Editor: Meounonna
Du Dao từ siêu thị trong tiểu khu về tới nhà, bất ngờ phát hiện cửa nhà mở toang.
Cô xách trái cây mới mua đi vào nhà, nhìn thấy có một cô gái trẻ đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà, nhìn có vẻ cũng chạc tuổi cô.
Thấy cô vào nhà, cô gái đó ngẩng đầu nhìn cô có vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn trái cây cô đang xách, dường như hiểu lầm gì đó, đứng lên cười cười với cô, nói: “Bạn tới kiếm thầy Giang có chuyện gì hả? thầy Giang giờ đang bận, bạn qua bên đây ngồi trước đi.”
Du Dao nhướng mày, cô gái rất nhiệt tình hỏi cô: “Bạn là hàng xóm hay là học sinh của thầy Giang vậy? Chắc là học sinh nhỉ, cũng học Hải Đại hay sao? Hình như tôi chưa gặp bạn bao giờ.
À lại đây, tôi giúp bạn đem trái cây vào bếp để vào tủ để đồ tươi sống1 cho, bạn ngồi đây chờ nha, tôi rót cho bạn ly nước.”
Du Dao: … Sao em gái này thể hiện giống bà chủ nhà thế nhở?
Du Dao tuỳ ý đưa trái cây cho cô ấy, không nói gì nhiều, nhanh chóng chạy tới ghế sô pha ngồi xuống, mở trò chơi “Tinh cầu hoang vu” hôm qua mới lưu ra, bắt đầu đi hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay.
Cô gái kia sau khi rót ly nước lọc đem tới, thấy Du Dao không khách sáo chút nào mở màn hình tivi nhà thầy Giang ra chơi game, có chút khó chịu, cảm thấy cô không lịch sự gì cả.
“Bạn tự ý mở màn hình tivi nhà thầy Giang ra chơi game như vậy không nên lắm đâu.” Tuy là thầy Giang rất là dễ tính, hiền lành, nhưng mà sao có thể tới nhà thầy giáo chơi game như vậy chứ.
Cô gái nói xong nhìn vào màn hình trò chơi trên tivi, kinh ngạc nghĩ thầm, sao tivi trong nhà thầy Giang lại có cài game nhỉ?
Du Dao liếc thoáng qua cô gái đang nhăn mày, hỏi cô ấy: “Thầy Giang đang làm gì đó?”
Cô gái hơi nghi ngờ nhìn cô, có chút nghi ngại về thân phận của cô, nghe vậy trả lời: “Tôi tới đây thay thầy mình lấy một ít tài liệu, thầy Giang đi tìm giúp tôi rồi.
Bạn… là học sinh của thầy Giang thật sao?”
Du Dao thành thật lắc đầu: “Không phải á.”
Cô gái kinh ngạc: “Vậy bạn là ai vậy?” cô ấy thấy cô quen cửa quen nẻo bước vô nhà, còn xách trái cây nữa, vẻ mặt cũng tự nhiên, còn tưởng cô là học sinh tới thăm thầy Giang chứ.
Du Dao đang định trả lời gì đó, thì thấy Giang Trọng Lâm từ thư phòng bước ra, vì vậy quay đầu nói với Giang Trọng Lâm: “Em có mua dâu tây tươi á, đặt trong tủ để đồ tươi sống.”
Khẩu vị của hai người không giống nhau lắm, nhưng mà trong tất cả loại trái cây cả hai đều thích nhất là dâu tây, lúc trước khi hai người yêu nhau, thường xuyên đi mua dâu tây ăn chung.
Hôm nay Du Dao đi chợ phát hiện có dâu tây, lúc này mới vỡ lẽ, bây giờ có rất nhiều loại trái cây trái mùa—lại phát hiện thêm một điều rất tuyệt sau khi xuyên không rồi.
Ít nhất thì sau này sẽ không xảy ra tình trạng khi đang thèm một cái thứ gì đó tới chảy nước miếng, nhưng vì trái mùa nhưng không ăn được.
Du Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện khá là mất mặt.
Lúc mới gả cho Giang Trọng Lâm, hai người là vợ chồng son, khó tránh khỏi dính nhau như sam, có hôm tối làm xong chuyện vợ chồng, cô dang hai tay hai chân nằm ở trên giường, nhìn thấy trên đùi có vết đỏ mờ ám, tự dưng lại thèm ăn dâu tây.
Thèm tới không chịu nổi luôn.
Con người nhiều khi ngộ vậy đó, thèm ăn cái gì, càng thèm là càng không nhịn xuống được.
Một chân cô đặt lên người Giang Trọng Lâm, bỗng nhiên nhấc chân đá đá anh.
Giang Trọng Lâm lập tức bò dậy, một gương mặt điển trai non trẻ vẫn còn đỏ hồng nhìn cô, trong hơi thở còn mang theo một chút ướt át, “Sao vậy em? Không khoẻ hả?” Anh lo lắng hỏi.
Ngày thường Du Dao không phải người hay làm khó người khác, nhưng nhìn Giang Trọng Lâm như vậy, theo bản năng nói yêu cầu trong lòng ra.
“Em muốn ăn dâu tây.” Cô nói.
“Dâu tây hả?” Giang Trọng Lâm lập tức bước xuống giường, đứng dậy, “Anh đi mua cho em.”
Mới làm chuyện vui sướng với vợ xong, trong lòng người thanh niên hiện giờ cực kì kích động, toàn thân có sức lực tràn trề xài mãi không hết, cực kỳ muốn thoả mãn hết tất cả những yêu cầu, mong muốn của người mình yêu, ngay cả chuyện mùa này không có dâu tây cũng quên mất tiêu luôn, ngốc hết chỗ nói.
Du Dao nhấc chân lấy ngón chân kẹp lấy góc áo của anh, kéo anh lại, “Khờ quá đi, mùa này làm gì còn dâu tây để anh mua.”
Giang Trọng Lâm do dự nói, “Vậy em muốn ăn đào không, anh đi mua đào1 cho em nhé?” Du Dao thích ăn dâu tây nhất, còn trái đào là thích thứ hai.
“Cũng được.” Du Dao thuận miệng trả lời.
Giang Trọng Lâm vui vẻ nhanh chóng ra ngoài.
Du Dao chờ rồi lại chờ, chờ mệt rồi thì ngủ thiếp đi, ngủ hết một giấc còn chưa thấy Giang Trọng Lâm trở về, cô đoán thằng ngốc này chắc là đi kiếm dâu tây rồi.
Quả nhiên, một lát sau Giang Trọng Lâm trở về, có chút chán nản, trong tay cầm theo hai cái túi, một cái thì đựng đào, một cái đựng… dâu tây khô1 và trà dâu tây1.
Nhìn lưng áo anh ướt đẫm, Du Dao biết chắc chắn anh đã chạy đi tìm rất nhiều nơi, và tất nhiên là không tìm được.
Giang Trọng Lâm ngại ngùng đặt mấy thứ mua được trước mặt cô, “Anh mua dâu tây khô, và trà dâu tây, nghe nói là uống ngon lắm, có hương dâu tây khá là thật, em thử xem nhen?”
Du Dao lúc đó nhìn anh thầm nghĩ, người đàn ông này ngốc đến mức nào chứ.
Cô lấy ly trà dâu tây đó uống thử một hớp, hương vị đúng là rất tuyệt, chỉ là có chút ngọt quá.
……
Du Dao giữ tay cầm chơi game, nhìn thấy Giang Trọng Lâm không còn trẻ trước mặt mỉm cười với cô, nếp nhăn quanh mắt nhìn qua không xấu chút nào, trái lại khiến anh có thêm chút ý vị ôn hoà, trưởng thành, anh nói: “Dâu tây ở siêu thị tiểu khu có vị rất ngon, bây giờ phần lớn bán mấy giống dâu tây mới mấy năm trước tạo ra được.”
Giang Trọng Lâm nói chuyện với vợ vài câu, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh, liền đi tới đưa cho cô gái ấy một quyển sách trông đã rất cũ, nói: “Em liên lạc với thầy em đã, hỏi xem có phải ông ấy cần quyển này hay không.”
Sau đó anh đi vào trong phòng bếp, mở ra tủ để đồ tươi sống lấy dâu tây ra rửa.
Cô gái mà Du Dao không quen biết kia, bị cách nói chuyện của Giang Trọng Lâm với Du Dao làm cho sợ ngây người, cô ấy lúc nãy còn nghi ngại không biết cô gái kỳ lạ này từ đâu đi vào nhà, nhưng thấy thầy Giang không ngạc nhiên gì cả, còn dịu dàng nói chuyện với cô, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy dung lượng não của mình hơi quá tải.
Cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không lẽ là người thân của thầy Giang thật ư?
Cô ấy suy nghĩ quá mức nhập tâm, quên chuyện scan sách gửi cho thầy mình xem luôn.
Giang Trọng Lâm rửa dâu xong bưng tới, đặt trước mặt Du Dao, hỏi cô: “Sao em không mua nhiều thêm chút nữa?”
Du Dao lấy một trái bỏ vào miệng, trêu anh, “Em sợ ăn nhiều quá anh nghèo luôn.”
Giang Trọng Lâm cười cười, “Không sao, thích thì ăn nhiều một chút.”
Du Dao không trả lời anh, đẩy dĩa dâu tây tới trước mặt cô gái kia, chủ động chào mời nói: “Đây, bạn ăn chút dâu tây đi, đừng có ngại.”
Hình như lúc này Giang Trọng Lâm mới chợt nhớ có một cô gái đang ở đây, có chút ngượng ngùng, nghĩ tới Du Dao không biết cô gái này, giới thiệu nói: “Cô bé này tên là Dương Mai, là học sinh của một người bạn anh, hôm nay thay thầy con bé tới đây để lấy một ít đồ.”
Anh nói với cô xong bảoDương Mai: “Em gửi thầy em coi chưa?”
“Dả? Dạ!” Cô bé Dương Mai lúc này mới lấy lại được tinh thần, cô ấy nhìn chằm chằm Du Dao một lúc lâu, quên luôn chính sự cần làm, xấu hổ đỏ mặt lấy thiết bị đầu cuối ra scan sách.
Cô ấy cúi đầu không dám ngước lên, ra vẻ đang nghiêm túc làm việc, trong lòng lại kêu la hò hét.
Chuyện gì vậy trời, em gái thần bí chơi game này rốt cuộc là ai? Là ai? Sao thầy Giang không giới thiệu chứ! Hai người rõ ràng quen biết nhau mà, không lẽ là người thân của thầy Giang thật à? Nếu là vậy thì má nó xấu hổ muốn chết, khi nãy mình còn kêu người ta ngồi, còn rót nước nữa, má ơi, người ta rõ ràng là chủ nhà, mình còn nhiệt tình hiếu khách gì nữa trời, mất mặt quá đi!
Sau khi xấu hổ xong, Dương Mai càng tò mò về thân phận của Du Dao, vừa scan sách vừa dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện, tâm hồn hóng chuyện không cách nào kìm lại được.
Không thể trách cô ấy hiếu kỳ như vậy được, những học sinh thường qua lại với thầy Giang như các cô ấy đều biết, trong nhà thầy Giang chỉ có một mình thầy thôi, ở đây bao nhiêu năm nay, cũng không thấy có người khác, chỉ có lúc trước bị bệnh, có mấy người học sinh lại đây thay phiên chăm sóc, còn những lúc khác, đâu có khi nào nghe nói nhà thầy có ai chứ.
Có thể ở đây, còn được thầy Giang rửa dâu cho ăn, chắc chắn quan hệ với thầy Giang cực kỳ ‘thân mật’.
Dương Mai suy đoán trong đầu quá trời, nghe thấy thầy Giang hỏi em gái kia, “Sao không ăn thêm đi.” Em gái đó hình như do mải mê chơi, nói: “Anh ăn đi.”
Cô ấy lén ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, thấy thầy Giang chọn trái dâu to nhất đỏ nhất trong dĩa để vào tay của em gái kia, em gái kia liền cầm lấy ăn.
Sao mình cảm thấy có chút kỳ kỳ nhở? Trong lòng Dương Mai thầm nói, nhưng mà kỳ ở chỗ nào ta?
“Chơi game thì cũng phải nghỉ mắt chút, ăn nhiều trái cây vào.”
“Thôi đi, thói quen của anh cũng đâu có tốt hơn em đâu, anh ngồi trong thư phòng lâu vậy cũng đâu có thấy anh uống ngụm nước nào.”
Dương Mai: ……..
Nếu như là quan hệ ông cháu, thái độ của em gái này với thầy Giang có phải hơi ‘quá trớn’ không? Sao có thể trả treo với thầy Giang như thế chứ?
Đoạn đối thoại của hai người chỉ có vài câu, Dương Mai nghe không ra có tin tức cụ thể nào liên quan đến quan hệ của hai người họ, thấy tin nhắn xác nhận của thầy mình gửi tới, bèn lấy sách chuẩn bị ra về: “Thầy em nói đúng là quyển sách này ạ, đợi khi nào bên tụi em chép lại hết tất cả nội dung xong sẽ trả cho thầy ngay ạ, em cảm ơn thầy Giang.”
Giang Trọng Lâm đứng dậy tiễn cô ấy ra ngoài, “Không có gì, em trở về cẩn thận nhé.”
Dương Mai đi ra tới cửa, lén liếc nhìn em gái đang tập trung chơi game trong phòng khách, nhịn không được sự tò mò, nhỏ giọng khẽ dò hỏi Giang Trọng Lâm, “Thầy Giang ơi, cô gái trông có vẻ xấp xỉ tuổi em đó, là ai vậy ạ?”
Giang Trọng Lâm khựng lại chút mới nói: “Là vợ của thầy.”
Dương Mai ngạc nhiên.
Lúc ra khỏi tiểu khu, cô ấy mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, nét mặt kỳ dị gọi điện thoại cho thầy mình, “Thầy ơi! Thầy biết không! Hồi nãy thầy Giang nói giỡn với em đó thầy! Thầy Giang vậy mà cũng biết nói giỡn với người khác nữa.”
Có lẽ là vì có đứa cháu nhỏ bên cạnh, ngay cả tâm tình của thầy Giang cũng trẻ ra, không chỉ cho cháu mình chơi game, còn biết nói giỡn nữa.
Dương Mai và thầy của mình cùng nhau cảm thán về tầm quan trọng của việc có người bầu bạn đối với người già neo đơn.
Còn về phần Giang Trọng Lâm nói cô bé đó là vợ của anh, Dương Mai dù có chết cũng không tin.
Thầy Giang là người thế nào cơ chứ? Trong giới sinh viên của các cô, thầy nổi danh là một giáo sư nho nhã, làm người ngay thẳng, chắc chắn không phải là loại đàn ông già đầu còn lừa cưới mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đâu.
Cho dù muốn kết hôn, cũng tuyệt đối không thể lấy một cô bé trẻ tuổi như vậy, chênh lệch tuổi tác lớn đến thế cơ mà.
Vả lại, các cô ấy từ lâu đã nghe nói thầy Giang rất nặng tình đối với người vợ đã qua đời của mình, đã mấy chục năm cũng không có ý định kết hôn, tự dưng giờ lại xuất hiện một cô vợ nhỏ, lừa ai chứ.
“Nhưng mà không biết cô gái đó là ai nhở.” Dương Mai cảm thán, quyết định hôm nào rảnh phải đi hỏi thăm đàn anh, đàn chị đã tốt nghiệp Hải Đại mới được, họ là học sinh của thầy Giang, nói không chừng sẽ biết đây..