực sự không chơi nữa sao?” Trần tiểu nhị vứt hột xuống nước, vẻ mặt khiếp sợ: “Ngươi trở nên nghe lời ta từ lúc nào vậy?”
Ta vẫy vẫy tay, những giọt nước bắn tung toé lên mặt Trần tiểu nhị.
Hắn ta nhảy dựng lên muốn đuổi theo ta, nhưng nhìn thấy Trần đại ca đang ở phía đuổi thuyền lại dừng bước lại.
“Triệu Tiểu Hà.” Trần tiểu nhị gọi ta một tiếng.
Ta lập tức dừng lại trong khoang thuyền.
Ánh mắt mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt hắn ta, đồng thời cũng soi rõ những cảm xúc trên mặt hắn. Trần tiểu nhị- Người vẫn luôn thích bướng bỉnh gây sự với ta, không biết đã bắt đầu học được cách do dự từ lúc nào.
Nhưng ta có thể hiểu được những gì hắn ta không nói.
Đơn giản chỉ là về đại ca hắn ta, hoặc có thể nói là về mẫu thân của ta.
Ta đứng trong bóng tối của khoang thuyền, nhìn thấy quấn áo của hắn ta bị gió thổi tung bay, đột nhiên nhận ra rằng mặc dù Trần tiểu nhị thoạt nhìn khá tuỳ tiện nhưng có lẽ hắn ta còn tinh tế hơn bất cứ ai trong số chúng ta.
Trong trái tim hắn ta vẫn luôn có người nhà và bằng hữu của hắn ta, giống như con bù nhìn bên ngoài đồng ruộng, xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại đang cố gắng bảo vệ tất cả mọi thứ trên đồng.
Ta dùng sức vẫy vẫy tay: “Ta biết rồi, ta biết rồi.”
Trần tiểu nhị gật gật đầu với ta rồi xoay người quay trở lại đầu thuyền ngồi xuống.
Một chiếc nồi nhỏ được bắc trên đuôi thuyền, Trần đại ca đang bỏ một chút muối vào trong đó.
Nước canh cá có màu trắng đục đậm đặc và thơm lừng, màu xanh biếc của cây gia vị nào đó chìm nổi lên xuống.
“Thực ra huynh nên đi gặp bà ấy một lần.” Ta nói.
“Không cần đâu, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ từng gặp nhau một lần mà thôi.” Hắn ta nói.
Ta lặng lẽ nhìn hắn ta.
Hắn ta rũ mắt xuống, kiên nhẫn đốt lửa than trong lò bếp.
Trần đại ca ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tràn ngập sự đồng tình của ta.
Hắn ta thản nhiên mỉm cười, đặt chiếc gạt lửa trong tay xuống, búng búng vào trán ta: “Triệu Tiểu Hà, ta đã từng nói chưa nhỉ, nữ nhi suy nghĩ quá nhiều dễ bị già lắm đấy.”
Ta ôm đầu né tránh, cực kỳ oan uổng nói: “Hai ngày nay huynh vẫn luôn buồn bực không vui, rất khó có thể không nghi ngờ huynh vì thất tình nên mới đau lòng đấy!”
Trần đại ca tuỳ tiện nói: “Ta đã không thích người trong tranh từ lâu rồi.”
“Vậy tại sao hai ngày nay huynh lại không nói gì?”
Trần đại ca “ồ” một tiếng, nói: “Nhưng ta đúng là thất tình thật đấy.”
Đây là logic gì vậy?
Ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Trần đại ca đã cao giọng nói với Trần tiểu nhị: “Trần Vô Đam, đừng dựng lỗ tai nghe lén nữa, mau đến đây ăn canh đi.”
Trần tiểu nhị lạch bạch lạch bạch chạy đến, bưng chén ngồi xổm xuống bên cạnh ta.
“Chỉ cho Triệu Tiểu Hà một chiêu đi.” Trần đại ca nói.
Vẻ mặt của ta và Trần tiểu nhị đều ngơ ngác như nhau: “Hả? Nàng cần chiêu làm gì?”
“Đã lâu không gặp người tình, câu đầu tiên nên nói điều gì?” Trần đại ca dựa vào khoang thuyền, chậm rãi nói.
Tâm tư bị chọc thủng, gò má ta đột nhiên nóng lên.
Ánh mắt hai người bọn họ sáng rực nhìn về phía ta, ta đặt bát xuống, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Trần đại ca, huynh bỏ muối nhiều quá, ta đi uống nước đây.”