Dương Văn vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh, cười ha hả: "Ái chà, lớp trưởng, không ngờ cậu cũng đến đây?"
Lục Cảnh nhíu mày: "Lạ lắm à?"
Dương Văn nói: "Tất nhiên là lạ rồi.
Mẹ cậu có mấy khi cho cậu ra ngoài chơi đâu.
Còn không phải nói với cậu ba câu liền động tới một chữ "học" hay sao? Mà này, đến rồi thì vào sân đi, bình thường ở giờ thể dục, lúc chúng ta chơi bóng, cậu đá cũng không tệ mà."
Các bạn khác tức khắc hùa theo, Lục Cảnh không còn cách nào khác, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Hạ Vy cùng Vương Doãn Kha ngồi cạnh nhau trên một cái ghế băng dài, phía bên hắn thì chẳng có ai dám ngồi cùng, mặt khác, bên Hạ Vy lại là một đám con gái cùng lớp ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng lại lén lén nhìn hắn.
Một lát sau, Hạ Vy thấy không ổn, bảo hắn nhích người sang tận đầu ghế bên kia, hắn ban đầu nhìn cô giống như uất ức lắm, sau thấy cô cũng nhích người sang theo, tâm tình mới dịu xuống.
Mãi lâu sau, bên phía lớp 11A2 mới lết xác tới, bọn chúng nhìn qua bên này, không nói gì, tự động sắp xếp cho thành viên lớp mình ở dãy ghế băng bên kia.
Trận đấu sắp bắt đầu, mọi người lại chợt nhận ra thiếu một người hết sức quan trọng.
Rồi ai làm trọng tài? Hai đội đắn đo một lát, tiến cử Lục Cảnh.
Lục Cảnh bước về phía Vương Doãn Kha, thận trọng gọi: "Học trưởng."
Vương Doãn Kha nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Lục Cảnh im lặng chốc lát rồi nói: "Chuyện là, tụi em thiếu một người làm trọng tài, học trưởng có thể...?"
"Không thể!"
Thất bại quay về, cả đám lại ngồi bàn tán, chợt có người thấy bóng dáng thầy Lam xa xa, tất cả đồng loạt quay lại nhìn Lục Cảnh, cười xấu xa.
Lam Y Dạ đang đi trên đường, đột nhiên có một cậu nhóc nhảy ra chặn đường, anh dừng chân, quan sát cậu nhóc.
Ừm, đồ thể thao, toàn thân vẫn sạch sẽ, chắc là chưa đá hiệp nào, hoặc là chuẩn bị đi đá.
Mặt mũi sáng sủa, lớp trưởng 11A3 Lục Cảnh đây mà.
Lục Cảnh hít vào một ngụm khí, cúi gập người một cái: "Em chào thầy.
Thầy đi đâu đây ạ?"
"Ừ!" Lam Y Dạ nói: "Cũng không có việc gì.
Sao thế?"
Lục Cảnh gãi gãi đầu, cười xuề xòa: "À, lớp em với lớp kế chuẩn bị thi đấu đá bóng, nhưng mà thiếu mất vị trí trọng tài, thầy có thể...? Nhưng, nhưng nếu thầy bận cũng không sao đâu, bọn em sẽ tìm người khác."
Lam Y Dạ mỉm cười: "Tất nhiên là được rồi."
Lục Cảnh nhẹ nhàng thở phào.
Lát sau, Lam Y Dạ theo cậu nhóc đi đến sân bóng gần đấy.
Lam Y Dạ liếc thấy Hạ Vy, mỉm cười gật đầu, trông có vẻ cũng không lấy bất ngờ lắm vì sự xuất hiện của cô ở đây.
Hạ Vy cảm giác sống lưng lạnh lẽo, không dám cười trả lễ, chỉ gật đầu chào lại.
Mà đám còn lại cứ nhao nhao lên chào, chào rất to, rất rõ ràng, rất hứng khởi.
Đúng là thấy trai đẹp liền sáng mắt ra, không câu nệ tiểu tiết cái gì cả.
Hiệp một vừa bắt đầu chưa được bao lâu, Vương Doãn Kha đã hết chịu nổi, bảo Hạ Vy: "Hạ Vy, anh..."
Hạ Vy quay sang hỏi: "Làm sao thế?"
Mắt Vương Doãn Kha đảo một vòng, mặt không biến sắc, thản nhiên nhả ra hai chữ: "Anh đói."
Hạ Vy ngẫm lại, quả thân từ trưa đến nay, cô thấy Vương Doãn Kha không ăn gì nhiều, liền nói: "Được rồi, vậy anh đi kiếm gì đó ăn rồi quay lại."
"Đi cùng anh."
Hạ Vy nheo nheo mắt lại, lát sau quay sang nói gì đó với mấy bạn học rồi cùng Vương Doãn Kha rời đi.
Mà rời đi rồi, Vương Doãn Kha lại bày ra đủ trò câu thời gian, mãi đến khi mặt trời sắp lặn mới buông tha cho cô.
Hạ Vy biết muộn rồi, đám kia chắc đã đá xong từ lâu, đành về nhà.
Đúng là một đi không trở lại.
Ánh nắng nhuộm màu vàng cam cả đường chân trời, Lục Cảnh ngồi trên chiếc ghế, xung quanh vắng tanh chỉ còn một mình Lam Y Dạ.
Lam Y Dạ hỏi: "Chân thật sự không sao chứ? Có tự về nhà được không?"
Lục Cảnh lắc lắc đầu: "Em không sao thật mà, thầy yên tâm, lát sẽ có người tới đón em."
Lam Y Dạ thở hắt ra, cúi người xuống cởi giày Lục Cảnh ra, tiện tay lột luôn cái tất trắng tinh, xem xét một lát, bất giác nhíu mày.
Từ khoảng cách này giữa hai người, Lục Cảnh vừa vặn có thể nhìn rõ ngũ quan Lam Y Dạ.
Thứ khiến cậu chú ý đầu tiên chính là hai hàng lông mi dài kia, thật sự khiến cậu phải kìm lòng để không đưa tay ra chạm vào.
Khuất sau hai hàng mi là đôi mắt luôn mang ý cười ôn nhu, tựa như ánh mặt trời chiều tà ấm áp lúc này.
Lam Y Dạ chợt ngẩng đầu, không kịp đề phòng, Lục Cảnh hơi giật mình.
Lam Y Dạ nói: "Trật chân rồi.
Chịu khó một chút nhé, sẽ hơi đau."
Lục Cảnh gật gật đầu: "Vâng!"
Lời vừa dứt chưa được bao lâu, từ chân đã truyền lên cảm giác đau đớn.
Dù đã có tinh thần chuẩn bị sẵn rồi, nhưng vẫn không chịu nổi mà run rẩy.
Bàn tay đặt hờ trên ghế cuộn chặt lại đến mức nổi cả gân xanh.
Cơn đau vừa qua, chân vẫn cảm thấy nhức nhối.
Lại thấy Lam Y Dạ mỉm cười nhìn cậu, nói: "Ổn rồi.
Nhưng em lại làm sao thế?"
Lúc này Lục Cảnh mới giật mình tỉnh ngộ, không biết từ bao giờ, hai má đã có cảm giác nóng ran.
Cậu vội nói: "Em...!Em chắc là bị cảm nắng rồi.
Không sao đâu.".
truyện kiếm hiệp hay
Lam Y Dạ đứng dậy: "Gần đây có tiệm thuốc tây, thầy mua cho em uống tạm nhé?!"
Lục Cảnh xua xua tay: "Thật sự không cần đâu."
Lam Y Dạ nghiêm mặt, nói: "Không được, lỡ nặng hơn thì sao?"
Nói rồi, thật sự chạy đi mua thuốc thật.
Lúc nhận lấy thuốc và chai nước từ tay Lam Y Dạ, Lục Cảnh dở khóc dở cười, nuốt khan một ngụm nước bọt rồi mới uống thuốc.
Ngay tức khắc mặt mày liền nhăn nhúm lại rất khó coi.
Lam Y Dạ mỉn cười xòe tay ra trước mặt Lục Cảnh, trong lòng bàn tay là một viên kẹo ngọt được bọc bằng một lớp vỏ kẹo mỏng màu cam, nhìn cái vỏ kẹo, Lục Cảnh liền đoán ra đây là vị cam.
Cậu nhận lấy.
Viên kẹo tan trong miệng xua đi cái đắng, thơm mùi cam.
Lam Y Dạ ngồi bên cạnh cậu, chợt hỏi: "Sao mặt mày ủ rũ thế? Không phải lúc nãy đá thắng rồi sao?"
Lục Cảnh vân vê cái vỏ kẹo trong tay chưa kịp vứt, buồn bã đáp: "Hình như, em sắp chết rồi."
Nghe vậy, Lam Y Dạ liền kinh ngạc: "Em nói gì thế?"
Viền mắt Lục Cảnh thoáng cái đã ửng hồng, cậu nói: "Thật đấy thầy ạ, em bị bệnh tim, thật sự sắp ngỏm rồi, làm sao đây thầy?!"
"Chuyện gì xảy ra? Thầy thấy em vẫn khỏe mà.
Nói thầy nghe thử xem nào."
Lục Cảnh nói: "Em, em ở trước mặt một người, tim đập rất loạn xạ, hơi khó thở, trong lòng cũng rất hồi hộp.
Thế là em về tra mạng, kết quả đúng là bệnh tim.
Làm sao đây thầy? Thầy giữ bí mật chuyện này nhé thầy? Em không muốn mẹ em biết để rồi mẹ phải lo lắng.
Hứa nhé thầy, chuyện này chỉ mình em với thầy biết thôi."
Lam Y Dạ bỗng chốc không biết nói gì.
Lại cảm thấy buồn cười, chắc mẩm cậu nhóc này xem nhiều phim tâm lí tình cảm xã hội rồi mải mê học hành chăm chỉ đến ngốc luôn rồi.
Đè nén cơn buồn cười xuống, anh hỏi: "Thực ra bệnh này có thể chữa?"
Lục Cảnh nói: "Em biết! Nhưng, nghe nói mổ đau lắm, hình như còn cần phải một quả tim phù hợp mới ghép được.
Thầy biết đấy, ai mà chả muốn người nhà mình chết toàn thây, tuy em biết việc tìm một quả tim phù hợp với gia đình em mà nói, thực sự không thành vấn đề.
Nhưng, nhưng em vẫn cảm thấy một ngày nào đó ở lồng ngực của mình có một quả tim đang đập, nhưng không phải của mình, thực sự rất khó chịu."
Lam Y Dạ nhịn đến khóe miệng run run, một lát sau mới nói: "Thực ra còn có cách khác.
Em chỉ cần nói việc này với người khiến em có cảm giác này là xong."
Mặt Lục Cảnh hiện rõ ý "thầy gạt em", suy nghĩ một lúc, nói: "Em nói rồi.
Nhưng cảm thấy bệnh vẫn không khỏi."
Lam Y Dạ lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Cậu nhóc này trước bảo chuyện này chỉ có mình cậu với anh biết thôi, sau lại nói là đã nói với người ta rồi.
Ngay tức khắc, Lam Y Dạ như bị dọa cho cả kinh.
Thôi xong!
Mãi đến khi nhìn thấy Lục Cảnh tập tễnh bước lên xe rồi đi mất, Lam Y Dạ vẫn chưa nói được lời nào.
Buổi tối, Hạ Vy và Ngọc Ý mai phục ở một đoạn đường vắng vẻ ở công viên.
Nói mai phục, thật sự là mai phục, chui thẳng vô lùm cây rậm rạp trốn luôn.
Ngọc Ý chợt kêu lên: "Đến rồi, đến rồi kìa!"
Hạ Vy nhìn xuyên qua lớp lá cây rậm rạp, cũng thấy một bóng người đang tới gần.
Sẽ chẳng có gì kì lạ, nếu xung quanh người đó không có một ác linh bám theo.
Hạ Vy hỏi: "Thế giờ chị tính thế nào?"
Ngọc Ý đáp: "Lao ra, đánh ngất bà ta rồi thu phục ác linh đấy."
"Điên à?"
"Điên cái gì? Giờ tôi bảo, cô chạy ra bắt chuyện với bà ta, tôi sẽ len lén ở đằng sau đập một phát cho bả ngất luôn."
"Ok, nhất trí!"
Người đàn bà đang đi, chợt cảm thấy xung quanh hình như có tiếng động, lúc xào xạc như lá cây va chạm, lúc lào xào như có người nói chuyện, bất giác rợn hết cả tóc gáy.
Bỗng một người nhảy ra trước mắt bà ta, bà ta hoảng hốt trợn ngược mắt lên.
Định kêu lên, nhưng dưới ánh đèn đường, bà ta lại nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đối diện.
Gương mặt nháy mắt tràn đầy sự kinh ngạc, ở cổ họng giường như có gì đó ghèn ghẹn không thốt lên lời được.
Mà Hạ Vy lúc này cũng bất ngờ chẳng kém, biết bao nhiêu hình ảnh ùa về trong tâm trí, miệng thế nào lại vô tình bật thốt lên: "Mẹ!"
"Hạ Vy!" Lăng Diễm kêu lên: "Sao con lại ở đây?"
Ngọc Ý ở sau lưng Lăng Diễm cũng sững sờ người ra, cánh tay giơ lên cao cũng từ từ hạ xuống.
Hạ Vy quát lên: "Ngọc Ý, hành động!"
Ngọc Ý không nói lời nào, rút phù triện trong người ra.
Hạ Vy chạy lướt qua người Lăng Diễm, xông lên hỗ trợ Ngọc Ý.
Lăng Diễm cảm thấy như có một cơn gió thổi qua cõi lòng, phủ lên đấy một tầng sương giá lạnh.
Ngọc Ý thu được ác linh vào trong một cái túi vải nhỏ, đứng cười đắc ý.
Đây là nhiệm vụ mới nhất được giao, đã hoàn thành.
Nụ cười bất chợt cứng đờ.
Đúng rồi, không khí lúc này rất không đúng.
Rất ngột ngạt.
Hạ Vy phất tay: "Ngọc Ý, chị còn đứng đờ ra đấy làm gì? Về thôi!"
Lăng Diễm chợt quay phắt người lại: "Hạ Vy!"
Hạ Vy cũng không kiên nhẫn mà gào lên: "Ngọc Ý, chị còn lề mề cái gì? Về!"
Lăng Diễm vội đuổi theo bước chân cô: "Hạ Vy, con chờ đã!"
Quả nhiên bước chân Hạ Vy dừng lại, cô quay đầu, cười mỉa: "Tôi với bà còn có chuyện gì nữa sao?"
Lăng Diễm sững người lại, chỉ biết đứng im bất động nhìn đứa con gái duy nhất của mình ngày một rời xa, cuối cùng khuất bóng nơi khúc cua con đường.
Lăng Diễm về đến nhà, Vương Khả Ngân đang ngồi chơi với Tiểu Linh và Tiểu Ngao, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, cười: "Dì!"
"Ừm! Thôi thôi dì đi nấu cơm nhé, tối nay ba con có về dùng cơm cùng đấy."
"Vâng!" Thấy nét mắt Lăng Diễm ủ dột, Khả Ngân hỏi: "Dì sao thế?"
Lăng Diễm vội xua tay: "Không sao đâu."
Vương Khả Ngân cảm thấy kì quái, nhưng cũng không dám hỏi nữa.
Bỏ lại Tiểu Ngao với Tiểu Linh để chúng tự chơi với nhau, còn mình thì lủi thủi lên phòng kiếm anh trai.
Khả Ngân vừa vào phòng đã nhào lên giường nằm, Vương Doãn Kha lặng thinh không nói lời nào.
Dù sao đi chăng nữa, đối với người em gái ở kiếp này, hắn không có ý kiến gì, vậy nên trước đó đối với con bé như thế nào, bây giờ vẫn như vậy, không thay đổi.
Khả Ngân vội ngồi dậy, bò lại gần xem anh trai mình đang làm gì mà chuyên chú như thế.
Vương Doãn Kha nằm nửa người, lưng dựa hờ vào phía sau, máy tính đặt trên chân, các ngón tay thon dài đang không ngừng thao tác trên bàn phím.
Khả Ngân ngay tức khắc trợn mắt há mồm: "Anh, anh cũng chơi game này sao?"
Bàn tay hắn không có giấu hiệu dừng lại, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn Khả Ngân rồi lại dán mắt vào màn hình máy tính.
Hắn đáp: "Ừ! Sao thế?"
"Em cũng chơi trò này nè.
Anh kéo em đi thăng cấp nha!!!"
Im lặng một lát, Vương Doãn Kha nói: "Không phải sắp đến kì kiểm tra tháng rồi sao? Còn dám lo chơi game, hửm?!"
Vương Khả Ngân tất nhiên chẳng dám cò kẻ mặc cả chuyện hắn chơi được, còn dám nói không cho mình chơi, biết hắn không nhìn nhưng vẫn cố chớp chớp mắt, trưng ra toàn bộ vẻ đáng thương: "Em chỉ chơi một lát thôi mà.
Anh, anh trai đại nhân đại lượng!"
Lần này hắn không trả lời ngay, sau khi diệt xong con boss mới chậm rãi bảo: "Chỉ hôm nay thôi nghe chưa?"
Vương Khả Ngân biết anh trai thương mình nhất, hầu như chẳng từ chối mấy lời yêu cầu của mình bao giờ.
Nhận được lời nói đấy của hắn, vội vội vàng vàng chạy qua phòng vác laptop sang cứ như sợ chậm một khắc, Vương Doãn Kha sẽ đổi ý không bằng ấy.
Vương Khả Ngân vào game, liền chạy đến tọa độ của anh trai mình.
Con bé chơi nhân vật nữ, nghề sát thủ, ID là Bạch Vy Duệ Thần.
Đến nơi đã thấy nhân vật anh mình đứng cạnh một nhân vật khác, chưa kịp nói gì, màn hình giao diện đã nhảy lên một mẩu thoại.
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo: Xin chào!!!
Vương Khả Ngân định quay sang hỏi Vương Doãn Kha đấy là ai, từ trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nói, nghe hơi trầm, ổn định không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
"Bạn anh."
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo: Nè nè, ai đây? Ai đây?
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo: Bạn gái cậu hả Vương Doãn Kha?
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo: Là cô gái Lâm Hạ Vy đó đúng không?
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo: Ái chà, nhanh tay nha.
Liên tục nhảy ra như thế, Vương Khả Ngân cảm thấy hơi choáng váng vì lượng tin tức mới tiếp thu được.
[Phụ cận] Vương Doãn Kha: Câm miệng.
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo:...!
[Phụ cận] Vương Doãn Kha: Em gái, Khả Ngân.
[Phụ cận] Hoành Bảo Bảo: Thật hả?!
[Phụ cận] Bạch Vy Duệ Thần: Vâng.
Hai anh em mải chơi say sưa đến nỗi quên hết giờ giấc, mãi đến khi Lăng Diễm lên tận phòng gọi mới chịu thôi.
Về vấn đề Lăng Diễm ở đây, Vương Doãn Kha đã sớm không nói gì, trước khi khôi phục kí ức chưa bao lâu cũng không phản đối chuyện bà ta sẽ trở thành mẹ kế của mình nữa.
Quả đúng như lời Lăng Diễm nói, tối hôm nay ông Vương trở về nhà ăn cơm.
Khỏi phải nói Khả Ngân đã vui mừng đến cỡ nào.
"Tháng sau, bố và dì Lăng Diễm sẽ kết hôn."
Tay Khả Ngân thoáng sững lại, nhìn đăm đăm ông Vương: "Hả? Vậy là cả cái nhà này chỉ còn mình còn FA thôi sao?"
Ông Vương cũng vì lời này mà ngẩn người ra, hỏi: "Con nói gì thế?"
"Chứ còn gì nữa?! Bố và dì kết hôn, anh hai cũng có bạn gái rồi, không phải chỉ còn mình con độc thân sao?"
Vương Doãn Kha khẽ gõ đầu Khả Ngân, quở trách: "Con bé này, đừng ăn nói linh tinh, ăn cơm đi."
Vương Khả Ngân trợn trừng mắt: "Anh đánh em cái gì? Thẹn quá hóa giận à?"
Hắn cười bất lực, định nói gì đó, ông Vương đã lên tiếng: "Doãn Kha, Khả Ngân nói đúng chứ? Có bạn gái cũng không nói với bố một tiếng? Lớn cả rồi, việc này cũng bình thường.
Hay là cuối tuần này bố gắng sẽ thu xếp, con dẫn con bé về nhà chơi một hôm đi." Nói đến đây, ông hơi cười: "Thật là, bố thật tò mò, là cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của con được chứ?!"
Trầm mặc một lát, Vương Doãn Kha trả lời: "Vâng ạ.".