Khi Diệp Tri Thu nhận được cú điện thoại của Phương Văn Tĩnh thì cô cũng chẳng
còn hơi sức đâu mà giận dữ nữa. Cô trở về đã hai tuần rồi, chuyện đó với cô đã
thành quá khứ. Nhưng rõ ràng Phương Văn Tĩnh không hề nghĩ như vậy, cô ta vẫn cứ
muốn gặp cô bằng được.
Đương nhiên có thể không thèm để ý nhưng cô không
muốn chính trong thời điểm ông Tăng Thành đang làm thủ tục ly hôn vợ mà mình lại
bị dây dưa vào, như thế không những khiến ông ta thêm rắc rối mà còn khiến mình
thêm phần bực bội. Cô biết trước rằng cái trò nói chuyện tay đôi này chỉ khiến
mình thêm chán nản, nhưng cũng đành ôn hòa nhận lời sau khi tan ca sẽ gặp cô ta
ở một quán cà phê gần công ty.
Buổi chiều hôm đó, chỗ làm của cô lại xẩy
ra một việc đột xuất, trợ lý bộ phận kinh doanh là Tiểu Lưu đã gây ra một sự cố
lớn. Trong thời gian Diệp Tri Thu đi công tác, có một số đơn đặt hàng do cô ta
giao nhưng hàng hóa giao đến bốn địa điểm A, B, C, D đã bị giao lẫn lộn hết. Bốn
đại lý ở bốn nơi đó nhận hàng thấy không giống như giao kết đã đồng loạt khiếu
nại lên tổng công ty khiến Diệp Tri Thu phải mất cả một buổi chiều mới giải
quyết ổn thỏa.
Khi xong việc của mình, Diệp tri Thu vội vã chạy đến quán
cà phê đã hẹn thì thấy Phương Văn Tĩnh ngồi chờ sẵn bên một chiếc bàn kê sát cửa
sổ. cô ta đang cầm chiếc thìa nhỏ chầm chậm quấy cốc cà phê, hình như đã chờ cô
khá lâu rồi. Cô ngồi đối diện, gọi một tách cà phê Ý, rồi nhìn đồng hồ: "Thật
ngại quá, tôi đến muộn. Xin lỗi nhé!"
"Không sao đâu, tôi luôn là người
biết chờ đợi". Phương Văn Tĩnh nói giọng nhỏ nhẹ, điệu bộ khiêm nhường lịch
sự.
"Chúng ta nói thẳng vào việc chính nhé, hy vọng hôm nay có thể nói rõ
ràng mọi chuyện để sau này khỏi phải dây dưa gì nữa."
"Thật ra hôm nay
không cần phải phiền đến chị nữa, tôi và An Dân đã hòa giải với nhau và quyết
định tổ chức lễ cưới vào thứ Bảy tuần sau. Chúng tôi sẽ tổ chức trên du thuyền ở
sông Trưòng Giang, đến lúc đó sẽ đốt pháo hoa, đứng ở hai bên bờ sông đều có thể
nhìn thấy."
Diệp Tri Thu nở nụ cười mệt mỏi: "Cám ơn cô đã có ý thông
báo, tuy rằng tôi chẳng biết tại sao phải đặc biệt đến thông báo với tôi như
vậy.""
"Bởi tôi thấy rất rõ, An Dân vẫn còn áy náy đối với chị. Vì thế
tôi mới hẹn chị ra nói chuyện, xin chị hãy nói với anh ấy, chị đã tha thứ cho
anh ấy, để anh ấy cảm thấy thỏa mái mà sống, làm như vậy bản thân chị cũng thấy
nhẹ nhõm, không phải sao?"
Diệp Tri Thu bật cười khi nghe những lời lạ kỳ
đó, cô thật sự không biết cô gái ngồi trước mặt mình ngây thơ quá mức hay là ích
kỷ quá đáng nữa, cô nói: "Việc này không phiền đến tôi nữa đâu, tôi và anh ấy đã
hoàn toàn chia tay rồi, bây giờ gặp nhau cũng không còn là bạn nữa, dù anh ấy có
áy náy thì cũng không liên quan đến tôi, Còn việc tôi có được nhẹ nhõm hay không
thì càng không cần cô phải bận tâm như thế."
"Không phải ai cũng có thể
tuyệt tình như chị đâu, chị Diệp ạ. Chị cho rằng tôi giả bộ hiền thục hay giả bộ
hào phóng cũng được, tôi thực lòng quan tâm đến An Dân chứ không giống như chị,
chia tay nhau rồi chỉ mong cho anh ấy cả đời không hạnh phúc thì mới thấy vui
mừng. Nếu như anh ấy muốn chia tay với tôi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của anh
ấy và thành tâm chúc phúc."
"Xin lỗi nhé, tính tôi vốn không quan tâm đén
cuộc sống của những người không liên quan đến mình và cũng chẳng hiếu kỳ điều gì
cả. Vì thế sự vui mừng của tôi cũng không có liên quan gì đến cuộc sống của họ.
Nhưng nể sự nhiệt tình của cô, tôi nhờ cô chuyển lời của tôi đến anh ta là sự áy
náy lương tâm của anh ta chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Còn về việc anh ta và cô
có hạnh phúc hay không cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của
tôi."
"Thế trong mắt chị Phạm An Dân là người đàn ông như thế nào? Dù sao
thì chị cũng đã từng yêu anh ấy, bất kể là bây giờ chị nói rất lạnh lùng nhưng
chị nghĩ mình đã hiểu hết về anh ấy chưa? Sao chị có thể quá lý trí không hề
muốn tha thứ cho anh ấy như vậy?"
"Cô Phương à, tôi đoán chắc rằng cô quá
rỗi rãi, nhiều thời gian đến mức không biết dùng nó vào việc gì nữa. Vì thế cô
coi cuộc sống thực như một cuốn phim Hàn quốc dài tập vậy. Mình cô diễn xuất còn
thấy chưa đã nên muốn kéo người khác vào diễn cùng sao? Nhưng tôi rất bận, tôi
không thể đảm nhận được những vai diễn ấy đâu. Đối với tôi, người đàn ông đó đã
phản bội tôi và đi theo sự lựa chọn khác thì tôi cũng phải có sự lựa chọn của
riêng mình. Tôi đã từng yêu anh ta, chúng tôi cũng từng lên kế hoạch cho đám
cưới, nhưng những điều đó chẳng ngăn được cô chen vào khiến anh ấy thay đổi, Vì
thế, anh ta là người như thế nào thì tôi đã có sự kết luận của riêng
mình."
Khuôn mặt Phương Văn Tĩnh nhợt nhạt đi đôi chút: 'Chị cho rằng một
mối quan hệ bền vững như vậy thì người khác có thể dễ dàng phá hủy nó sao? Chị
có biết An Dân nói với tôi về chị thế nào không? Công việc của chị rất bận, chị
chẳng có chút thời gian rỗi nào cho anh ấy, chị quyết định mua bằng được căn nhà
ở một nơi đắt đỏ mà anh ấy không thể trả nổi, chị đã bỏ ra hơn nửa tiền nhà, chị
còn đi vay tiền và chi trả cả khoản tiền bài trí nội thất, chị không hề để ý đến
tâm tư của anh ấy. Hàng xóm ở đó toàn là kẻ giầu có, cũng trẻ như anh ấy nhưng
có xe có nhà, ở chung với họ anh ấy thật sự cảm thấy rất áp lực nhưng chị không
hề quan tâm đến cảm giác của anh ấy."
Diệp Tri Thu vừa ngạc nhiên vừa tức
giận, cô hít một hơi dài giữ lấy bình tĩnh: "Lại nữa rồi, có lẽ điều cô rất muốn
làm chẳng qua là tôi phải kiểm điểm lại mình chăng? Xem mình đã thật sự hiểu
Phạm An Dân chưa? Có phải mình đã đặt lên vai anh ấy quá nhiều áp lực? Có phải
không điều hòa được mối quan hệ giữa chúng tôi hay không chứ gì? Cô Phương ạ,
tôi thật lấy làm lạ quá, quan hệ của hai người đã đặt dấu chấm hết, tát nhiên là
phải có nguyên nhân của nó. Tôi đã chấp nhận cái kết cục chia tay này rồi thì
còn quan tâm đến nguyên do của nó làm gì nữa. Dù tôi có dằn vặt bản thân mình
đến đâu thì có ý nghĩa gì với quan hệ của hai người đâu.
Bàn tay Phương Văn Tĩnh cầm cốc cà phê hơi run run,
cặp môi mỏng vừa hé ra lại mím chặt, cô ta không thể giữ bình tĩnh được nữa:
"Nếu anh ấy cứ day dứt như vậy thì tôi làm sao mà hạnh phúc được? Tôi đã quyết
định lấy anh ấy nên tôi muốn có được trọn vẹn cả con người và tâm hồn người đàn
ông đó".
"Cô thật thẳng thắn, tôi không thể không khâm phục. Tôi đoán
rằng bây giờ người day dứt trong lòng có lẽ chính là bản thân cô. Nhưng tôi
không thể giúp được gì, dù rằng cô còn muốn đi tìm bà Tăng mà mách cái chuyện
đáng buồn cười kia thì cũng thế thôi. Cái thế giới này đâu phải đang chuyển động
vì bản thân cô, vấn đề của cô thì cô phải tự đối mặt mà giải quyết
lấy."
Phương Văn Tĩnh cười lạnh lùng: "Chị Diệp, chị lý luận nghe sắc bén
lắm. Tôi cũng muốn đoán một chút, có lẽ chị đang nhắc nhở mình rằng, chị thất
bại bởi An Dân là kẻ ham tiền, còn tôi chẳng qua là cậy vào tài sản của gia đình
mà quyến rũ được anh ấy. Vì suy nghĩ tự an ủi của chị như là phép thắng lợi tinh
thần của AQ ấy có thể giúp chị dễ chịu đi một chút chăng?"
Diệp Tri Thu
chán nản nhìn cô ta: "Thật xin lỗi cô Phương, trông cô cũng là người có giáo
dục, nhưng nhìn hành động của cô tôi cảm thấy nó thiếu suy nghĩ. Con người ta
khi đã thất tình, nếu không muốn tự tử thì chắc chắn phải nghĩ ra cách gì để
giúp mình sống tiếp chứ. Tôi tự an ủi mình như thế nào là việc của tôi, điều đó
quan trọng với cô đến thế sao? Cô muốn tôi thừa nhận thắng lợi tuyệt đối của cô
à? Được thôi, cô thắng rồi đó, người đàn ông đó đã là của cô, thế đã được
chưa?"
"Chị quả lợi hại thiệt, đặt mình ở vị trí cao như thế, tự rút lui
không chút vướng bận để An Dân luôn cảm thấy có lỗi với chị, để tôi luôn do dự
không biết liệu hạnh phúc của mình có được toàn vẹn không?"
"Chúng ta
chấm dứt chuyện này thôi. Cô Phương, cô cứ tổ chức đám cưới của mình, thật sự
chẳng cần tôi phải xuất hiện mà hát điệu 'Xin anh háy sống hạnh phúc hơn em'
đâu. Như thế hạnh phúc của hai người mới tròn vẹn. Hôm nay tôi đồng ý đến đây là
muốn nói rõ với cô rằng, tôi đã có người yêu rồi, mà Tổng giám đốc Tăng cũng đã
gặp mặt anh ấy, còn nếu cô cứ muốn gặp bà Tăng mà hớt lẻo thì cô sẽ tự chuốc lấy
hậu quả thôi."
Diệp Tri Thu vẫy tay ra hiệu người phục vụ đến trả tiền.
Phương Văn Tĩnh bỗng nắm lấy bàn tay kia của cô. Lòng bàn tay cô ta có mồ hôi
ướt lạnh, theo bản năng, Diệp Tri Thu vội rụt tay lại, rồi ngạc nhiên ngẩng đầu
nhìn thấy khuôn mặt Phương Văn Tĩnh đỏ ửng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô và
nói: "Chị Diệp, chị có tin hay không tùy chị, thực ra tôi không hề cứng rắn,
càng gần đến ngày cưới, tôi càng lo lắng, tôi không biết sự lựa chọn của mình có
đúng đắn hay không?"
"Vậy cô cũng chọn lầm đối tượng để giải bày rồi,
chuyện này cô nên tâm sự với mẹ cô hoặc bạn bè thân thiết của cô. Tôi và cô chỉ
là những người qua đường thôi, tôi không thể giúp đỡ cô bất cứ điều
gì".
Phương Văn Tĩnh thở dài: "Người bạn duy nhất của tôi đã cùng gia
đình đến Canada mấy năm trước rồi. Còn mẹ tôi thì chị đã gặp rồi đấy, bà ấy
không phải là người thích hợp để tôi dốc bầu tâm sự. Chị Diệp, thật sự tôi rất
ngưỡng mộ chị, hôm đó thấy Tân Địch và sếp cũ của chị bảo vệ chị như vậy, ngay
cả An Dân cũng không hoàn toàn quên được chị, tôi nghĩ trong cuộc sống chị đã
thành công hơn tôi rất nhiều."
Diệp Tri Thu đợi nhân viên phục vụ đến trả
lại tiền thừa, cô không nói gì nhưng Phương Văn Tĩnh lại tiếp tục: "Chị biết tại
sao tôi lại thích An Dân không? Anh ấy rất giống người mà tôi đã thầm yêu, nhất
là khi anh ấy cười, trông thật phóng khoáng khôi ngô, Người con trai đó, bây giờ
ở tận Canada xa xôi. Nhưng trước khi đi, anh ấy cũng chưa từng nhìn thẳng tôi,
tôi chắc chắn mình chẳng bao giờ có được anh ấy. Thế nên lần đầu nhìn thấy Phạm
An Dân, tôi đã tự nói với mình rằng, tôi không thể để mất An Dân, cho dù tôi
phải cướp anh ấy từ tay người khác."
Nhận lại tiền thừa từ tay người phục
vụ, Diệp Tri Thu đứng dậy nói: "Cô Phương, tôi thật sự không muốn chia sẻ những
kỷ niệm trong quá khứ của cô. Còn An Dân, bây giờ đối với tôi, anh ấy cũng như
người qua đường thôi, tôi không để tâm đến việc anh ta được ai yêu và ví sao
được người ta yêu. Còn số của cô tôi đã đặt ở chế độ từ chối cuộc gọi rồi, vì
thế tôi sẽ không nói lời hẹn gặp lại với cô nữa."
Diệp Tri Thu bước ra
khỏi quán cà phê thì trời đã nhá nhem tối. cô giơ tay vẫy một chiếc taxi, bác
tài hỏi cô muốn đi đâu, cô bất giác buột miệng nói "Tân Giang Hoa Viên". Từ khi
cho Hứa Chí Hằng thuê căn hộ đó, cô hầu như không bao giờ trở lại. Cô và Hứa Chí
Hằng ai cũng bận việc của riêng mình nên không thể ngày nào cũng gặp nhau. Lần
trước Hứa Chí Hằng đã ở lại căn hộ thuê của cô và kêu ca là chật chội quá, cô
chẳng nói gì. Thế là Hứa Chí Hằng vội ôm chặt lấy cô mà cười nói: "Cái giương
này thế mà hay, giống như cái ban công kia vậy, thật thích hợp cho hai người ôm
chặt lấy nhau".
Cô đương nhiên biết rõ căn hộ của mình ở Tân Giang Hoa
Viên rất rộng rãi và tiện nghi, mỗi một đồ dùng trong đó được lựa chọn tỉ mỉ.
Chiếc giường đôi dài hai mét mốt, rộng hai mét, đệm giường làm từ cao su tự
nhiên, giá cả của nó làm cô phải do dự khi mua rồi đành phải an ủi mình rằng đầu
tư để có một giấc ngủ chất lượng tốt là cần thiết. Đúng vào đầu mùa hè năm
ngoái, khi các đồ nội thất lớn vừa được bài trí xong xuôi nhưng những chi tiết
trang trí nhỏ vẫn chưa hoàn thiện thì An Dân đã đến trước nghiệm thu. Cô tan ca
xong cũng qua luôn bên đó, Phạm An Dân khi ấy đã ôm chầm lấy cô, cả hai cười lớn
mà lăn lộn trên giường luôn miệng nói thỏa mái quá.
Kỷ niệm như vậy cứ
vây bám lấy cô, làm sao cô có thể thản nhiên nằm trên giường đó với một người
đàn ông khác.
Lúc này xuống khỏi taxi, Diệp Tri Thu đứng trước
chung cư Tân Giang Hoa Viên, ngẩng đầu nhìn lên những tòa nhà cao ngất với kiến
trúc hài hoàn, những lời trách cứ của Phạm An Dân về cô mà Phạm Văn Tĩnh vừa
truyền đạt lại cứ văng vẳng bên tai, cô cười đau khổ, những lời nói đó như mũi
kim đâm vào trái tim cô đau nhói.
Khi cô còn làm ở Tố Mỹ, thực sự là thời
gian ổn định hơn bây giờ nhiều nhưng việc đi công tác là không tránh khỏi. Yêu
nhau đến năm thứ sáu, chí ít cũng phải công nhận là giữa hai người đã hiểu biết
khá sâu sắc về nhau và có những tính toán chung rồi. Thế mà không ngờ Phạm An
Dân lại đi nói với người con gái khác rằng bạn gái gây áp lực cho
mình.
Còn nói về căn hộ trước mặt, cô không biết nên tức giận hay buồn
bã. Sai khi cô và Phạm An Dân quyết định tổ chức lễ cưới thì bắt đầu đôn đáo
khắp nơi để tìm nhà. Hai người đều thống nhất mua nhà ở bên này sông sẽ tiện cho
công việc hơn nhưng đến khi quyết định là khu nào thì không thống nhất được nữa.
Phạm An Dân thích một khu dân cư rộng rãi ở gần ngoại ô, theo như lời anh nói
thì nơi đó không khí trong lành, môi trường tốt, mà quan trọng nhất là giá cả
căn nhà và số tiền giao đợt đầu khá thấp, có thể tiết kiệm được một ít tiền để
mua xe giải quyết vấn đề đi lại. Đàn ông dường như có bẩm sinh là đam mê ngồi
sau tay lái. Diệp Tri Thu thì không đồng ý ở xa quá, công việc của cô hay phải
tăng ca nên muốn ở trong trung tâm để tiện đi lại.
Khi hai người đi dạo
bên bờ sông, nhìn thấy Tân Giang Hoa Viên đã ở giai đoạn hoàn thành, Diệp Tri
Thu rất thích vì nó gần sông. Nhưng đến khi nhìn giá cả, cô lại không muốn Phạm
An Dân phải lo lắng nên không biểu lộ sự thích thú của mình.
Vừa đúng dịp
Tố Mỹ tổ chức buổi giới thiệu sản phẩm ở một khách sạn ngay bên sông, buổi trưa
đó cô và Tân Địch ngồi dựa vào cửa sổ trong phòng hội nghị, cô chỉ tay về phía
Tân Giang Hoa Viên nằm cách đó không xa lắm, than thở với bạn rằng mình rất
thích nhưng không đủ tiền mua. Đúng lúc Tăng Thành đi ngang qua, ông ta đột
nhiên dừng lại và nói: "Tôi rất thân Tổng giám đốc Tân là chủ đầu tư khu Tân
Giang Hoa Viên đó, ông ta nói nếu tôi muốn mua thì sẽ để lại cho tôi một căn hộ
với giá nội bộ. Tri Thu, nếu cô thật sự muốn mua thì cứ tìm ông ta nói chuyện
xem thế nào."
Ngay lúc đó, Tăng Thành rút di động ra gọi cho Tổng giám
đốc Tân. Diệp Tri Thu đương nhiên chỉ có thể cám ơn ý tốt của sếp, đến khi gặp
được ông Tân để tìm hiểu giá cả thì thật đúng là hơn cả hy vọng. Giá cả ông ta
đưa ra đúng là ưu đãi quá nhiều, cô nghĩ chỉ cần chịu khó một chút là có thể mua
được theo cách trả góp.
Bậy giờ cô dang cố gắng nhớ lại cảnh tượng cô đã
thuyết phục Phạm An Dân thế nào, cô muốn nhớ xem có phải lúc đó mình đã quá áp
đặt với anh, bắt buộc anh phải nghe theo sự quyết định của mình không. Nhưng
trong đầu cô giờ toàn là những kỷ niệm lặt vặt về chuyện hai người tranh thủ
chạy đôn chạy đáo lo thủ tục mua căn hộ đó. Khi Phạm An Dân biết được giá ưu đãi
của căn nhà cũng mừng ra mặt chứ chưa cần nói đến khi hai người cầm được chìa
khóa, bước vào căn hộ còn trống trơn đó mà hào hứng lên kế hoạc bài trí nội thất
như thế nào.
Ít ra giữa họ đã có một quãng thời gian yêu nhau với tình
yêu chân thành, nhưng chỉ nghĩ đến những ký ức đó thôi mà mắt cô đã như mờ đi.
Sáu năm yêu nhau, thế mà trong lúc xao nhãng lại mỗi đứa một đường. Đó là lỗi
tại mình ư? Có phải căn nhà này đă giết chết tình yêu? Hay chỉ là do tính cách
và cách giải quyết vấn đề của cô thực sự đã gây áp lực với Phạm An
Dân?
Màn đêm đã buông xuống, các tòa nhà cao từng đã sáng trưng ánh đèn.
Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn, thuận theo số tầng và nhìn thấy căn hộ 1601 của
mình. Căn phòng tối om, Hứa Chí Hằng vẫn chưa đi làm về. Từng cái đinh từng sợi
chỉ trong căn nhà đó đều là công sức của cô. Hiện nay giá của các căn hộ trong
khu trung tâm gần bờ sông như thế này đang lên như diều gặp gió, nhưng cô chẳng
có cảm giác mừng vui của một người chủ sở hữu.
Trong lúc cô đang nghĩ
miên man thì một chiếc Toyota kiểu dáng mạnh mẽ dừng lại ngay trước mặt. Tây Môn
thò đầu ra gọi cô: "Thu Thu, chị đứng đó làm gì vậy? Hay là đến đây để thu tiền
nhà đấy?"
Diệp Tri Thu cười miễn cưỡng trả lời: "Tây Môn đấy à, Tiểu Phàn
đâu rồi?"
"Nhỏ đó lên cơn đi shopping với bạn bè rồi, lúc nữa em đi đón.
Chị Thu Thu, dạo này chẳng thấy mặt mũi chị gì cả, khi nào rảnh đi ăn với tụi em
nhé! Haizzz, sếp của chị , cái ông Thẩm Gia Hưng ấy có nhiều đòn lợi hại thật,
Đang đấu giá tranh giành với công ty em một miến đất ở ngoại ô đấy. Cái giá mà
ông ấy đưa ra ngay cả ông chủ em cũng phải nói là hơi điên
rồ."
Thẩm Gia Hưng là chồng của Lưu Ngọc Bình. Từ năm kia
ông ta đã nhảy vào thị trường bất động sản, đầu tiên chỉ làm những dự án nhỏ, có
vẻ càng ngày càng trúng lớn. Diệp Tri Thu không ngờ bây giờ ông ta lại có gan và
có lực đấu với cả với Tổng giám đốc Tân, cô nói: "Bây giờ bất động sản đang lên
ầm ầm, Tổng giám đốc Thẩm hơi điên rồ một tí có lẽ cũng chẳng có gì là
lạ."
Tây Môn cười nói: "Đúng là thị trường bất động sản sẽ còn lên trong
vòng vài năm nữa, nhưng có điều chú em và em đều cảm thấy ông Thẩm mạo hiểm khi
làm như vậy. Tuổi thọ bình quân của các công ty bất động sản quy mô nhỏ ở Trung
Quốc chỉ chưa đến ba năm. À đúng rồi chị Thu Thu này, anh chàng thuê nhà của chị
tốt tính lắm, Tiểu Phàn có lần quay xe mà quệt cả vào cái Cayenne của anh ta mà
anh ta cũng xuề xòa cho qua chuyện."
Diệp Tri Thu chẳng còn tâm trí nào
mà dây cà dây muống: "Chị có chút việc nên đi trước nhé, khi khác chị em mình
nói chuyện nhiều hơn. Chào em nhé!"
Cô đi ngang qua đường lớn để đến bên
bờ sông, tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống, trong lòng rối loạn, cũng chẳng
buồn đi ăn nữa. Rồi cô lại nghĩ phải làm thế nào để giải quyết những công việc
còn đang bừa bộ ở công ty. Cô chỉ muốn được ngồi yên tĩnh một mình. Năm ngoái
khi đã trở nên thân thiết với Tây Môn và Tiểu Phán, lúc rảnh rỗi cô thường đi ăn
và hát karaoke với họ. Sếp của cô đương nhiên là rất giầu có, những đại lý dưới
quyền thường cũng rất có máu mặt. Vì thế tiếp xúc thường xuyên với Tây Môn và
Tiểu Phán, cô không hề có cảm giác sự giầu có của họ sẽ tạo áp lực cho mình. Cô
chỉ nghĩ đơn giản rằng thu nhập của cô và Phạm An Dân cộng lại, sống trong thành
phố này cũng thừa thãi, chẳng có lý do gì phải thèm khát được như người khác,
nhưng không ngờ Phạm An Dân lại không nghĩ như vậy.
Bên tai cô vọng lại
một hồi còi "tu...tu...", cô biết lại có một con thuyền rời bến. Ngẩng đầu lên,
quả nhiên cô nhìn thấy trong sắc trời đêm không xa lắm có một con phà đang chầm
chậm tiến ra giữa sông. Đây là cảnh vật cô thường nhìn thấy nhưng hôm nay nó lại
mang cảm giác buồn vời vợi. Từ khi chia tay với Phạm An Dân, cô chẳng bao giờ đi
phà nữa, mỗi lần về nhà cô đều chon cách đi taxi qua cầu chỉ vì không muốn nhìn
thấy cảnh cũ mà đau lòng. Nhưng đến hôm nay cô không thể trốn tránh được
nữa.
Tất nhiên trong hoàn cảnh này, cô hoàn toàn có thể đưa ra lựa chọn
và phán đoán chính xác, rằng không nên vì kẻ khác mà phải day dứt trong lòng,
cũng chẳng nên hối hận về những việc đã qua. Cô có thể phân tích một cách rõ
ràng rằng, nếu Phạm An Dân cảm thấy áp lực khi ở bên người bạn gái có đồng lương
cao như cô, nhưng anh ta lại bỏ cô, đi yêu người con gái giầu có khác, rồi thản
nhiên lái chiếc Mercedes mà người ta mua tặng thì thật là vô lý hết
sức.
Thế nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi và chán nản, cô quyết định không để
lý trí phải làm việc mệt mỏi hơn nữa. Cô đã quen với cuộc sống có nguyên tắc,
làm việc năng nổ, một nhân viên xứng đáng với truyền thống của công ty, một
người con có hiếu với bố mẹ, một người bạn gái biết chia sẻ với người yêu. Ước
mơ của cuộc đời cô cũng tầm thường như bao người khác. Một gia đình hạnh phúc,
một công việc tốt thăng tiến nhanh và được tăng lương. Thế mà giờ đây, cô không
tìm ra được trong sáu năm yêu nhau ấy cô đã sai ở điểm nào.
Cô mệt mỏi
dựa vào thành ghế, ngồi im lặng cho đến khi điện thoại đổ chuông, cô rút ra trả
lời một cách máy móc "Anh à?"
"Thu Thu, anh xong việc rồi, em đang làm gì
đấy?" là điện thoại của Hứa Chí Hằng, hôm nay anh phải đi ăn cơm với khách
hàng.
"Chỉ đang ngồi một mình thôi", cô cố gắng cười nói: "Bỗng em thấy
rằng đừng suy nghĩ gì nữa hết, ngồi im một mình cũng là sự nghỉ
ngơi."
Hứa Chí Hằng dặn cô phải về nghỉ ngơi sớm, rồi hẹn cô thứ Bảy gặp
nhau sau đó anh tắt máy. Cô cất điện thoại đi rồi tiếp tục nhìn giòng sông.
Đương nhiên cô biết bây giờ chỉ cần mình dựa vào một bờ vai vững chắc thì sẽ
chẳng phải buồn bã thế này. Nhưng nỗi buồn của cô lại liên quan đến bạn trai cô
mà lúc nào cô cũng tuyên bố là đã cắt đứt hoàn toàn, cũng liên quan cả đến căn
nhà mà Hứa Chí Hằng đang ở. Cô cảm thấy mình chẳng có quyền đi tìm sự an ủi ở
nơi đó.
Cô đã hạ quyết tâm sẽ không dây dưa gì về kinh tế với bất cứ
người đàn ông nào nữa, thế mà bỗng dưng khách thuê nhà trở thành người yêu của
cô. Hai ngày trước cô kiểm tra lại tài khoản, thấy số tiền thuê nhà quý sau đã
được anh gửi vào tài khoản, cô cảm thấy thật sự không thỏa mái. Hai người ở bên
nhau đúng là rất vui vẻ, đó mới là sự khởi đầu, chưa phải lúc thích hợp để những
thứ trần tục kia dính vào làm hoen ố. Cô vô cùng trân trọng những khoảnh khắc
yên lành đó, không muốn để ưu tư mệt mỏi của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của
người đàn ông ấy. Lúc này cô tự nguyện tự mình chịu đựng nỗi buồn khổ giống như
cô vẫn một mình gồng gánh những vất vả của công việc vậy.