Giang Cảnh Du lục tìm lại ký ức của nguyên chủ một chút, nhưng ký ức này suy cho cùng không phải của chính mình, nên có một ít chuyện không phải rất quan trọng thì cần phải đặc biệt cố ý đi nhớ mới có thể nhớ lại được.
Giang Nguyên Đồng không thích đứa con dâu hai này, nhưng khi trước thằng hai kiên trì muốn cưới, ông liền chả buồn quản, chỉ là ông không thích thì vẫn cứ là không thích, phân gia cho ra ngoài rồi, nhắm mắt làm ngơ thôi.
Đứa con dâu hai này cũng biết mình không được cha chồng thích, ngày thường cũng không đi qua nhìn sắc mặt cha chồng, nhưng nếu là có hời để chiếm, mỗi lần bà ta đều sẽ tới đây trước tiên.
Đám người bị Giang Nguyên Đồng ngăn ở ngoài cổng còn đang xem náo nhiệt: "Lão Giang, con gái ông cho ông mang theo gì về mà nhiều vậy?"
"Lão Giang, ông được hưởng phúc rồi."
"Có đứa con gái có tiền đồ này, ông sao không trọ lại nhiều thêm một đoạn thời gian?"
"Thành phố lớn là như thế nào thế, người chỗ đó thế nào?"
Mấy người lớn tuổi vây xem kia có ai không phải vừa tiện lại đố kỵ?
Giang Nguyên Đồng này mệnh cũng thật tốt a, ngậm muỗng vàng sinh ra, trung niên gia nghiệp bị bại, tổ trạch đều bán, này đây chỉ nhất thời nghèo túng, rất mau lại được nhờ họa được phúc, được cái xuất thân bần nông, càng có đứa con gái tiền đồ, tuy gả xa, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ gửi đồ tới đây, hiện tại càng là qua đó ở một đoạn thời gian, bao lớn bao nhỏ xách về, không biết cầm bao nhiêu thứ tốt nữa.
Giang Nguyên Đồng vui tươi hớn hở: "Mang theo chút quần áo cũ cho đứa nhỏ, quần áo mùa đông cho nên thoạt nhìn to vậy thôi."
"Nào còn có thể tiếp tục ở, trong nhà nhiều việc đến vậy."
"Mấy người còn chưa ăn cơm nhỉ, có đói bụng không?"
Giang Nguyên Đồng bắt đầu đuổi người: "Mấy người không đói bụng tôi cũng mệt rồi, ngày khác tôi lại tâm sự với mấy người thành phố lớn là trông thế nào một lần cho đã."
Những người này mới vừa đi, cả nhà 5 miệng nhà bác hai đã tới đây.
Trong tay Chu Đông Mai còn cầm một ít khoai lang, vừa mở miệng ra, lời nói tràn đầy vui sướng: "Aiya, ba ơi ba về rồi!"
Nhìn thấy bọn họ tới, Giang Nguyên Đồng nhàn nhạt ừ một tiếng, lúc này không cản nữa, mà để bọn họ vào, sau đó mới đóng cửa lại.
Chu Đông Mai nhét đồ vào tay Trương Lưu Vân: "Mẹ, đêm nay bọn con tới đây ăn ké chút, Giang Kiều, tới phụ bà nội con chút đi nè."
Vừa nói, mắt bà vừa gắt gao mà nhìn chăm chú vào hai cái tay nải đồ duy nhất còn dư lại bên người Giang Cảnh Đằng, tươi cười sáng lạn: "Cảnh Đằng à, một đường này con cũng vất vả rồi."
Giang Cảnh Du thầm đánh giá bọn họ, Giang Nguyên Đồng mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn chỉ vá mụn vá ở phần tay áo, tóc đen nhanh, vóc dáng cao cao gầy gầy, vòng eo đĩnh bạt, nếu là đời sau, cho hình lên Weibo cái thôi là có thể được xưng là hình tượng ông nội soái khí rồi.
Em trai song sinh của nguyên chủ với cô ấy là song sinh dị trứng, tướng mạo họ không phải rất giống, hiện tại 17 tuổi, đã sắp 1m8 rồi, chỉ là —— gầy, quá gầy rồi, quả thực chính là một cây gậy trúc, trên người là hơi thở sinh động khiêu thoát.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là một thằng em trai style hoạt bát và lảm nhảm.
Về phần bác hai Giang Minh Bình, bác hai gái Chu Đông Mai, em họ Giang Kiều, em họ Giang Siêu Việt 14 tuổi, em họ nhỏ Giang Quang Diệu 12 tuổi.
Trừ bỏ Giang Kiều, đều là những người Giang Cảnh Du tận mắt gặp lần đầu.
Bọn họ cũng không ở gần đây, cũng không phải cùng một chi đội, ngày thường làm việc cũng không làm chung làm gần, nếu không phải cố ý, cơ hội để có thể trùng hợp gặp được không nhiều lắm.
Chu Đông Mai nhiệt tình mười phần: "Ba, hiện tại chị hai có khỏe không? Hải thành quá xa, bằng không con chắc chắn nhanh chân đến thăm chị ấy rồi, sinh con rồi đứa nhỏ cũng còn được chứ, anh rể hai đâu."
Giang Minh Bình chỉ gọi một tiếng: "Ba." Sau đó liền tắt tiếng, cứ mãi ngồi trên ghế không hề nhúc nhích.
Giang Siêu Việt với Giang Quang Diệu thì đang không ngừng đưa mắt đánh giá trên người Giang Nguyên Đồng: "Ông nội, cô hai có đưa thứ gì cho bọn con không?"
Giang Kiều kéo kéo hai đứa em trai, như này quá trực tiếp rồi, cô ta nói cười vui vẻ: "Ông nội, dọc đường đi này ông vất vả rồi, tàu xe mệt mỏi, có khát không ạ?" Cô ta ân cần mà thêm nước vào cái ly trước mặt ông.
Đám Giang Cảnh Du đều không chen được đến bên người Giang Nguyên Đồng, đều bị cả cái nhà kia chiếm lấy.
Giang Cảnh Tường tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cảnh tượng như này cậu đã gặp qua không ít lần.
Tuy cậu cũng rất muốn biết cụ thể lần ra cửa này ông nội với anh hai đã trải qua những gì, nhưng vẫn là thành thành thật thật ngồi trên ghế nhỏ ở trong góc.
Đám bác gái cả còn chưa có tới đâu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.
"Ba."
"Mở cửa cái coi."
Là tiếng bác gái cả.
Giang Cảnh Tường đi mở cổng, thấy cả nhà bác cả vào được rồi, nhìn thấy chung quanh nhà còn đứng không ít người, có người còn cầm cả chén đũa, đây là tới xem kịch nhà bọn họ à? Giang Cảnh Tường lại lần nữa đóng cổng lại.
Giang Cảnh Du nhìn một nhà 3 người nhà bác cả, đây thiệt ra là đại hội nhận thân nhỉ?
Bác cả Giang Minh Tông, bác gái cả Lưu Tuệ Chi, còn có cả anh họ Giang Nhược Thư.
Lưu Tuệ Chi đẩy đẩy Giang Nhược Thư, bảo anh ấy nhiệt tình chút: "Ba ơi, ba đi lâu vậy rồi, Nhược Thư nhớ ba lắm đó, cháu trai cả của ba lo ba dọc đường đi vất vả, sầu đến ăn không ngon ngủ không yên, đều gầy cả rồi nè."
Giang Nhược Thư nghe lời mẹ mình nói xong, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, rũ đầu xuống, không rên một tiếng.
Giang Cảnh Du đồng tình nhìn anh ấy, lời này hơi bị buồn nôn, người trẻ tuổi da mặt mỏng á.
Giang Nguyên Đồng không ăn cái kiểu này, phất phất tay ý bảo bà ấy không cần nói thêm gì nữa, bảo bọn họ ngồi xuống.
Ghế trong phòng không đủ, tất cả đám tiểu bối đều đứng.
Căn phòng này đã bị nhét cho chật ních.
Diệp Hồng Tú đang pha trà, Giang Nguyên Đồng: "Tôi đi rửa cái mặt trước đã." Trương Lưu Vân cũng xách đồ ăn Lưu Tuệ Chi với Chu Đông Mai mang đến đi vào bếp, Chu Đông Mai cho Giang Kiều một ánh mắt, Giang Kiều đứng dậy đi vào bếp theo: "Bà nội, để con giúp cho."
Trương Lưu Vân: "Cô rửa khoai lang cho sạch rồi cắt đi."
Giang Kiều nhìn một đống khoai lang to kia: "......!Dạ."
Sai sử cô ta làm việc là chẳng khách khí chút nào! Cháu ruột bà ta cứ vậy mà ngồi trong phòng khách không cần làm việc?
Trương Lưu Vân mới mặc kệ sắc mặt cô ta, cái đám không mời tự đến này, đồ ăn mang tới rõ ràng là chả đủ cho chính đám chúng nó ăn, làm chút việc bù lại thì thế nào hả.
Giang Cảnh Du thì đang ở trong phòng khách hỗ trợ bày ghế, nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy, bàn ghế không đủ dùng, trong phòng còn có một cái bàn cũ, mấy cái ghế dài, dọn ra rồi thì lúc này mới đủ.
Rốt cuộc trong nhà Giang Nguyên Đồng với Giang Minh Trí đều là thợ mộc, trong nhà không thiếu mấy đám gia cụ thường dùng.
Diệp Hồng Tú pha trà, trà này là trà dại tự hái được ở trên núi, Lưu Tuệ Chi nhìn thoáng qua: "Em dâu ba, lá trà này có còn không, trước đó chị xào đã uống hết rồi."
Chu Đông Mai thầm bĩu môi, lá trà đắng nghét kia thiệt không biết có gì ngon mà uống, chẳng qua đã có hời để chiếm, sao có thể thiếu được bà ta: "Em dâu ba, chị cũng muốn, trong nhà đãi khách chính là ưng cái vị này, còn nữa, trước đó chị thấy em phơi chút rau khô, có còn không, nhà chị ăn hết rồi, anh hai em chính là thích cái loại này, cho chị một nắm."
Diệp Hồng Tú: "Chị dâu cả, chị lại không phải không biết, ba chính là ưng cái vị này, dư lại chút xíu này còn chưa đủ ba uống.
Rau khô cũng hết luôn rồi, mang cho chị hai rồi."
Giang Nguyên Đồng rửa tay rửa mặt xong trở về, nhận lấy cái ly Diệp Hồng Tú đưa qua, uống cạn hết, lúc này mới thong thả ung dung mà ngồi xuống: "Lần này Minh Nghi sinh đứa con trai thứ hai, tuổi nó cũng không nhỏ rồi, nguyên khí đại thương, may mà bác sĩ diệu thủ hồi xuân, giờ đã không còn gì đáng ngại."
Lưu Tuệ Chi hòa khí cười: "Con biết ngay em gái nhà mình cát nhân tự có thiên tướng mà, sẽ không sao hết." Nghĩ đến hiện tại cô em chồng kia có hai đứa con trai, còn ở Hải thành hưởng phúc, sắc mặt bà ta liền nhịn không được mà vặn vẹo một chút: "Em có nhắc tới Nhược Thư không, Nhược Thư rất nhớ cô đó."
Chu Đông Mai trực tiếp cười nhạo ra tiếng: "Chị dâu cả, chị xem lời này của chị này, Nhược Thư mới gặp chị hai được có mấy lần đâu." Tưởng ai không biết hả, còn không phải là muốn chị hai tìm việc làm cho con trai chị ta sao.
Nếu để bà ta nói ấy à, đừng có mơ nữa, nếu Giang Minh Nghi thật sự có cái lòng kéo rút nâng đỡ nhà mẹ đẻ này, Trương Lưu Vân sẽ không vì con cháu ruột rà của chính mình mà tính toán sao?
Lưu Tuệ Chi xệ mặt xuống, liếc xéo Chu Đông Mai: "Thế nào hả, máu mủ tình thâm cô có hiểu không hả? Mà cũng phải, cô chữ to một chữ cũng chả biết, đạo lý lớn cô đều nghe không hiểu."
Bà ta vẫn luôn xem thường em dâu hai này, chữ to chả biết chữ nào, trên người không vật dư thừa, trừ bỏ cái gương mặt kia, chả được cái mẹ gì, cũng chả biết chú hai bị cái gì mê tâm hồn nữa, toàn tâm toàn ý cưới ả ta.
Chu Đông Mai cắn răng, không biết chữ là cái đau của bà ta.
Có lớp xóa nạn mù chữ thật đó, bà ta cũng không phải chưa từng nhờ chồng dạy mình, nhưng chính là không học vào đầu được.
Giang Nguyên Đồng không muốn nghe cái đám đàn bà kia ầm ĩ: "Rồi, bên Minh Nghi hiện tại hết thảy đều tốt, em nó cũng nhớ thương đám anh chị mấy đứa bay, đây là em nó đưa đáp lễ."
Giang Cảnh Đằng xách hai cái tay nải cố ý lưu lại ra.
"Bác cả, bác hai, đây là cô hai đưa."
Giang Siêu Việt với Giang Quang Diệu cùng nhau nhận lấy một cái trong đó: "Cô hai cho chúng ta cái gì vậy, có đồ ăn ngon không?"
Vừa nói vừa vừa mở tay nải ra.
"Bốp!" Chu Đông Mai vỗ bay tay hai bọn họ, tự mình nhận lấy.
Vừa nhìn vào, bên trong là một khúc vải mới, là màu lam, bà ta cầm lấy trải mở ra.
Hu! Lớn như vậy, cũng đủ làm hai bộ quần áo mới, chỗ này thậm chí còn có một khúc vải màu đỏ!
Đây là màu hiếm có ở huyện thành cũng không nhất định có thể mua được, càng đừng nói màu sắc chính như vậy.
Chu Đông Mai trước hết xoa xoa tay, lúc này mới thật cẩn thận mà sờ sờ khúc vải màu đỏ này.
Aiya, ôi cũng thật không hổ danh Hải thành, xúc cảm này, nó tốt hơn cái loại trước đó bà ta sờ ở Cung Tiêu Xã huyện thành nhiều!
Giang Nguyên Đồng: "Minh Nghi biết Nhược Thư với Giang Kiều sắp tới tuổi, tặng quà kết hôn cho hai đứa nó đó."
Lưu Tuệ Chi vuốt miếng vải đó, cũng cười không khép miệng lại được: "Ôi thật cảm ơn em gái quá, chỉ là ba ơi, ba có nhắc Nhược Thư với em không ạ."
Lưu Tuệ Chi vì việc này mà dốc hết sức lực, nhưng như thế nào đi nữa cũng chưa có cách nào mà tìm công việc cho con trai, lúc này mới bất đắc dĩ nghĩ đến dù cho là tìm việc ở thành phố Hải xa ngoài ngàn dặm, vì tương lai của con, bà ta bỏ được để con trai đi xa nhà.
Giang Nguyên Đồng bình tĩnh uống thêm ngụm trà: "Bay nghĩ công việc là cải trắng tùy em gái bay chọn lựa hả? Không có hộ khẩu thành phố Hải cũng đừng có mơ hão, lúc đám ba bay về còn có một đám thanh niên tri thức của thành phố Hải cùng đường với chúng ta đó."
Sắc mặt Lưu Tuệ Chi lập tức xám xịt xuống.
Những thanh niên tri thức có hộ khẩu thành phố Hải cũng tìm không thấy việc làm, con trai bà ta có tốt đi nữa, cũng bị kẹt ở cái cửa hộ khẩu này.
Chỉ là bà ta chưa từ bỏ ý định: "Không phải em gái với em rể đều làm giảng viên đại học sao, bọn họ chắc chắn có nhân mạch."
Giang Nguyên Đồng lại uống một ngụm trà: "Lời này mày tự đi mà nói với con bé, dù sao ba mày không có cái mặt mũi đó."
Lưu Tuệ Chi: "......"
Bà ta thất vọng rõ ràng mười phần, Giang Nhược Thư lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ấy không muốn đi xa nhà.
Kết quả hiện tại này lại tròn tâm ý anh.
Giang Siêu Việt với Giang Quang Diệu chỉ nhớ thương đồ ăn, thúc giục Chu Đông Mai: "Mẹ, có đồ ăn không?"
Quần áo mới bọn họ muốn đó, nhưng nếu là có thịt, vậy thì càng tốt hơn.
Thịt thì không có, kẹo cứng thì thật lại có một túi.
Nhìn mấy thứ này, Lưu Tuệ Chi với Chu Đông Mai đều rất vừa lòng, không uổng phí khi trước bọn họ chảy nhiều máu như vậy mà thu thập ra đồ tặng cho em chồng.
Chu Đông Mai: "Ba, chị hai hiếu kính ba cái gì vậy?" Liếc mắt nhìn cửa phòng đã bị khóa chắc cứng, bà ta có chút ngứa răng, ông già này là đề phòng cướp à.
Chị hai chắc chắn cho ông già thứ tốt hơn, nghe nói ông cháu bọn họ khiêng về tới 6 cái túi đựng đồ to, lúc này mới trích ra hai cái thôi, nghĩ đến đồ ở trong phòng, lòng Chu Đông Mai liền ngứa ngáy.
Nếu cái cửa này không có khóa, hai đứa cháu nội vào lấy ra, bà ta cũng không tin người làm ông nội này còn không biết xấu hổ mà không cho: "Cửa này sao đang êm đẹp lại khóa chứ, để con coi coi, có phải cửa hư rồi không, nếu là cửa hư rồi, sao mà vào được." Bà ta nói rồi liền đi qua đẩy, đẩy không nổi.
Mí mắt Giang Nguyên Đồng cũng chả buồn nâng: "Chúng ta sớm đã phân gia rồi, thế nào hả, chúng mày muốn hiếu kính cho tao trước hử?"
Nếu không phải có đứa con dâu kiến thức hạn hẹp này, ông cũng sẽ không khóa cửa.
Gia môn bất hạnh.
Nghe xong lời này, Lưu Tuệ Chi với Chu Đông Mai đều ngượng ngùng: "Ba coi lời này coi, còn chưa đến lúc đâu."
Ngồi kế bên nhìn một màn này, Giang Cảnh Du: Mở rộng tầm mắt rồi.
Còn nữa, bác cả với bác hai của cô cũng quá không có cảm giác tồn tại đi? Đi vào đây trừ bỏ câu chào hỏi lúc mới đầu, sau đó là cứ ngồi lì đó không hé răng.
"Ăn cơm." Ở trong bếp chảy mồ hôi đầy người, Giang Kiều bưng cơm ngũ cốc khoai lang ra, nhìn thấy Giang Cảnh Du yên lành ngồi ở đó, cắn chặt răng: "Chị, chị tới hỗ trợ bưng đồ chút đi?" Cô ta nhìn lướt qua đồ vật trên bàn.
Mấy cái này cô ta sớm đã biết, cái khác không nói, đối với khúc vải đỏ cô hai đưa này cô ta rất là vừa lòng.
Chờ đến khi cô ta với Vương Bằng Phi kết hôn mặc vào, chắc chắn có thể làm anh kinh diễm, làm đám chị em bạn bè hâm mộ.
Đời trước cô ta không dùng tới miếng vải này được, bởi vì vị hôn phu của cô ta vẫn luôn ở bộ đội không về, chờ khi có tin tức đưa về, chính là chuyện anh ta hy sinh, rồi lại sau đó, em trai cô ta tới tuổi rồi, miếng vải này liền để cho nó dùng để cưới vợ......!Giờ miếng vải này cô ta sẽ không để lỡ nữa!
Nghĩ đến đây, mắt cô ta lập lòe, trên đường đi vào phòng bếp dọn chén đũa với Giang Cảnh Du nhân cơ hội nhắc lại chuyện trước đó: "Chị, gần đây trời đẹp, ngày kia chúng ta dậy sớm ra bờ sông giặt chăn đi."
Không thể kéo chuyện lâu thêm nữa!
Giang Cảnh Du nhìn cô ta một cái, đáp ứng cái rụp: "Được."
Giang Kiều mừng húm, khóe môi nhịn không được vểnh lên: "Vậy nói chắc rồi nha, ngày kia em tới tìm chị." Ngày mai cô ta liền an bài sẵn sàng mọi chuyện!.