21.
Sau khi đi gặp Ô Mộc Tình, Kỳ Vọng và Kỳ Tư Vũ đang đợi tôi ở bên ngoài.
Hôm nay vẫn là ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ Kỳ Vọng, người già không thích khoe khoang, định tổ chức sum họp người 1 nhà là được rồi.
Kỳ Tư Vũ rất giỏi lấy lòng người già, vừa đến nơi đã được ông bà bế đi cho ăn vặt.
Vừa ăn cậu bé vừa kể cho ông bà nghe chuyện mình và cô bé trong lớp, khiến mọi người cười haha.
“Đứa nhỏ này thực sự trông rất giống Vũ Ngữ, tính cách thì lại giống Kỳ Vọng.” Mẹ của Kỳ Vọng bắt đầu nhớ lại những chuyện vui hồi còn nhỏ của Kỳ Vọng, “Từ nhỏ đã thích những cô gái xinh đẹp.”
“Còn nhớ có một lần chị Phân đưa bọn trẻ đi ra ngoài chơi, cứ chơi mãi chơi mãi cho đến khi không thấy người đâu nữa, dọa bọn mẹ hoảng quá đi tìm, kết quả phát hiện đứa nhỏ này đang trốn vào một góc ngồi khóc.”
“Sau khi hỏi kỹ, mới biết, tên nhóc này muốn đưa một cô bé con nhà khác về nhà, kết quả lừa được nửa đường lại bị ba của người ta phát hiện ra, còn dạy cho nó một bài học…” Mẹ Kỳ Vọng vừa cười vừa nói.
"Nói đến đây, ba con nói ngày xưa con cũng suýt chút nữa đã theo người khác về nhà rồi. Lúc đó con chơi ở ngoài không chịu về. Ba con giả vờ bỏ đi nhưng thực ra lại đang lén theo dõi con, kết quả phát hiện con chạy khắp nơi nói với người khác là ba con không cần con nữa.”
“Lúc đó có 1 cậu bé nói, con có thể theo cậu ấy về nhà, để ba mẹ cậu ấy nuôi thêm 1 đứa nữa. May mà ba con kịp thời ngăn lại, nếu không bây giờ có lẽ đã là con gái nhà người khác, làm vợ nhà người khác rồi.”
Kỳ Vọng mỉm cười: “Tự tin chút, cho dù năm đó bị bắt cóc, thì bây giờ em vẫn là vợ anh.”
Kỳ Vọng vừa nói ra lời này, chúng tôi đều sững người.
“Cậu bé năm đó đó là anh sao?”
“Cô bé năm đó là Vũ Ngữ à?”
Tôi và ba mẹ Kỳ Vọng đồng thời hỏi.
“Đương nhiên,” Kỳ Vọng khóe miệng nhếch lên, “Anh nhớ thương em nhiều năm như vậy đấy.”
“Kết quả em lại thích người khác nhiều năm như vậy mới yêu anh, có phải nên bồi thường cho anh một ít hay không?" Kỳ Vọng ghé sát tai, ôm tôi vào lòng.
“Em cũng muốn bồi thường, nhưng gần đây giữa chúng ta có người thứ ba xuất hiện…” Tôi cắn môi cười trộm.
Nụ cười trên mặt Kỳ Vọng hơi đông lại: "Hả?"
“Đừng tưởng em không biết, chuyện anh có tình nhân.” Tôi tức giận nhìn hắn, ánh mắt Kỳ Vọng bắt đầu né tránh, hai tay ôm eo tôi càng siết chặt.
"Vợ à, em cũng biết những gì bên ngoài nói đều là giả, tin tức ngày hôm qua anh sớm đã nhờ luật sư gửi thư luật sư rồi, hôm trước trời vừa sáng anh đã về để làm sườn xào chua ngọt cho em, làm sao có thời gian đến khách sạn hẹn riêng với người khác được?”
Kỳ Vọng vội vàng bắt đầu giải thích, thấy tôi vẫn không thèm để ý, liền lấy di động ra gọi người giải thích với tôi.
“Ha ha ha ha ha…” Cuối cùng tôi không nhịn được cười ngã vào lòng hắn, “Em đang nói về bé con cơ mà!” Vừa nói, tôi vừa nắm lấy tay hắn, che ở bụng dưới.
Đôi mày đang nhíu chặt lại của Kỳ Vọng dần dần dãn ra, hắn cười nhẹ một tiếng: "Được lắm, vậy phạt em yên tâm ở nhà dưỡng thai."
“Không được, bộ phim kia 2 tuần sau khai máy rồi.”
“Là diễn đôi cùng với tiểu thịt tươi mới hot gần đây đó nhé!”
“Bạch Vũ Ngữ, em đây chính là ăn trong bát còn nhìn trong nồi đúng không?”
“Kỳ Vọng… ừm…” Sau này, tôi sẽ cùng với hắn, con trai và con gái cùng nhau mãi mãi hạnh phúc đến hết đời.
(Chính văn hoàn)
【Ngoại truyện Cố Phong: HE là BE của một người】
Khi anh còn rất nhỏ, ba mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Anh được đưa đến nhà họ Bạch, chú Bạch đối xử với anh rất tốt, Bạch Vũ Ngữ cũng vậy.
Không có sự cay đắng tủi nhục khi sống gửi nhà người, mà chỉ có sự ấm áp do chú Bạch và Vũ Ngữ mang đến, hoàn cảnh khuyết thiếu gia đình được bù đắp bằng tình cảm chân thật của họ.
Vũ Ngữ từ nhỏ đã thích ở bên cạnh anh, dần dần, Cố Phong đã quen với điều đó.
Quen việc kiểm tra bài tập về nhà của cô trước khi đi ngủ vào buổi tối, quen việc giải quyết một số kẻ theo đuổi rắc rối cho cô, quen việc trong cặp sách lúc nào cũng sẽ có trà gừng đường nâu...
Còn nhớ có 1 lần chú Bạch đã từng hỏi Vũ Ngữ sau này muốn loại đàn ông nào trước mặt anh, ánh mắt ngại ngùng liếc nhìn anh mấy lần, cuối cùng cô lại ôm tay chú Bạch làm nũng, nói cả đời này sẽ ở lại nhà.
Khi đó Cố Phong còn chưa nhìn rõ tình yêu đã bén rễ trong lòng mình, chỉ là cảm thấy cô còn chưa gặp được người mình thích, mới có thể nói ra những lời đó.
Nhưng sau đó, Bạch Vũ Ngữ bị chủ nhiệm giáo dục bắt được tội yêu sớm, mà lúc đó chú Bạch bệnh nặng, khi anh nhận được điện thoại của quản gia, cũng không nghĩ ngợi nhiều liền xin nghỉ phép và chạy đến trường học.
Trong suốt một giờ lái xe này, Cố Phong bị cơn kích động rạo rực trong lòng làm bối rối, anh tự hỏi mình không phải là người không biết chừng mực.
Anh chẳng qua chỉ là được chú Bạch tốt bụng nhận nuôi ở nhà họ Bạch mà thôi, chuyện gọi người lớn như vậy, anh lại có tư cách gì mà tới đây?
Mà tại sao anh lại kích động như vậy đây?
Không biết tại sao, những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Vũ Ngữ bí mật cất giấu đột nhiên lóe lên trong đầu, bộ truyện tranh đầy màu sắc được viết bằng những ký tự phức tạp - "Trúc mã bị đánh bại bởi thiên giáng"*.
* Chỉ thanh mai cuối cùng không yêu trúc mã mà lại đi yêu một người con trai khác.
Trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó hiểu, đó là sự ghen tị mà mãi sau này anh mới nhận ra.
Tình cảm của tuổi trẻ bao giờ cũng thật khờ khạo, nhận thức muộn màng.
Có lẽ là không ngờ tới anh sẽ đến, ánh mắt Vũ Ngữ nhìn anh vô cùng ngạc nhiên.
"Chú Triệu sao nói nhiều như vậy..." Tiếng lầm bầm truyền đến bên tai, khơi dậy lòng ghen tị mà chính anh chưa từng để ý tới.
Hóa ra cô chỉ coi anh là "người lớn trong nhà" mà thôi, từ khi nào giữa bọn họ xa cách đến mức này?
Câu nói đùa từ ngày xưa của Bạch Vũ Ngữ bị anh lôi ra nhắc lại, trong đầu không ngừng tự hỏi: Không phải nói sẽ ở lại nhà cả đời sao? Bây giờ sao lại gấp gáp nói chuyện yêu đương thế này?
Đối phương là một thiếu niên lông bông, về phần tại sao Cố Phong lại nghĩ như vậy, đương nhiên là bởi vì khi hai người nhìn nhau, địch ý đụng chạm, khói lửa chiến tranh âm thầm tràn ngập trong khí tức của hai người.
Vũ Ngữ tuyệt đối không phải loại người sẽ lấy buổi tối diễn tập làm cái cớ để trốn học, cho nên tất cả những thói xấu, nhất định là do Kỳ Vọng dạy, Cố Phong kiên định nghĩ.
Sau khi rời khỏi trường, khí áp giữa anh và Vũ Ngữ rất thấp.
Cả hai đều thận trọng, không ai dám nói trước.
“Hóa ra Vũ Ngữ thích kiểu con trai như vậy.” Cuối cùng, anh là người mở lời trước.
Chỉ thấy cô gái vội vàng xua tay lắc đầu, khuôn mặt trắng nõn phủ lên 1 tầng ửng hồng: “Anh Cố Phong, anh hiểu lầm rồi, em thật sự không có yêu Kỳ Vọng, đều là do chủ nhiệm giáo dục vu oan giá hoạ..”
Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, cô đã kể hết cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
Cố Phong nghe xong giải thích mới thở phào nhẹ nhõm, cười xoa đầu cô: "Em còn nhỏ, nên chuyên tâm học hành đi, chuyện yêu đương sau này nói sau."
Cô gật đầu về phía anh, mặt càng đỏ hơn.
Sau này anh mới biết, thì ra lúc sau cô muốn nói, rằng cô vẫn luôn thích anh.
Nhưng ý trời trêu người, sau khi họ ở bên nhau không lâu, nhà họ Cung nhân cơ hội chú Bạch đã mất, âm mưu nuốt chửng Quân Hằng.
Anh không muốn Vũ Ngữ phải buồn, càng không thể trơ mắt nhìn công sức cả đời của chú Bạch bị đánh cắp.
Lúc đó, nhà họ Cung cho dù không có cổ phần đứng tên anh cũng có thể thuận lợi nắm quyền quản lý Quân Hằng, đồng thời lúc đó, Cung Tri Duyệt tìm đến anh, hy vọng anh có thể yêu đương với cô ta, và đứng về phía nhà họ Cung.
Cố Phong định thử vận may, nhưng anh không ngờ rằng Cung Tri Duyệt lại tính toán sâu xa hơn anh.
Ngày hôm đó Cung Tri Duyệt bỏ thuốc vào nước của anh, mọi thứ trở nên không thể cứu vãn.
Anh không thể quên được lời tỏ tình của cô trong đêm tuyết rơi ngày hôm đó, không quên được độ ấm khi cô ở trong lòng mình, và, anh cũng không thể nào quên được ngày hôm đó cô vừa khóc vừa hỏi tại sao anh lại độc ác đến vậy, không thể quên được mấy ngày đầu khi anh tới nhà họ Cung, cô bất chấp tất cả xông vào tìm anh... thanh mai trúc mã, cuối cùng lại thành cặp đôi oán hận.
Cuốn tiểu thuyết lãng mạn đó đã trở thành hiện thực, trong những ngày anh rời đi, Kỳ Vọng nhân cơ hội mà bước vào cuộc sống của cô, yêu cô, kết hôn, sinh con, hoàn toàn loại bỏ anh ra khỏi đường đời của cô.
Nhưng sau mười năm, nụ cười của cô chân thành và rực rỡ, cô sống rất hạnh phúc.
So với việc Quân Hành có đổi chủ hay không, thực ra điều cô cần hơn cả là sự bồi bạn, nhưng khi anh hiểu ra thì đã quá muộn rồi.
Lần cuối cùng gặp cô, là trước mộ chú Bạch, giống như vô số lần trước đó, anh đặt hoa xuống rồi lại cầm đi.
"Em nghĩ ba em hy vọng anh sẽ để hoa ở lại." Đầu ngón tay còn chưa đụng tới bông hoa, giọng nói của cô đã vang lên từ phía sau.
Quay người lại, là Kỳ Vọng và cô.
Cô đứng bên cạnh hắn, mỉm cười dịu dàng.
Ba người họ trò chuyện một lúc, không biết sao lại vòng về trên người anh.
Đúng như anh dự đoán, cô xin lỗi anh.
Ba từ "Xin lỗi" đã kéo ra khoảng cách giữa hai người, anh biết rõ, họ sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Trước khi chia tay, Kỳ Vọng hỏi anh sau này có kế hoạch gì, anh nhìn những hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang chơi đùa cách đó không xa, cười nhẹ nói: “Muốn đi khắp nơi, mở rộng tầm mắt.”
Có lẽ sau này ngắm xong núi non, sông biển trên thế giới, là có thể quên được cô thôi.
“Anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng để tôi có cơ hội quay lại cướp cô ấy đi.”
Dẫu biết là tuyệt đối không thể, nhưng vẫn phải buông ra những lời tàn nhẫn.
Khi còn trẻ hẹn ước cùng nhau già đi, lại không biết phía sau còn thiếu bốn chữ - mỗi người một phương.
(Hết)