Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Lúc này là ai xúi giục sau lưng Lưu Toàn đây?

Đỗ Thiến Thiến, là cô ta sao?

Này đây cũng không phải trộm tiền nữa rồi, mà là sẽ hủy hoại cả một người! Tính chất ác liệt.

Cái gã Lưu Toàn ngu xuẩn kia bị người xem là thương mà xài mấy lần rồi, gã ta còn không cảm thấy có vấn đề, chỉ cảm thấy người ta nói có đạo lý: Tên lưu manh độc thân như hắn đây nên tìm một cô vợ cho chính mình.

Cái này cũng là phạm tội cưỡng gian chưa toại, bị bắt được tại trận nữa, nên gã ta phải vào cục cảnh sát là cái chắc rồi.

Từ phương diện này mà nói, là thôn mình thiếu đi một đồ tai họa, nhưng mà cái kẻ xúi giục sau lưng kia lại tránh được một kiếp, không cách nào làm kẻ đó có được kết cục nên có.

Ai biểu Lưu Toàn không biết là ai xúi giục, hoặc gã căn bản là không cho rằng đấy là xúi giục chứ, vì đấy lại chẳng phải là trực tiếp nói thẳng bên tai gã dạy gã nên làm thế nào thì gã không biết nên làm gì.

Chỉ là từ thời gian và địa điểm Lưu Toàn nghe được những lời kia mà xem, Đỗ Thiến Thiến lại nằm trong những người bị hiềm nghi cao độ.

Nếu là cô ta, vì sao cô ta sẽ nhằm vào Quách Tuyết Liên đến vậy? Là bởi vì Quách Tuyết Liên đắc tội cô ta sao? Rốt cuộc là đắc tội kiểu gì mà khiến cô ta ra tay tàn nhẫn đến thế? Tàn nhẫn đến quyết định dùng phương thức đó để hủy hoại một người.

Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đều không thể hiểu nổi việc này, chuyện này vừa nổ ra, các cô các chị trẻ tuổi trong thôn Thượng Trang đều không dám đi bộ một mình khi sắc trời sẩm tối nữa, mà nhất định phải hô bằng gọi hữu mới yên tâm.

Hai vợ chồng cùng nhau tìm hiểu ngọn nguồn, sau đó ngoài ý muốn từ bên chỗ Diệp Hồng Tú biết được đến lấy lòng trước mặt bà trừ bỏ Quách Tuyết Liên, còn có Đỗ Thiến Thiến.

Chẳng qua Đỗ Thiến Thiến chỉ tới có một lần, lúc ấy bị Quách Tuyết Liên nói nói mấy câu đuổi đi, chẳng lẽ chỉ bởi vì nguyên nhân này à? Là cô ta xem Quách Tuyết Liên là đối thủ cạnh tranh, sau đó muốn tiêu diệt?

Cô ta mới xuống nông thôn, vậy mà đã chuẩn bị tìm người ở đây kết hôn sao?

Cố Hướng Hằng đã tìm được nghiệm chứng từ phương diện gia đình của Đỗ Thiến Thiến cho nghi vấn trên: Trên Đỗ Thiến Thiến có anh trai và chị gái, dưới có em trai và em gái. Đứa con giữa luôn luôn không được cha mẹ coi trọng, bởi vì nhà con cái đông, quan tâm của cha mẹ lại có hạn, cô ta không có hy vọng trở về thành.

Có thanh niên tri thức từng nghe Đỗ Thiến Thiến nhắc tới, bảo là muốn tìm một nhà thích hợp ở địa phương kết hôn, để sống cho tốt.

Hiện tại nếu nhắc đến nam thanh niên chưa lập gia đình được hoan nghênh nhất trong thôn Thượng Trang, Giang Cảnh Đằng xác thật có tên trên bảng. Giang Cảnh Đằng có tay nghề, không sầu về công điểm, anh lại có cô chị gả cho đại đội trưởng, người một nhà sống trong căn nhà lớn, tướng tá cũng đẹp trai, đám nữ thanh niên tri thức nếu muốn tìm người địa phương kết hôn thì Giang Cảnh Đằng xác thật là lựa chọn có chất lượng tốt.

Nhưng mà khi Giang Cảnh Đằng không có đáp lại bất kỳ ai trong đám nữ thanh niên tri thức, Đỗ Thiến Thiến lại cứ ra tay diệt trừ dị kỷ như thế......

Nếu chỉ là bởi vì nguyên nhân đó, Giang Cảnh Du cảm thấy tính cách Đỗ Thiến Thiến thật sự là quá cực đoan, cực đoan đến ác độc.

Người như thế nếu mi muốn nói cô ta thật đáng sợ thì cũng không đến mức, bởi vì cô ta chỉ dám trốn dưới đất gian lận.

Giang Cảnh Du tìm Đỗ Thiến Thiến, nói vài câu thôi là cô ta đã bị dọa rồi, vì không thể tin được có người liên tưởng đến cô ta. Lúc đó cô ta như chim sợ cành cong, kinh hoảng mười phần, sau đó bỏ chạy như bị chó dữ đuổi sau lưng.

Phản ứng quá độ của cô ta như thế, không đánh đã khai.

Cô ta trở về liền bị bệnh, là bị bệnh thật, lên cơn sốt cao, vẫn là do có thanh niên tri thức khác phát hiện rồi nhanh chóng gọi bác sĩ cho.

Năng lực chịu đựng tâm lý như này, so ra kém xa Giang Kiều, Cố Hướng Hằng cảm thấy bất mãn: "Giang Kiều tính kế em như vậy, em cứ nhẹ bay bay mà tha cho cô ta như thế?"

Giang Cảnh Du trầm ngâm: "Lúc đó, tuy có tức giận vì cô ta tính kế em, nhưng mà việc quan trọng nhất với em khi đó chính là phải thích ứng cuộc sống ở đây trước đã, nên mới gạt chuyện của cô ta sang một bên. Sau đó nữa em cũng muốn giải trừ hôn ước với Vương Bằng Phi, nên em cứ tùy cô ta hành động mà xem xét, cuối cùng em thuận lợi giải trừ hôn ước với Vương Bằng Phi."

Cố Hướng Hằng nghĩ tới chính mình, anh cũng thuận lợi giải trừ hôn ước.

Nếu nhìn từ điểm này, lúc ấy xác thật không tiện trả thù cô ta.

Giang Cảnh Du: "Về phần sau đó nữa, em nghĩ mình cũng không tiện tự tay đánh cô ta." Giang Cảnh Du có chút ngượng ngùng thừa nhận: "Đây là bệnh cũ của em, em sẽ dễ mềm lòng với phụ nữ và trẻ em hơn, chỉ muốn trả thù uyển chuyển hơn, nhưng cũng đạt được mục đích như nhau." Giống như Lưu Toàn với Lôi Đa Lương đấy, cô xuống tay chẳng do dự chút nào, đánh cho bọn họ có bóng ma tâm lý luôn.

Cố Hướng Hằng: "Trả thù thế nào?"

Giang Cảnh Du: "Cô ta tính kế lắm đến vậy, tìm mọi cách không tiếc giá nào cũng muốn gả cho Vương Bằng Phi, chính là vì biết tương lai Vương Bằng Phi là thủ phủ tỉnh, cô ta như bây giờ là ôm đùi trước, để về sau có thể đi theo hắn ta cơm ngon rượu say, sống cuộc sống được người khác hâm mộ."

Hiện tại Vương Bằng Phi muốn làm giàu, giai đoạn tích tụ của anh ta đã bị đánh lên một dấu chấm hỏi: Thím hai anh ta đã mang thai, nếu mà thật sự sinh đứa con trai, vậy thì chắc chắn là anh ta không thể đi thông thông thuận thuận con đường này như trong sách rồi.

Có vài người làm giàu được là nhờ tính cách và năng lực cho phép.

Có vài người làm giàu được là do thời đại tạo anh hùng.


Cô có quan sát Vương Bằng Phi chút, trước mắt mới thôi, cũng không thấy được điểm sáng nào quá nổi bật của anh ta.

Nếu anh ta không thể nhận ca liền không thể làm giàu, vậy thì cuộc đời liếc mắt một cái là thấy được đến điểm cuối rồi, và giấc mộng của Giang Kiều tất nhiên sẽ vỡ nát.

"Em cảm thấy việc này mới là đòn trả thù tốt nhất cho tất cả những gì cô ta làm từ khi trọng sinh cho tới nay." Được sống lại một đời, nhưng cũng chẳng làm được trò trống gì.

Cố Hướng Hằng: "Nếu đó là mục tiêu của cô ta, em làm vậy xác thật là không sai, nhưng mà cũng cần thời gian quá lâu, anh cảm thấy cho cô ta một chút giáo huấn trước cũng không đáng ngại. Chuyện này, để anh lo là được."

Không dùng đến bạo lực, cũng có rất nhiều biện pháp khác.

Anh tích cực như thế, Giang Cảnh Du tỏ vẻ rửa mắt mong chờ.

Sau đó vào ngay lúc này, Giang Kiều phát động, mời bà đỡ đi đỡ đẻ. Qua một đêm giãy dụa, cô ta sinh ra một bé gái khỏe mạnh.

Theo đám Cố Hướng Hằng xem ra, sinh nam hay nữ đều như nhau, nhưng mà hiển nhiên là nhà chồng Giang Kiều không có loại ý tưởng đó.

Tuy trước đó Cố Hướng Hằng có bảo mọi người đều đi nghe tọa đàm để phổ cập tri thức khoa học này, nhưng có mấy người rất là cố chấp, mi chỉ vào một thứ bảo đó là sự thật, nhưng mà bà ta không muốn nghe, vậy là bà ta không biết cái gì hết.

Rốt cuộc thì việc này nếu không trách con dâu, vậy thì phải trách con trai của bà ta, Lưu Phán sao mà nỡ trách con trai bà ta chứ?

Cho nên việc này nhất định là con dâu sai, mới không có sinh được một đứa cháu trai bụ bẫm cho nhà họ Vương bọn họ!

Phương Minh Nguyệt cũng đi theo đỡ đẻ cùng, vừa bế đứa nhỏ ra ngoài, mặt Lưu Phán liền kéo dài như mặt ngựa.

Cơ hồ là chân trước chân sau, bên nhà ngoại Giang Cảnh Du cũng sang đây báo tin, em dâu họ nhà cậu nhỏ sinh rồi, sinh đứa con gái.

Mợ nhỏ Điền Đại Nữu tới đây báo tin, vừa tố khổ vừa kéo lấy tay Diệp Hồng Tú không buông, Diệp Hồng Tú muốn tránh cũng không tránh được: "Chị nói em đây là muốn cái gì, tốn mất 50 tệ tiền lễ hỏi mới cưới được đứa dâu này vào cửa đó, chỉ còn một bước mà ba nhỏ đó còn muốn nâng giá kìa! Nếu không phải nhìn trên mặt cháu nội, sao nhà em đáp ứng cho được?"

"Cô cả cháu nó ơi, chị không biết đó chứ, lúc Trương Lục Hoa có bầu nhà họ Trương kia quá đáng lắm luôn, chiếm hời không không đủ, cái con Trương Lục Hoa kia lại là đứa lỗ tai mềm, ba mẹ nó nói cái là đáp ứng cái rụp hà! Có chút thứ tốt là dâng hết cho nhà họ Trương bên kia, khuỷu tay chỉa ra bên ngoài! Em đây là nuôi phải con sói mắt trắng á, còn cứ hay biểu cháu trai chị đi làm việc cho nhà họ Trương chúng nó nữa, cái lũ kia lại không biết thương người, dùng sức mà sai sử cháu nó đó chị ơi."

"Em xem trên mặt cháu trai, nhịn, kết quả sắp nhịn ra bệnh luôn, lại sinh ra cái thứ đồ lỗ vốn!"

"Nếu sớm biết là cái đồ lỗ vốn, em mới không quản con nhỏ đó bị ba mình gả vào ngọn núi nào đâu!"

"Em lỗ nặng!"

Giang Cảnh Du tới đây tặng đồ, nghe thấy mợ nhỏ oán giận, nhìn thoáng qua biểu cảm của Diệp Hồng Tú, bà trông lãnh đạm mười phần, biểu cảm kia như đang nói 'Sớm biết thế, lúc trước hà tất'.

Lúc trước bà đây khuyên chúng mày thì chúng mày bảo trong bụng cô ta có con thì còn có thể làm sao, chỉ có thể cưới vào cửa, giờ nó sinh ra con gái, nhưng đó cũng là con cháu nhà mày, hơn nữa cũng đã vầy rồi, giờ mới hối hận cũng đã quá muộn.

Cho nên bà chỉ nghe, không nói lời nào.

Nhưng hiển nhiên đây không phải cái Điền Đại Nữu muốn nhìn thấy: "Cô cả nó ơi, chị ra chủ ý với."

Sau đó bà ta thấy được Giang Cảnh Du: "Cảnh Du à, con đến rồi, em dâu họ con sinh đứa con gái, con nói coi chuyện này ầm ĩ ra như này, về sau phải sống sao đây?"

Giang Cảnh Du cười: "Con gái tốt mà, con gái là áo bông nhỏ, con gái là thiên kim, con cũng là con gái đây, mợ cũng là con gái mà, con gái thì thế nào hả?"

Điền Đại Nữu chợt nghẹn ứ: "Con gái, con gái đương nhiên cũng tốt, Cảnh Du con có tiền đồ như vầy thì chính là càng tốt, nhưng nhà người bình thường thế nào cũng phải có cái rễ mới tốt nha."

Giang Cảnh Du giật mình, cả chuỗi lời "không cần nghĩ ngợi" đã nhảy ra: "Mợ nhỏ, mợ chưa có nghe nói à? Trước đó thôn bọn con có mở một buổi tọa đàm, chính là nói về sinh nam sinh nữ này nè. Trồng dưa được dưa, trồng đậu thì được đậu, mợ nói có phải đạo lý này không? Nếu mợ muốn bế cháu trai, mợ phải chửi em họ chứ, tại sao nó không biết ra sức gì vậy hả? Sinh nam hay sinh nữ là nó quyết định mà! Em họ thiệt là không có tiền đồ, ngay cả việc sinh đứa cháu trai cho mợ cũng không làm được, mợ nói chút coi nó lớn lên to xác thế có ích gì chứ! Còn không bằng phụ nữ đâu! Vì tốt xấu phụ nữ cũng có bầu 10 tháng, còn phải cho con bú rồi chăm bẵm, vất vả cỡ nào!"

Điền Đại Nữu nghẹn ứ, cả khuôn mặt đều thành màu gan heo.

Cái này, cái này có liên quan gì đến con trai bà ta? Việc sinh con không phải vẫn luôn là chuyện của phụ nữ sao?

Diệp Hồng Tú cố gắng nín cười, hắng hắng giọng: "Con về có chuyện gì hả?"

Giang Cảnh Du: "Mẹ, không có gì, con làm đậu hủ, cũng thêm món cho nhà mình."

Điền Đại Nữu cố gắng tự chải cho suôn một hơi này, thấy hâm mộ, vì con gái gả gần chính là tốt nha, gả cho một cậu của nả dư dả, chính mình cũng hướng về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ được chiếu cố rất nhiều.

"Em cũng thiệt hâm mộ chị, con gái chị có hiếu với chị quá trời nè, có chút thứ tốt liền lấy về đây, về sau chị được hưởng phúc rồi."


Giang Cảnh Du còn muốn nói gì, lại bị Diệp Hồng Tú đánh gãy: "Đúng rồi, lần trước con quên lấy cái chén về, lúc này đừng có quên."

"Dạ."

Diệp Hồng Tú không muốn để con gái đúc kết quá nhiều về việc này, một tiểu bối như con bé cũng không thích hợp ra mặt mà quản mấy việc này.

Giang Cảnh Du nhìn ra ý mẹ, liền cầm lấy chén đi rồi.

Cầm đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ, cô vợ cậu em họ kia của cô đương nhiên là có sai, nhưng mà Giang Cảnh Du cũng không quen nhìn cái bộ dáng trọng nam khinh nữ đến đương nhiên kia của mợ nhỏ.

Chính mình cũng là phụ nữ, lại xem nhẹ phụ nữ đến như thế, như này còn không phải là xem nhẹ chính mình sao?

Đầu bên kia, Đỗ Thiến Thiến uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn sợ không nhẹ, sợ đại đội trường tìm phiền toái với cô ta.

Tới chỗ này được một đoạn thời gian, cô ta đã sâu sắc mà hiểu được quyền lợi cùng uy tín của đại đội trưởng ở trong thôn, nếu muốn ngáng chân cô ta, đừng có nói đến việc sống thật tốt, cô ta có thể tiếp tục sinh hoạt nữa hay không cũng không nhất định.

Đang khi cô ta lo lắng hãi hùng, Quách Tuyết Liên cố ý tới hỏi Cố Hướng Hằng, cố đè nén phẫn nộ của chính mình, nghĩ mà sợ: "Đại đội trưởng, có phải anh biết được việc này là ai làm hay không? Có phải con nhỏ Đỗ Thiến Thiến kia không, tôi có nghe được cô ta nói mớ." Nghe được vài câu lẻ tẻ, đã gợi lên sự hoài nghi của cô ta.

Cố Hướng Hằng nghe được thì thấy có chút cạn lời. Hay ghê chưa, tự bạo luôn rồi.

Anh nói cho Quách Tuyết Liên một chút sự thật đã phát hiện được, ngay cả một chút hoài nghi cũng nói luôn, và cũng bảo là không có chứng cứ.

Chỉ là tuy không có chứng cứ, không cách nào làm gì được cô ta về mặt pháp luật, nhưng còn phương diện về đạo đức nữa.

Quách Tuyết Liên đỏ mắt: "Tôi đắc tội Đỗ Thiến Thiến chỗ nào chứ hả, con ả kia muốn một thằng cặn bã đến vậy tới tai họa tôi, tôi giết hết cả nhà cô ta hay là làm gì cô ta hay sao!"

Nói rồi cô ta liền vọt về, Cố Hướng Hằng vội vàng gọi Giang Cảnh Du đi theo cùng.

Không hề ngoài ý muốn, Quách Tuyết Liên đại náo một trận.

Tất cả mọi người trong đại viện thanh niên tri thức cũng ồ lên.

"Là Đỗ Thiến Thiến nói gì đó bên tai gã lưu manh kia nên mới có thể câu được tâm tư kia của gã?"

Cao Trân Châu hoa dung thất sắc, liên tiếp lùi ba bước, cô ta đắc tội người khác không ít đâu.

Bên cạnh có mỹ nhân rắn rết như này, mọi người đều biểu hiện có chút sợ hãi.

Còn có người, ví dụ như đội trưởng thanh niên tri thức Tống Ích, liên tưởng được sự việc này với sự kiện Quách Tuyết Liên nhầm lẫn nghĩ 5 tệ của mình bị trộm, cuối cùng lại phát hiện được dưới tủ của cô ta với nhau.

"Có phải chuyện đó cũng là cô làm hay không?"

"Cô là đang chơi cô ta hay là chơi bọn này hả? Nhìn cô ta mất tiền, nhìn bọn này bị hoài nghi rất vui vẻ sao?"

Mọi người cũng không hiểu nổi cái việc hại người mà chẳng ích ta này.

Thiệt sự là không cần thiết, hơn nữa mọi người cũng không nghe nói hai cô này từng có mâu thuẫn gì quá sâu sắc, nhiều lắm chỉ là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, vì ở cùng một chỗ khó tránh khỏi có cọ xát mà thôi.

Lần này Quách Tuyết Liên bị hại thiếu chút nữa mất đi trong sạch, hiện tại tuy là được cứu, nhưng mà cũng có mấy kẻ có ác ý tràn đầy với phụ nữ nói một ít câu không sạch sẽ kiểu như 'Sao lắm người vậy mà Lưu Toàn ai cũng không nhìn trúng, chỉ chọn trúng Quách Tuyết Liên? Chắc chắn là cô ta có vấn đề' kia kìa.

Rõ ràng biết sai không phải bên nhà gái, nhưng mà thế đạo chính là thật đáng buồn vậy đấy.

Đỗ Thiến Thiến kiên quyết phủ nhận: "Tôi không phải, tôi không có, cái gì tôi cũng chưa làm hết!"

Nhưng mà phản ứng vừa nãy của cô ta, ở trong mắt người sáng suốt mà xem, không có cái nào không nói rõ lên rằng cô ta chột dạ cùng kinh hoảng.

Quách Tuyết Liên nhào qua đánh lộn với cô ta: "Mày chính là đồ tiện nhận, dám làm vì sao không dám nhận? Mày cái đồ phế vật không có can đảm, có gì mày trực tiếp đánh tao nè, mày xxxxxx......"

Tại trước mặt nhiều người như vậy, Đỗ Thiến Thiến không dám đánh trả quá đáng, nhưng còn nguyên nhân nữa là cô ta không có sức mấy, bệnh còn chưa khỏi hẳn, nên hoàn toàn là bị đè xuống đánh.


Chuyện như này là một trong số chút lợi tức mà đương sự bị hại muốn đòi lại từ kẻ làm hại thôi, nên không có ai ngăn cản.

Chỉ cần không quá giới hạn, mọi người đều coi như không thấy.

Đỗ Thiến Thiến bị đánh rất thê thảm, cô ta nằm dưới đất, tóc tai rũ rượi bù xù, trên mặt cũng có vết cào, còn có cả trên cổ và trên người, đều có vết thương.

Thoạt nhìn rất thê thảm nhưng cũng chả ai đồng tình cô ta.

Rất mau, chuyện này đã bị truyền ra ngoài, bản thân việc này vốn đã tin lớn trong thôn, giờ lại càng nâng cao một bước.

Đỗ Thiến Thiến đạt được một cái danh hiệu mỹ nhân rắn rết, mọi người nhìn thấy đều né xa ba thước.

Đỗ Thiến Thiến không dám đi ra ngoài nên xin nghỉ, làm ổ trong đại viện thanh niên tri thức không dám ra, hai ngày sau ngày nào cũng chạy ra ngoài, chẳng được bao lâu, cô ta với một người miền núi tới thăm người thân ở bên nhau.

Cô ta muốn gả người.

Gả chồng rồi thì quan hệ hộ khẩu phải chuyển ra ngoài, Cố Hướng Hằng rất dễ hiểu được vì sao cô ta lại muốn làm như vậy, vì cô ta muốn chạy trốn khỏi cái cục diện rối rắm này đây, đến một địa phương mới mà bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng mà Đỗ Thiến Thiến có biết cái gì gọi là người miền núi không?

Cố Hướng Hằng cảm thấy suy nghĩ của cô ta có chút ngây thơ.

Chỗ thôn bọn họ xem như nghèo, nhưng mà nếu so sánh với người miền núi thì không thể bảo nghèo được. Thôn bọn họ đây nhấc chân là có thể đến huyện thành, có sản xuất được cái gì, muốn đi huyện thành cũng thuận tiện, trên tay bọn họ tuy không có được mấy đồng tiền nhưng mà muốn được ăn lửng dạ vẫn là không thành vấn đề.

Nhưng mà những vấn đề người miền núi gặp phải thì không phải chỉ nhiêu đó đâu: Đầu tiên chính là giao thông, người miền núi từ trong núi ra đây, phải bắt đầu xuất phát từ khi mặt trời mọc, đi bộ mãi cho đến thôn bọn anh đã mất nửa ngày, mà như thế còn là người miền núi dày dặn kinh nghiệm cước trình nhanh đấy nhé, chứ nếu là ai đó trước kia chưa từng đi đường núi thì không chừng một ngày cũng chưa tới nơi đâu.

Cho nên mấy đứa bé trong núi rất ít đứa được đi học, vì phí tổn quá cao, càng đừng nói trên đường rời khỏi núi còn sẽ đụng phải các loại dã thú.

Xứ bọn họ đây không có ai nguyện ý gả con gái mình vào núi, vì quá xa, qua lại một lần cũng phiền toái, có người gả vào mà mười mấy năm cũng chưa về nhà mẹ đẻ được một lần.

Mấy người đàn ông trong núi tìm vợ luôn là khó cực kỳ, cho nên hiện tại biết có người nguyện ý gả, dù cho phong bình của cô ta không tốt, đối phương cũng chấp nhận ngay rồi.

Sợ vợ bay mất, thủ tục vừa xong xuôi là anh kia đã xách người về.

Đỗ Thiến Thiến có cái phong bình như thế kia, về sau có hối hận muốn ra được cũng khó.

Giang Cảnh Du cũng có chút hiểu biết về người trong núi, nói thế là vì trước kia Giang Nguyên Đồng cũng từng mua về hổ cốt với da sói từ trong tay người miền núi.

Trong núi rất ít đất đai có thể trồng trọt, trên cơ bản là dựa vào đi săn để mưu sinh. Trong đó không có hòa bình giống chỗ bọn họ đâu, rừng rậm mà, mà cái loại hung tàn nhất chính là lợn rừng. Đó tuyệt đối không phải một chốn tốt đẹp.

Chẳng qua thế này cũng coi như là đã giải quyết một tai họa, về phần đám thanh niên tri thức dư lại, Cố Hướng Hằng cảm thấy vẫn là bọn họ đối xử quá nhẹ nhàng với đám thanh niên tri thức này rồi.

Bận bịu lên rồi sẽ không rảnh đi nghĩ nhiều thế, vậy nên anh tự mình giám sát bọn họ làm việc, ngay cả Cao Trân Châu thường xuyên không làm việc tốt rồi lấy trứng ngỗng đây cũng có thể làm việc rất tốt dưới tầm mắt của anh.

Tuy tốc độ của Cao Trân Châu rất chậm, nhưng tốt xấu công điểm không hề là trứng ngỗng nữa. Mỗi ngày làm việc eo lưng đau nhức, vừa có rảnh để nghỉ ngơi là hận không thể vừa ngã đầu liền ngủ, nào có rảnh làm những việc khác.

Trong lòng Cao Trân Châu cũng kêu khổ không chịu nổi, đại đội trưởng này xụ mặt thiệt là dọa người, còn nói ai không làm việc cho tốt là về sau không khai thư giới thiệu cho, không được đến huyện thành, cũng không cho nghỉ phép thăm người thân, nếu bọn họ chính là có quan hệ được về thành, bên anh cũng phải xem biểu hiện của bọn họ trong thôn mới có thể quyết định.

Này đây nếu chờ khi có thể về thành bị chặn thủ tục một chút, thế làm sao giờ hả?

Lời này vừa thả ra, Cao Trân Châu không dám ngoi đầu nữa, những người khác càng là thành thành thật thật.

Xác định bọn họ an an phận phận rồi, Cố Hướng Hằng mới thả lỏng hoạt động canh chừng người này.

So sánh với đám thanh niên tri thức này, mấy người bên chuồng bò phải nói là an tĩnh mười phần, họ chưa bao giờ làm yêu, cả đám đều rất quý trọng cuộc sống từ khi vào bên này.

Tuy sống trong chuồng bò mùi hơi bị khó ngửi, nhưng mà bọn họ không cần bị kéo lên đài đọc kiểm điểm hay bị mọi người ném lá cải, cũng không cần bị ai phát tiết cảm xúc; bọn họ làm việc xong liền có thể được đến một ít lương thực, tuy đó là lương thô, nhưng cũng có thể ăn no được hai ba phần, cộng thêm rau dại mình hái được từ trong núi nữa, cuộc sống này có thể an an ổn ổn mà trôi qua.

So sánh với đám thanh niên tri thức kia, bọn họ sợ sẽ chọc ai chú ý rồi nhớ tới, nên tất nhiên là sẽ không lắm chuyện.

Cố Hướng Hằng ngó trái ngó phải, vừa lòng.

Triệu Tam Thạch tìm tới cửa: "Đại đội trưởng, vịt đực của chúng ta có thể xuất chuồng rồi, hiện tại có mấy con không nặng thêm tí nào nữa."

Từ Thanh Tùng: "Đại đội trưởng, gà trống cũng vậy."

Cố Hướng Hằng: "Hiện tại mỗi loại có thể xuất chuồng bao nhiêu con?"

Triệu Tam Thạch: "Vịt là 22 con, qua nửa tháng nữa, có chừng ba mươi mấy con."

Từ Thanh Tùng: "Gà trống là 38 con, qua nửa tháng sau, có chừng năm sáu chục con."

Hiện tại thêm lên đã có 60 con.


60 con gà và vịt, đối với cá nhân mà nói là không ít, nhưng đối với địa phương nào đó mà nói thì sẽ bị ăn hết sạch rất mau thôi.

Triệu Tam Thạch: "Đại đội trưởng, trước đó anh có nói sẽ có người đến thu, là ai vậy?"

Cố Hướng Hằng: "Tiệm cơm quốc doanh, giờ tôi đi vào thành một chuyến."

Trước đó anh đã đi liên lạc, người bên tiệm cơm quốc doanh vừa nghe được có thể cung cấp gia cầm, liền đáp ứng ngay rồi. Chỗ bọn họ ngày nào cũng bị người ta nói đồ ăn có thịt không đủ, tới trễ chút là hết rồi, mấu chốt cái là vào thời điểm này nè, có thể thường xuyên tới tiệm cơm quốc doanh ăn uống không được mấy người nghèo, có không ít người là lãnh đạo. Lãnh đạo người ta đứng đắn tới tiệm ăn cơm, kết quả thường xuyên ném cho một câu bán hết rồi.

Là tiệm bọn họ không muốn bán nhiều chút sao?

Muốn chứ.

Bọn họ cũng muốn có tiền thưởng, nhưng không phải là nguồn cung cấp cho bọn họ là có hạn sao?

Hiện tại vừa nghe có thể tới lấy hàng, chủ nhiệm phòng mua sắm liền tự mình dẫn người tới thu hàng đây.

Đám gia cầm này mua sắm về sẽ tự phân chia trong nội bộ trước một phen, đi đứt hơn phân nửa rồi đó.

Về sau nếu hai bên hợp tác dài hạn rồi, mọi người đều có thể nhân tiện thơm lây kiếm thêm nhiều món ngon.

Lúc chủ nhiệm tới, ông ta nhìn thấy mấy con vịt đực và gà trống béo tốt khỏe mạnh kia thì vừa lòng ghê gớm, ôi trọng lượng này, một con thôi là có thể làm được mấy đĩa đồ ăn.

"Đội trưởng Cố, chỗ các anh sản xuất luôn trứng gà và trứng vịt này, bọn tôi cũng thu luôn."

Đây cũng là một trong những mục đích của Cố Hướng Hằng: "Hiện tại thôn bọn tôi 1 ngày có thể có gần 200 cái trứng gà, 100 cái trứng vịt, hiện tại mấy món này đều là bên xưởng thực phẩm muốn."

Chủ nhiệm phòng mua sắm: "Đội trưởng Cố, xưởng thực phẩm bọn họ gia đại nghiệp đại, còn tiệm cơm bọn tôi không dùng được nhiều lượng như thế, nhưng đôi khi nguyên liệu nấu ăn không đủ, còn hy vọng các anh có thể cứu vãn giúp chút."

Muốn làm việc, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại thấy đáy, chuyện như này không phải chưa từng xảy ra, mỗi lần đụng phải đều phải chạy đủ các phương diện, cũng giao tiếp không ít với bên trạm thu mua.

Cố Hướng Hằng: "Chủ nhiệm đừng gấp, hiện tại thôn bọn tôi phát triển chăn nuôi, để tôi dẫn anh đi xem từ từ, đây là trại nuôi gà của bọn tôi."

Chủ nhiệm phòng mua sắm thấy được đám gà mái lớn lớn bé bé chạy trong khu sườn núi này, hai mắt sáng rỡ lên: "Gà mái này của các anh......"

Cố Hướng Hằng: "Đám này mới vừa đẻ trứng không lâu."

Chủ nhiệm phòng mua sắm: "Khụ khụ, gà mái vừa mới đẻ trứng mà giết đúng là có hơi tiếc." Ánh mắt ông ta lưu luyến.

Vì ông ta có thể ra giá cao, Cố Hướng Hằng cũng không ngại quay đầu lại tặng ông ta một con, anh tiếp tục dẫn ông ta đi xem.

Chủ nhiệm phòng mua sắm không biết số lượng cụ thể, nhưng mà trại nuôi gà này không chỉ một cái, là chia tách gà ở bất đồng thời kỳ sinh trưởng ra mà nuôi, quy mô đều không nhỏ: "Đám gà này của các anh ăn cái gì? Ăn cỏ thì hình như không thể béo tốt được như này."

Cố Hướng Hằng pha trò: "Cái gì cũng cho ăn, cỏ, sâu, cá lòng tong hay tôm tép, ốc, đều ăn hết, lúc này mới nuôi khỏe vậy."

Hiện tại còn chưa phải lúc công khai bọn họ dùng cái gì nuôi gà.

"Hoàn cảnh chỗ các anh cũng không tồi."

"Phải, bọn tôi cách một đoạn thời gian sẽ đổi một chỗ quây vòng nuôi nhốt, lưu ra cũng đủ không gian hoạt động cho lũ gà này."

Chỗ này trước khi quây lại làm trại nuôi là vùng núi, cỏ dại cây cối mọc lẻ lan tràn, đám gà thành niên kia vừa được quây lại nuôi ở đây, chúng nó sẽ tự mình kiếm ăn ở chỗ này, bụp bụp bụp gặm ăn đám sâu và cỏ dại chỗ này một phen, mấy cái chúng nó không có hứng thú dư lại kia sẽ có người đi thanh trừ, vậy là tiết kiệm được không ít sức lực. Hơn nữa chờ khi chúng nó lại dời đến chỗ khác, phân gà lưu lại đây chính là phân bón thiên nhiên.

Xem rồi xem, đi xuống dưới chân núi, tới một chỗ chuồng heo, tầm mắt của chủ nhiệm phòng mua sắm không khống chế được mà nhìn về đống thịt mum múp kia: "Các anh nuôi heo cũng không tồi nha. Con heo kia đủ béo à, sao còn chưa có xuất chuồng? Bọn tôi cũng thu thịt heo, tuyệt đối ra giá cao hơn bên trạm thu mua!"

Nếu con heo này có bán, ông ta sẽ chọn ngay 2 cân ngon nhất mua về.

Sau đó lại dạo chuồng thỏ, thỏ đực thành niên cũng sẽ ưu tiên xử lý một đợt. Da thỏ thì bên mình lưu lại, thịt thỏ sẽ bán ra.

Chủ nhiệm mua sắm: "Bọn tôi cũng có thu thỏ luôn, thịt thỏ ngon, nên mọi người thích ăn." Hoặc nên nói là không có thịt gì mà mọi người không thích ăn.

Cuối cùng là một khu bãi to phơi nấm: "Nấm? Nấm thì để tôi coi coi. Nấm hương không tệ nha, bọn tôi cũng thu!" Chủ nhiệm mua sắm chẳng lo lắng nếu mình mua quá nhiều sẽ ăn không hết chút nào, vì nhiêu đây còn chưa đến số lượng ăn không hết.

Chờ khi bọn họ rời đi, xe mình mang đến không đủ chứa, trong thôn cũng xuất động 2 cái xe bò mới có thể kéo đống đồ mua từ đây về.

Kế toán thôn họ cũng đi theo cùng, vì còn thiếu chút tiền chưa thu được, phải thu về được thì mới có thể yên tâm.

Lần này, thôn họ vào sổ được gần 1000 tệ, trong đó thì thịt thỏ và nấm hương khô bán ít, gà vịt thì mấy trăm, heo cũng mấy trăm. Lần này đã kéo kim ngạch lên rồi.

Tính toán thử coi đến cuối năm còn có thể bán được bao nhiêu, tính xong, Cố Hướng Hằng vừa lòng.

Như vậy thì chờ qua tết, bọn họ có thể mua được một chiếc máy kéo thuộc về thôn mình rồi.

Vào thời điểm này mà có thể mua nổi máy kéo, đó đều là thôn giàu có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận