Khi Tóc Mai Đã Bạc Người Có Còn Bên Ta FULL


Sau khi Qua Qua biết bò, lực sát thương của bé thẳng tắp bay lên cao, thường hay xuất hiện cảnh Du Dao bỗng dưng không thấy bé đâu, chỉ trong chớp mắt người đã biến đâu mất.

Vừa mới 1, 2 phút trước, bé còn ngồi ở bên cạnh chân mẹ gặm lông của cái chăn thỏ, 2 phút sau, bé biến mất tiêu, không biết đã chạy đi đâu nữa.

Kỉ lục về một lần bò xa nhất của bé, là bò từ phòng khách đến cửa nhà vệ sinh bên hông phòng ngủ, nếu không phải Du Dao tìm được bé nhanh, ước chừng con bé này có thể chạy thẳng vào nhà tắm luôn.
Nhiều lúc, Du Dao đứng lên trên ghế sô pha nhìn ra phía sau lưng ghế, thì lập tức có thể tìm thấy Qua Qua.

Bé thường sẽ dẩu mông lên, ra sức cắm đầu mình vào khe hở trên sô pha, giống như muốn chui vào đấy vậy.
Thi thoảng, Du Dao hoàn toàn tìm không được ‘con bé dưa’ này, không biết bé rốt cuộc đã bò vào hốc kẹt nào rồi, có một lần, bé im hơi lặng tiếng bò vào nhà bếp, chui vào trong kẹt đằng sau tủ mát, ngồi yên ở đấy chơi đùa với quả bi nhỏ trên đôi tất của mình, bé cũng không khóc nháo, nhưng lại làm cho hai vợ chồng Du Dao và Giang Trọng Lâm tìm tới đổ mồ hôi hột.

Sau đó, dứt khoát dán lên người bé một tấm thẻ định vị trong phạm vi 30 mét, lần sau nếu không tìm được bé nữa thì trực tiếp mở phần mềm ra theo sự chỉ dẫn mà kiếm bé.
Mà ‘trái dưa’ ưa làm khổ ba mẹ này lại chẳng mảy may ý thức được hành vi của mình sai ở chỗ nào, hình như bẩm sinh bé đã hiểu được niềm vui thú trong trò chơi ‘Ú oà’ này, mỗi lần được ba mẹ tìm thấy, bé đều sẽ vui vẻ rất lâu.
Du Dao vốn dĩ muốn làm một cái hàng rào nhỏ để rào lại khoảng không gian phòng khách và sô pha, tránh cho Qua Qua bò loạn khắp nơi, nhưng thầy Giang bảo như vậy không tốt, anh nói Qua Qua đang ở trong giai đoạn chập chững thăm dò khám phá thế giới mới, cần phải học cách bò trườn và đi đường, không thể kìm hãm thiên tính của bé được.
Du Dao cười ‘hắc hắc’ bảo, “Nhìn thấy mấy vết thương sứt mẻ trên đầu Qua Qua, người đau lòng nhất chính là anh đấy.”
Cho dù ở nhà hai vợ chồng họ đã trang bị rất nhiều biện pháp bảo vệ khác nhau, nhưng vẫn không ngăn nổi sự hiếu động của Qua Qua, bé bò loạn khắp nơi khó tránh khỏi việc bị sứt đầu mẻ trán, thầy Giang trên miệng thì nói rất thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Qua Qua tự mình đụng trúng đâu đó bị thương, lại đau lòng đến không chịu nổi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đau lòng thì đau lòng, nhưng cũng không thể vì điều này mà nhốt con lại ở một nơi bé tí như thế được.” Thầy Giang là một ba ba thương yêu con gái, đồng thời cũng là một người ba rất lý trí.
Vì có anh ở đây, cho nên bây giờ Qua Qua vẫn có thể tự do tự tại sờ mó, bò trườn, lăn lộn khắp nơi trong nhà.

Vì việc này, thầy Giang còn hẹn trước một dịch vụ dọn dẹp vệ sinh chuyên nghiệp, mời một người chuyên gia phụ trách quét dọn nhà cửa làm một cuộc tổng vệ sinh trong nhà, lau dọn hết tất cả các hốc kẹt trong phòng, tránh cho Qua Qua bò tới một xó xỉnh nào đó, toàn thân bị bám đầy bụi bẩn đi ra.
Ngoài cái này ra, anh còn mua một cái máy giúp việc nhà, là một người máy nhỏ có công dụng thanh lọc bụi bẩn.

Người máy này có kích thước bằng một quyển sách, có thể thay đổi mấy hình dạng khác nhau, không những có thể làm sạch bụi bẩn trên mặt đất, gặp phải chướng ngại vật còn có thể bay vút lên cao, hơn nữa còn hút được bụi bẩn trên mặt tường, ngoài ra nó còn có một chế độ làm sạch nhẹ nhàng, thực dụng nhất, có một cái tay cầm, người máy sẽ bay lên trên người của Qua Qua hút một lượt, thì có thể hút hết các bụi bẩn mà trong lúc không cẩn thận bám lên người Qua Qua.
Mỗi lần Du Dao xài cái máy này, đều cầm lòng không đậu mà hút vài cái trên mặt nhỏ của Qua Qua, hai má phúng phính thịt thịt của bé bị hút hơi run run lên, lúc này Qua Qua sẽ vui sướng bật cười, mà Du Dao cũng bị bé chọc cười, hai mẹ con sẽ nhìn nhau cười vui vẻ.
Thỉnh thoảng, hành trình thám hiểm bò trườn của Qua Qua cũng có thể mang tới một ít niềm vui ngoài ý muốn.
Buổi trưa Du Dao đi ngủ, Qua Qua cũng ngủ trưa cùng mẹ, bé tỉnh dậy sớm hơn mẹ, thế là một lúc sau bé ngã xuống tấm đệm mềm, bé lại thở ‘huh huh huh’ loạt xoạt bò về một hướng nào đó.
Thầy Giang đang dạy trực tuyến cho sinh viên ở thư phòng, vì sự xuất hiện đột ngột lần đó của Du Dao, bây giờ mỗi lần thầy Giang dạy học trực tuyến đều sẽ mở màn hình chiếu bên lớp học, lúc này đây vừa hay là thời gian giải lao 15 phút của hai tiết học, thầy Giang đang giảng cho sinh viên về một số kiến thức ngoài chương trình học, nhắc đến quyển sách nào, anh sẽ đứng dậy đi tới giá sách lục tìm, chính vào lúc này Qua Qua bò vào trong thư phòng.
Thầy Giang không hề thấy con gái mình bò vào, nhưng sinh viên lại nhìn thấy, mấy học sinh vẫn còn ngồi tại chỗ đợi đến tiết học tiếp theo, đều nhìn thấy một bé gái mặc bộ đồ gấu con bò từ phía ngoài vào đây, xuất hiện ngay trước mặt họ.

Mọi người bỗng chốc im bặt, về tình hình gia đình của thầy Giang hiện nay, trong nội bộ giới sinh viên đã sớm được lưu truyền, hầu như họ đều biết rõ trong lòng, nhưng giờ phút này Qua Qua lộ mặt ra, tất cả mọi người bỗng nhiên thông suốt, đây là cô con gái thần bí của thầy Giang! Em bé thần kì mà cô Giang thai nghén 40 năm!
Lúc trước có một đàn chị nhìn thấy được tấm ảnh của em bé trong vòng bạn bè của sư mẫu, liền thuận tay lưu ảnh lại gửi lên trên diễn đàn, để đàn em các khoá mở rộng hiểu biết.

Thế là, dẫn đến có một đám lớn những người gồm cả nam lẫn nữ gào thét muốn làm con rể của giáo sư Giang.
“Dễ thương quá đi! Hận đời tại sao tui lại sinh sớm 20 năm chứ! Nếu không thì tôi có thể đi học mẫu giáo cùng với em gái nhỏ đáng yêu này rồi, thanh mai trúc mã! Sau đó thì có thể thuận lí thành chương yêu đương với nhau!”
“Mau tỉnh lại đi, thầy Giang sẽ đánh chết cậu đó, dù có là người tốt tính như thầy Giang, thì cũng sẽ không nương tay với con rể đâu.”
“Thật ra thì, nếu các đàn anh đàn chị bây giờ nắm bắt thời cơ, mau chóng đi sinh một đứa, nói không chừng sau này có thể có cơ hội làm thông gia với thầy Giang đấy, nghĩ xem, làm thông gia, cùng vai vế với thầy Giang đấy, chẳng phải sẽ sướng như lên mây sao…”
Một đám sinh viên đùa giỡn với nhau trên diễn đàn, đúng thật là ồn ào náo nhiệt được mấy ngày, mà bây giờ, chân nhân đột nhiên xuất hiện rồi.
Còn đáng yêu hơn trong ảnh nữa! Cả đám sinh viên phát ra tiếng cảm thán nho nhỏ, nhìn chằm chằm tiểu Qua Qua đang bò trên sàn nhà.

Qua Qua nghe thấy tiếng nói, xoay đầu nhìn, thấy sinh viên của cả một lớp học trong hình chiếu.

Bé không sợ lạ, đặt mông ngồi xuống, nghiêng nghiêng đầu quơ quào tay nhỏ của mình về phía các sinh viên vài cái, chỉ là một động tác vô ý thức của bé, nhưng lại dẫn đến một đợt xôn xao, “Woa, tiểu bảo bảo đang chào hỏi với tụi mình kìa!”
“Đáng yêu quá đi mất~ Mày nhìn gương mặt bầu bĩnh của bé kìa, muốn nựng nựng quá à~”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Các sinh viên đang ở ngoài phòng học nghe thấy tiếng động vội vã chạy vào lớp, cùng nhau vây quanh ngắm Qua Qua.

Mà thầy Giang cũng nghe thấy tiếng động, đi tới nhìn thử, phát hiện con gái mình đang bị các sinh viên vây quanh, anh buông sách xuống qua đấy, đi tới bên cạnh Qua Qua, định ôm bé lên.

Qua Qua lại duỗi tay, ôm chặt lấy chân anh trước.
“Sao con lại bò tới đây một mình vậy, có phải mẹ con vẫn chưa dậy không hửm?” Thầy Giang cong lưng ôm bé lên, Qua Qua hiếm khi ngoan ngoãn tựa vào lòng của anh, thầy Giang sờ sờ vào đầu của con gái, chuẩn bị đưa bé về bên cạnh mẹ, một học sinh lớn gan nói: “Thầy ơi, dù sao giờ cũng đang nghỉ giải lao, thầy cho bảo bảo ở lại đây chơi một chút đi thầy, bé dễ thương lắm ạ, để tụi em ngắm thêm một lúc nữa đi thầy~”
“Đúng vậy đúng vậy, để bé ở lại thêm một lát đi thầy~” Hai cô nữ sinh lưu luyến nói.
Thế là Qua Qua lại ở đây chơi một lát nữa, bé không chịu cứ mãi ở trong lòng của ba ba, bé nhanh chóng đòi xuống đất bò loạn khắp nơi, làm cho các sinh viên đều cố gắng dựa sát nhất trong phạm vi có thể để nhìn ngắm bé, một vài nữ sinh, mỗi khi nhìn thấy Qua Qua làm ra động tác gì, đều sẽ kêu ra tiếng ‘đáng yêu quá’, người dựa vào gần sát bé nhất chính là mấy cô gái, chen cho đám nam sinh lọt ra ngoài hết cả.
Trải qua lần ngoài ý muốn này, lần sau Qua Qua lại bò vào trong thư phòng của thầy Giang trong lúc anh đang dạy học trực tuyến nữa.

Lần này thầy Giang vẫn không phát hiện ra bé như cũ, vì anh đang viết bài lên bảng, mà Qua Qua, lúc bò tới chỗ còn cách thầy Giang 2 mét, đã bị Du Dao đang đi tìm bé phát hiện rồi.
Du Dao liếc mắt nhìn thầy Giang vẫn chưa phát hiện ra việc gì, lại đảo mắt tới đám sinh viên hơi lộn xộn vì phát hiện tình huống bất ngờ trong màn hình chiếu, cô nhẹ chân nhẹ tay đi vào thư phòng, nhấc Qua Qua lên một cách gọn lẹ, chớp chớp mắt với đám sinh viên, làm ra dấu hiệu im lặng ‘Suỵt’, sau đó cười trộm ôm con gái chuồn ra ngoài.
Lúc này thầy Giang xoay người, trong phòng đã không còn bóng dáng của hai mẹ con, đối với sự xuất hiện của ‘hai vị khách ghé thăm’ lúc nãy anh chẳng mảy may biết đến, chỉ phát hiện các sinh viên của mình không hiểu vì sao, đều mang vẻ mặt nín cười nhìn về phía anh.
Anh hơi tò mò hỏi học trò mình, “Sao vậy? Mọi người đang cười gì thế?”
Anh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi như thế xong, học sinh nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội mờ mịt của anh, nhớ lại dáng vẻ sư mẫu lúc nãy lưu loát dứt khoát cắp lấy con gái mình trộm chuồn đi, phần lớn các học sinh đều nhịn không được bật cười lớn ‘ha ha ha’.
Tuy không biết học trò của mình vì sao lại cười, nhưng thầy Giang vẫn dễ tính bật cười theo, anh cười cười lắc đầu, sau đó vỗ tay vài cái, “Được rồi, được rồi, dù mấy em đang cười cái gì, thì giữ lại đến cuối tiết học rồi cười, chúng ta học tiếp thôi nào.”
Thầy Giang trước sau vẫn không hay biết vì sao trong buổi học hôm ấy học trò của mình lại nhìn mình cười mãi như thế.
Sau khi Qua Qua lớn hơn một chút nữa, chỉ cần trời đẹp, một nhà ba người sẽ cùng đi ra ngoài tản bộ, Qua Qua thích mấy nơi đông đúc nhộn nhịp, nhìn thấy nhiều người bé sẽ rất vui vẻ, hiển nhiên bé giống Du Dao nhiều hơn, cũng là một cô bé từ nhỏ không sợ lạ, trên đường gặp phải hàng xóm đi ngang qua, khen bé hoặc chào hỏi với bé, bé sẽ rất hớn hở vui sướng, muốn chồm tới trước mặt họ ‘ê ê a a’ nói một tràng dài, cho dù không ai hiểu bé nói cái gì, bé vẫn có thể nói chuyện rất vui vẻ với người ta.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Du Dao cảm thấy, đứa con gái này của cô, bàn về tán phét, e là thành tựu sau này của bé sẽ không thua mẹ ruột của nó đâu.
Ba người trong gia đình họ, từ khi Qua Qua bắt đầu học nói, thầy Giang không nề hà phiền chán chút nào mà cứ nói chuyện với Qua Qua suốt, anh nói phải luyện phát âm cho con, hai người ‘ông nói gà bà nói vịt’ một tràng dài, hai cha con đều rất thoả mãn, thu hoạch niềm vui về cho chính mình.
Du Dao nhìn mãi nhìn mãi, có một tối nọ cô nói với Giang Trọng Lâm: “Anh thích Qua Qua lắm đúng không?”
Thầy Giang thành thật đáp: “Đúng vậy.”
Du Dao liền chầm chậm thở một hơi thật dài, “Em biết mà, bây giờ so với em, anh càng thích Qua Qua nhiều hơn thích em nữa.”
Thầy Giang: “…Hửm?”
Du Dao nghiện diễn xuất bắt đầu nhập vai, giả bộ ríu rít khóc: “Tại sao lại như vậy chứ, rõ ràng là em tới trước mà…”
Thầy Giang một lúc lâu không lên tiếng, lâu đến mức Du Dao cảm thấy liệu có phải anh đã ngủ rồi không.

Cô hắng giọng một chút đột nhiên hát lên: “Liệu em có phải là người anh yêu chiều nhất không, vì sao anh lại chẳng nói lời nào cả(*).”
Bài hát này tên là gì Du Dao quên mất rồi, nhưng có một khoảng thời gian cô cứ nghe người ta hát câu này miết, cho nên cô cũng biết hát câu này.
Thầy Giang cuối cùng cũng mở miệng, anh nói: “Lúc nãy anh đang tự suy ngẫm.”
“Anh đã nhận ra sai lầm của bản thân rồi, đúng thật là dạo này anh có hơi lơ là với em, anh sai rồi, chỗ sai em chỉ cho anh, anh sẽ chân thành tiếp nhận, bảo đảm từ nay về sau anh sẽ quan tâm chú ý đến em nhiều hơn, cũng mong em sẽ giám sát nhắc nhở anh.”
Du Dao: …Cái quỷ gì vậy, giỡn với anh thôi mà anh làm gì nghiêm túc dữ vậy?! Chẳng lẽ là do viết bản kiểm điểm và viết báo cáo nhiều quá sao?
Thầy Giang đằng hắng một cái, “Anh hy vọng là, bây giờ anh thương yêu Qua Qua gấp bội, thì sau này, con bé có thể thay anh quan tâm em gấp bội.”
Du Dao im lặng, một lúc lâu sau, cô đưa tay ra sờ soạng lên miệng của thầy Giang.
Thầy Giang: “?”
Du Dao: “Cái miệng này không có dầu mà, lè lưỡi ra, để em xem có thể trơn tru được tới đâu.”
Thầy Giang cả đời này lần đầu tiên bị người ta nói là ‘Miệng lưỡi trơn tru’.

Anh im bặt, “Nếu không thì, ngày mai anh viết một bản kiểm điểm cho em nhé.”
Du Dao: “Được thôi, anh cứ việc viết, anh viết xong rồi thì em sẽ lộng khung lên treo trong phòng.”
- Chú thích:
(*) Đây là bái hát thật nha mọi người, tên là [我是不是你最疼爱的人]
Câu mà Du Dao hát là: 我是不是你最疼爱的人,你为什么不说话?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui