Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Diệp Hồng Tú không biết con rể mình đi đâu làm gì, họ là giữa đường gặp được, bà chỉ biết là con rể đi xa nhà, xách theo tay nải, hành sự vội vàng.

Bà bận việc trong tay xong rồi tới nhà con gái một chuyến, hỏi con: "Con rể đi đâu vậy con? Mẹ hỏi nó nhưng nó cũng không rảnh nhiều lời với mẹ."

Giang Cảnh Du: "Ảnh muốn đi Du Thành, muốn đuổi kịp xe lửa đó."

Diệp Hồng Tú buồn bực: "Du Thành? Chưa từng nghe qua, nó qua bên đó làm cái gì? Hình như nhà nó cũng không có thân thích gì bên bển đâu." Bà nghĩ lướt trong đầu một vòng, xác định nhà họ Cố không có thân thích gì ở xứ khác.

Giang Cảnh Du: "Ảnh là qua bên đó thăm gia quyến của chiến hữu ảnh, ảnh có người chiến hữu hi sinh rồi, lưu lại 2 đứa con nhỏ, mẹ mấy đứa nhỏ cũng đã qua đời vào 2 năm trước, hiện tại đang được ông bà nội tụi nó chăm sóc."

Diệp Hồng Tú sửng sốt: "...... Đáng thương, nhưng có ông bà nội chăm sóc cho cũng được."

Lúc này Diệp Hồng Tú cũng có chút nghĩ mà sợ, vì nếu con rể còn ở bộ đội, con nó cũng có khả năng sẽ hy sinh, hiện tại thì tốt rồi, đã chuyển nghề về quê, không cần lo lắng cái đó.

Giang Cảnh Du thở dài: "Không phải, ông nội của mấy đứa nhỏ là ruột, nhưng bà nội là bà nội kế, quan hệ còn không tốt cho lắm, nên ảnh mới qua đó xem thử."

Diệp Hồng Tú đã nhạy bén nhận ra: "Quan hệ này là không tốt lắm, là không tốt đến cái mức độ sợ cậu kia hy sinh rồi thì hai đứa nhỏ sẽ bị ngược đãi hả?"

Mẹ kế rồi bà nội kế gì đó, xuất hiện loại tình huống này thật sự không ít.

Giang Cảnh Du gật gật đầu.

Diệp Hồng Tú liền nhíu chặt mày: "Lưu lại mấy đứa nhỏ đáng thương. Vậy giờ con rể qua đó là muốn chống lưng cho tụi nó đúng không? Chiến hữu nó có còn anh chị em gì khác không con?"

Giang Cảnh Du lắc đầu: "Có thì có đó, nhưng nhân phẩm thế nào thì khó mà nói, nên con đã nói với ảnh, nếu mà thật sự không được thì đưa hai đứa nhỏ về đây, nhà của bọn con cũng không thiếu hai miếng ăn này."

Giang Cảnh Du đây là tiêm một mũi dự phòng cho Diệp Hồng Tú, ngừa cho nếu Cố Hướng Hằng đón hai đứa nhỏ về, để mẹ mình đột nhiên biết được lại sốt ruột bốc hỏa.

Hiện tại nghe được vụ đó, Diệp Hồng Tú liền sốt ruột: "Nuôi một đứa nhỏ cũng không phải nói suông, nói nuôi là nuôi được đâu con. Hai đứa nhỏ, con phải lo lắng tụi nó ăn mặc, còn phải chú ý coi nếu tụi nhỏ sinh bệnh, rồi phương diện về phẩm tính cũng phải chú ý nữa. Tụi nó mấy tuổi rồi?"

Giang Cảnh Du: "Con biết hết mà, đứa lớn hiện tại cỡ 7-8 tuổi, đứa nhỏ thì hẳn là nhỏ hơn anh nó 1 tuổi."

Cũng chính là đứa lớn lớn hơn em trai út Giang Cảnh Tường của cô cỡ 1-2 tuổi.

Diệp Hồng Tú: "Là nam hay nữ vậy?"

Giang Cảnh Du: "Một nam một nữ."

Diệp Hồng Tú suy nghĩ: "Như này nếu mà phẩm hạnh ông bà nội tụi nó tốt, đi theo ông bà nội mà sống là được. Nếu ông bà nội mà không được, còn có anh chị em ruột thịt của cậu kia, có thể giúp đỡ chút cũng sống được, thật sự không được......" Diệp Hồng Tú rất rối rắm.

Giang Cảnh Du: "Người chiến hữu này trước kia giúp đỡ con rể mẹ không ít, bọn họ vào sinh ra tử, cảm tình rất tốt. Lúc con rể mẹ chuyển nghề về quê đó, người chiến hữu kia cũng không dư dả gì, thế mà còn tặng không ít đồ cho ảnh. Mẹ biết đó, mấy người chiến hữu của ảnh đó, không phải anh em ruột, nhưng vào sinh ra tử, cũng không khác gì anh em ruột, nếu bên nhà anh kia không có biện pháp nào thì thôi đưa hai đứa nhỏ về đi."

Nhìn thấy con gái như thế, Diệp Hồng Tú cũng không nói gì khác: "Con nghiêm túc nghĩ kỹ là được rồi. Thôi nuôi thì nuôi đi, đã 7-8 tuổi rồi, lại gặp được chuyện như vầy nữa, hẳn là sẽ trưởng thành, sớm hiểu chuyện, không cần quá nhọc lòng." Chứ không sao nói con nhà nghèo lo việc nhà sớm chứ.

Nuôi thì nuôi đi, cũng không phải nuôi không nổi.

Hiện tại con gái vẫn là giáo viên dạy thay, 1 tháng có được 8 đồng tiền, con bé còn đang viết bản thảo, đó cũng là một phần thu nhập. Con rể là đại đội trưởng, ngày thường tính được mức công điểm cao nhất, đến cuối năm còn có một phần tiền thưởng kha khá, sống dễ chịu hơn nhà người thường rất nhiều.

Hơn nữa nghĩ về chỗ tốt mà xem, hai đứa nhỏ 7-8 tuổi, lại nuôi thêm 2 năm là tới tuổi có thể xuống ruộng kiếm công điểm, lại có xuất thân gia đình như thế, chỉ cần hai đứa nhỏ học được vài phần lòng dạ như ba ruột của mình, vậy là về sau có thể tự mình đứng lên, vậy là thành người.

Tính tính toán toán, nuôi đến 18 tuổi, chính là 10 năm sau, nếu nuôi cho tốt, hai đứa nhỏ về sau cũng sẽ hiếu thuận, ngày thường còn có thể giúp đỡ làm chút việc vặt.

Diệp Hồng Tú thầm an ủi mình như thế đấy, nhưng trên thực tế nếu muốn nuôi thiệt, có lớn rồi cũng phải nhọc lòng.

Chờ khi mấy đứa nhỏ thành gia lập nghiệp, có lẽ còn nhọc lòng hơn.

Giang Cảnh Du quấn lấy cánh tay mẹ: "Mẹ, mẹ thật tốt."

Chuyện lớn vậy mà đã đồng ý rồi. Nói đến cùng cũng là bà mềm lòng, nếu hai đứa bé đụng phải chuyện rất không tốt, bà cũng nguyện ý giúp đỡ hai đứa nhỏ một phen.

Diệp Hồng Tú nói thầm: "Mẹ đời trước là nợ mấy đứa."

*

Đầu bên kia, Cố Hướng Hằng đến Du Thành một chuyến, trằn trọc tới được thôn của chiến hữu, nghe được nhà anh ấy ở đâu, bằng cách trực quan nhất thấy được tình cảnh khó khăn của hai đứa con thơ của anh ấy.

Nhà cửa trông không tồi, nhưng mà hai anh em thật sự là sống rất không tốt. Cố Hướng Hằng cảm thấy công phu dưỡng khí của mình không tệ, ấy thế mà cũng thiếu chút nữa trực tiếp động thủ......

Chờ đến 3 ngày sau, khi anh dẫn hai đứa nhỏ về nhà mình ấy, vừa nhìn thấy hai đứa nó thôi là Giang Cảnh Du cảm thấy mình không cần hỏi chi tiết, vì đã có thể nhìn ra một cách trực quan nhất rồi.

Quần áo lam lũ rách tung tóe không nhìn ra được màu nguyên dạng, còn có tóc tai cũng không biết đã bao lâu rồi chưa có được chăm sóc, từng sợi từng sợi bết dính lại, nhìn xuống chút nữa, gầy quá, vì quá gầy nên đôi mắt có vẻ phá lệ to.

Con nít hiện tại phổ biến là gầy kiểu mình dây, nhưng mà hai đứa bé này là gầy đến độ có thể trực tiếp nhìn thấy xương!

Cái gì là da bọc xương?

Đây là da bọc xương.

Nhìn sơ thôi cũng thấy có chút sợ rồi.

Trên người đứa nhỏ còn có vết máu do bị quất đánh mà có, vết thương mới chồng vết thương cũ, làm da trông gồ ghề, cũng không biết bé đã bị đánh bao nhiêu lần nữa, làm Giang Cảnh Du nhìn mà phải thở dốc vì kinh ngạc, một đốm lửa trong lồng ngực cứ vậy mà phừng phừng cháy lên.

Thật quá đáng, thật quá đáng! Hai đứa nhỏ này cũng quá đáng thương!

Hiện tại hai đứa bé ỷ lại mà đứng ở hai bên người Cố Hướng Hằng, sợ hãi ngẩng đầu nhìn cô, sợ cô không chào đón bọn họ. Giang Cảnh Du cố sức mà chớp chớp mắt, che lấp nỗi lòng phập phồng, lộ ra tươi cười, tỏ vẻ mình hoan nghênh các bé.

Cố Hướng Hằng bảo hai đứa bé chào hỏi: "Đây là thím của tụi con, thím biết nấu rất nhiều món ăn ngon, mấy đứa đói bụng rồi đúng không? trong nhà có đồ ăn."

Giang Cảnh Du: "Mọi người uống miếng nước trước, sắp xong rồi."

Mấy ngày nay Cố Hướng Hằng vẫn luôn bôn ba, cũng thật sự rất mệt. Anh thả đồ đạc xuống, dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xuống rồi đặt 2 cái ly trước mặt hai đứa: "Khát nước rồi, uống nước nào."

Anh vừa nói, hai đứa nhỏ này liền có động tác.

Thật cẩn thận, nhìn mà làm người ta thấy trong lòng không dễ chịu. Cố Hướng Hằng muốn hai đứa nhỏ thấy thoải mái tự tại chút, nhưng cũng biết đây không phải chỉ nói suông là được, phải dẫn dắt hai đứa nhỏ, để tụi nó quen thuộc với nơi này trước đã.

Nhìn bộ dáng hai đứa bé là biết trước đó hai đứa bị bỏ đói quá độ, hiện tại cũng không thể cho ăn quá nhiều ngay lập tức được vì không dễ tiêu hóa, nên Giang Cảnh Du nấu một canh bún, rất thanh đạm.

Sợ hai đứa nhỏ đói lâu quá rồi không biết đói no, còn chuyên lấy chén chia đồ ăn cho hai đứa.

Nếu hai đứa ăn canh bún, Cố Hướng Hằng cũng ăn cái này luôn, chỉ là phần bột được nhéo nhéo tạo hình to chút, thành mì vón.

Lúc đồ ăn sắp xong, mùi hương bay ra, hai đứa bé rất muốn ăn, đôi mắt không ngừng nhìn về phía phòng bếp, mông lại ngồi rất vững vàng.

Giang Cảnh Du đưa chén đũa đến trước mặt hai đứa bé: "Ăn đi, ăn từ từ, đừng nóng vội."

Hai đứa bé trước hết là nhìn Cố Hướng Hằng, thấy anh gật đầu rồi mới gấp không chờ nổi mà bắt đầu ăn.

"Xì hụp ——" Hai đứa nhỏ nói là ăn ngấu nghiến cũng không quá, canh bún còn có hơi nóng, hai đứa nhỏ lại cứ như hoàn toàn không cảm nhận được ấy. Cứ như là nếu chậm, có lẽ sẽ không ăn được vậy.

Đây là thói quen bị dưỡng thành do hoàn cảnh sống trước kia của bọn họ.

"Để thím đi trải giường chiếu cho hai đứa." Giang Cảnh Du đi dọn dẹp phòng cho khách, phòng này vốn là chuẩn bị cho cả nhà Cố Hướng Hưng ở lúc về thăm, hiện tại muốn biến nó thành phòng cho con nít, chỉ cần lấy giường đệm cất sẵn trong tủ giường ra là được.

Hai anh em tuổi cũng không lớn, còn có thể ngủ chung với nhau, hơn nữa với tình huống này đây, phỏng chừng hai đứa nhỏ ngủ chung với nhau sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Giang Cảnh Du trải giường đệm cho hai đứa nhỏ xong, đi ra, thấy hai đứa đã ăn sạch sẽ phần bánh canh của mình.

Cực kỳ sạch sẽ.

Là sạch kiểu như chén đã rửa rồi ấy.

Nhìn quần áo của hai đứa, cô hỏi Cố Hướng Hằng: "Có mang quần áo về không?"

Cố Hướng Hằng lắc đầu: "Em qua nhà tìm mẹ mượn 2 bộ quần trước đã đi."

Tuy bảo đứa lớn lớn hơn Giang Cảnh Tường, nhưng mà hai vợ chồng thấy thằng bé có thể mặc được quần áo của cậu em vợ.

Cô em nhỏ thì nhỏ hơn anh mình 1 tuổi, vóc dáng còn nhỏ bé hơn, quần áo cũ cậu em vợ không mặc được nữa kia chắc con bé mặc vào cũng không thành vấn đề.

Giang Cảnh Du cũng là nghĩ như thế: "Trong bếp đang nấu nước, ăn no rồi ngồi nghỉ chút, anh dẫn thằng anh đi tắm trước, tóc thì cạo đi, để nuôi lại lần nữa." Làm như này cũng là vì ngừa có con rận.

Với tình huống hiện tại này vụ có rận thiệt bình thường hết sức, vì ăn cũng không cách nào thỏa mãn thì cũng đừng nhắc đến điều kiện để chú trọng vệ sinh.

Cố Hướng Hằng gật đầu: "Anh biết rồi."

Giang Cảnh Du đi ra ngoài đồng kiếm Diệp Hồng Tú trước, hiện tại bà vẫn còn làm việc ngoài đồng. Tìm được người rồi cô trước hết là nói rõ ý đồ đến, Diệp Hồng Tú nghe xong thì cổ họng trướng trướng nói không nên lời, sau đó chính than vài tiếng liên tục: "Đáng thương, đứa nhỏ đáng thương quá, để mẹ về lấy đồ cho con."

Hai anh em này, anh trai tên là Triệu Kiến Quân, 8 tuổi; em gái tên là Triệu Kiến Đan, 7 tuổi.

Năm nay Giang Cảnh Tường được 6 tuổi, quần áo cậu bé mặc năm ngoái vừa lúc thích hợp cho em gái mặc, còn anh trai thì mặc quần áo của Giang Cảnh Tường bây giờ thì vừa lúc.

Cố Hướng Hằng cầm kéo, tạch tạch tạch cắt sạch sẽ tóc của hai đứa nhỏ, hai đứa cũng không bài xích, ngoan ngoãn để anh làm.

Triệu Kiến Quân đã tắm xong rồi, tắm rửa xong da dẻ trắng trẻo hơn chút, lại nhìn nước ấm, đều xài hết rồi. Cũng không biết đứa nhỏ này đã bao lâu rồi chưa được tắm, phải tắm tới mấy lần mới tắm sạch sẽ được.

Con nít lớn như vầy đã có ý thức về giới tính, nhìn thấy Giang Cảnh Du trở về, cậu bé ngượng ngùng nghiêng người đi.

Mới vừa tắm xong không có mặc quần áo, Giang Cảnh Du càng nhìn rõ hơn cậu bé rốt cuộc gầy đến cỡ nào, trên người lại có bao nhiêu vết thương, vết thương bị che dưới quần áo còn nhiều hơn vết thương lưu lại trên phần da thịt để trần.

Cố Hướng Hằng tắm rửa cho cậu bé đều là rất cẩn thận, vì sợ làm cậu bé đau.

"Nước nóng phải chờ chút."

Giang Cảnh Du: "Rồi, vậy đợi lát nữa hẵng tắm cho em gái." Cô ôn nhu nói chuyện với cô em: "Con tên Kiến Đan, vậy thím gọi con Tiểu Đan được chứ?"

Cô bé nhỏ sợ hãi gật đầu, giọng nói be bé mà kêu một tiếng: "Thím."

Giang Cảnh Du mỉm cười: "Ngoan quá, trên người con còn chỗ nào đâu thì phải nói cho thím, đợi lát nữa tắm xong, bôi chút thuốc rồi ngủ một giấc."

Giang Cảnh Du đã nhờ mẹ mình thuận tiện nhắn giúp, nhờ Phương Minh Nguyệt đến nhà một chuyến, để hỗ trợ xem thử coi hai đứa nhỏ có chỗ nào bị đánh cho có vấn đề hay không, có bị đói cho có vấn đề hay không nữa, để phát hiện kịp thời, trị liệu kịp lúc.

Hai đứa nhỏ được ăn no uống đủ, tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, lại thay vào một bộ quần áo đối với bọn họ, phải nói là không dám tưởng tượng. Hai anh em đều rất vui vẻ, chỉ là cách biểu đạt cảm xúc vui vẻ của bọn họ cũng rất nội liễm, chỉ mím môi đứng bên kia, đôi mắt đen bóng như phiếm ánh sáng. Còn cười ra tiếng à? Đó là không có.

Hiện tại hai đứa nhỏ cũng thấy thoải mái với Giang Cảnh Du hơn chút, đây là người cho bọn họ đồ ăn ngon.

Món ngon kia hồi trước bọn họ cũng chỉ từng trộm uống một ngụm lúc mà đói không chịu nổi, sau đó đã bị đánh một trận chết khiếp, hiện tại cả một chén đều ở trong bụng bọn họ, không cần lén lút, có thể quang minh chính đại mà uống.

"Đi ngủ đi, chờ tới lúc ăn chiều thím gọi mấy đứa dậy. Đây là phòng cho hai đứa, gối và chăn đều có, hai đứa trực tiếp dùng đi, chú thím ở trong nhà đây, có gì thì kêu một tiếng."

Dọc đường đi này Cố Hướng Hằng chẳng thế nào nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ cũng không luôn, mệt quá độ.

Ở một nơi xa lạ này, ngửi mùi hương bồ kết sạch sẽ, hai đứa nhỏ tay nắm tay, ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường mềm mại, không được bao lâu đã ngủ rồi.

Hai đứa nhỏ, Cố Hướng Hằng duỗi lưng thả lỏng eo, cũng xối nước tắm nhanh.

Anh tắm rửa đơn giản lắm, đi múc nước giếng là được.

Xối tắm xong rồi, anh ôm lấy Giang Cảnh Du, dựa vào trên ghế nói chuyện.

"Hai đứa nhỏ này trước kia sống không dễ, có bữa nay không có bữa mai, đã vậy còn phải giúp đỡ làm việc. Em có nhìn thấy tay hai đứa nhỏ không? Việc nhà là hai đứa nó làm, quần áo cũng là tụi nó giặt, ăn uống thì bị tùy tiện cho chút canh canh nước nước tống cổ đi, đói đến không chịu nổi sẽ trộm chút đồ ăn, còn phải bị đánh. Hai đứa nhỏ bên kia cũng không có thân nhân đáng tin, ông bà nội thì khỏi nói rồi, lão bát còn có một cô em gái, cùng một mẹ đẻ ra đó, nhưng mà ở nhà chồng không có địa vị, ngay cả chính mình cũng sống không tốt. Mấy anh chị em còn lại thì đều là mẹ kế của anh ấy sinh, không có kẻ nào tốt lành. Anh lấy về một bộ phận tiền an ủi của lão bát rồi, đã tồn trữ, tiền đó không động đến, để cho hai đứa nhỏ bàng thân."

Việc này không ngoài dự kiến của Giang Cảnh Du: "Thật là nhẫn tâm, hai đứa nhỏ này chúng ta nuôi đi."

Ngữ điệu Cố Hướng Hằng nặng nề: "Ừ, chúng ta nuôi đi. Lúc anh dẫn về đây, lão thượng cấp của anh đi đón, ông ấy nói muốn lưu hai đứa lại, để ông ấy nuôi, nhưng anh mang về đây. Chính ông ấy đã có 5 đứa con, nuôi thêm 5 đứa nhà chiến hữu, tổng cộng là 10 đứa nhỏ rồi, áp lực không nhỏ."

Cấp bậc của lão thượng cấp không thấp, tiền lương cũng cao, nhưng mà mỗi tháng căn bản là không dư lại được mấy đồng.

Cuộc sống khó khăn túng thiếu.

Chờ khi Phương Minh Nguyệt vội vàng xách theo hòm thuốc đi tới đây, hai đứa nhỏ đã tỉnh, nhưng tỉnh rồi cũng không hé răng, chỉ ngồi ở trên giường, nhéo bóp tấm chăn mềm mại phát ngốc ở đó, như là còn chưa dám tin vào tình huống hiện tại của mình vậy.

Phương Minh Nguyệt nhìn thấy vết thương của hai đứa bé, hít ngược một hơi khí lạnh, vì sợ dọa đến hai đứa còn thả nhẹ thanh âm, "Dì muốn xem thử miệng vết thương của tụi con, được chứ?" Vết thương trên người hai đứa nhỏ đều là sau khi mẹ mình qua đời rồi mới bị đánh.

Triệu lão bát không về, không có ai che chở, cứ vậy đấy.

Cũng may không có đánh ra tình trạng tổn thương quá nghiêm trọng, có lẽ cũng là ông bà nội của hai đứa nhỏ còn có cố kỵ trong lòng, không dám ra tay quá tàn nhẫn.

Phương Minh Nguyệt dặn dò: "Hai đứa nhỏ phải dưỡng thương cẩn thận, hiện tại không thể ăn thịt, dưỡng một đoạn thời gian trước đi."

Không bao lâu sau, Cố Hướng Hỉ đã trở lại, cô nàng nhìn thấy hai đứa bé này, hồi ức đã bị gợi lên: Từ lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ, nhà bọn họ rất nghèo, có lẽ họ cũng từng gầy thành như vậy đi. Sau đó anh cả đã thành công được chọn vào bộ đội, cô nàng cũng đi theo anh hai đến nhà họ Trần, lúc ấy cô cũng rất sợ hãi, không biết liệu nhà họ Trần có hoan nghênh mình không. Chờ về sau khi anh cả đã đứng vững gót chân ở bộ đội, tiền trợ cấp cũng bắt đầu được gửi ra, cuộc sống của bọn họ mới xem như ổn định xuống, cô nàng còn có thể đi học.

Chỉ chớp mắt, thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi.

Cố Hướng Hằng: "Đây là em gái của chú, mấy đứa chào cô đi."

Đồng thời cũng giới thiệu cho Cố Hướng Hỉ: "Kiến Quân là anh trai, còn em gái tên là Kiến Đan, hai đứa đều là những đứa bé ngoan."

Cố Hướng Hỉ mi mày cong cong: "Chào hai đứa, lần đầu tiên gặp mặt, hoan nghênh hai đứa nha."

Buổi tối ăn mì sợi, mì chay, còn có một chậu đọt bí non to, dưa muối và chè đậu xanh.

Không có món mặn, lại rất là ngon.

Hơn nữa hai anh em lần đầu tiên kiến thức được sức ăn kinh người của người lớn.

Phần ăn của hai anh em chính là Giang Cảnh Du đã chia sẵn: "Hai đứa ăn cái này trước, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, nếu còn thấy đói thì múc thêm, no rồi thì cũng đừng ăn."

Chỉ sợ hai đứa nhìn thấy nhiều đồ ăn như này rồi không khắc chế được bản thân, ăn cho bội thực rồi hư thân thể.

Hai anh em ngoan ngoãn gật đầu, lá gan của anh trai lớn hơn một chút: "Cảm ơn thím."

Đồ ăn vừa tới tay, liền không khống chế được mà ăn ngấu nghiến, ăn xong rồi lại thèm thuồng mà nhìn đám người lớn ăn cơm.

Bọn họ ngồi trong chốc lát, Giang Cảnh Du sờ sờ cái bụng nhỏ của hai đứa: "No chưa?"

Hai anh em ngoan ngoãn gật đầu.

Còn muốn ăn, nhưng mà xác thật đã no rồi.

Tối đến, mọi người đều ngủ, trừ bỏ tiếng côn trùng kêu râm ran, không có tiếng người, hai vợ chồng vốn nên nằm trong phòng ngủ lại xuất hiện trong game, họ đang sửa sang lại một ít đồ đạc muốn lấy ra.

Về sau trong nhà có thêm hai đứa nhỏ phải chú ý chút, giảm bớt thời gian hai người cùng nhau vào game, lấy ra càng nhiều đồ ăn để ở bên ngoài. Về phần nói đến bất tiện, chắc chắn là phải có rồi, trường hợp như vầy nếu không có ngoài ý muốn, hẳn là qua hơn 1 năm nữa mới xuất hiện, vì chờ đến lúc đó Cố Hướng Hỉ sẽ tốt nghiệp, khi cô bé về nhà, hai vợ chồng bọn họ cũng phải gặp phải vấn đề này thôi.

Hiện tại là xuất hiện trước.

Giang Cảnh Du tính một chút và thấy không sao cả, vì giả thiết nếu không suy xét phiếu chứng, 1 tháng cô có 8 tệ tiền lương, nếu cô xài hết tiền đi mua gạo, với mức giá hơn 1 mao 1 cân, cô có thể mua hơn 60 cân, và trong gạo này lại pha vào chút ngũ cốc, ví dụ như thêm chút kê hay lúa mì đen hoặc là đậu, vân vân và mây mây, còn có thể ăn trong thời gian dài hơn.

Nếu nói như trên, 1 ngày bình quân xuống cũng có thể ăn 2 cân lương thực tinh, được đó.

Nếu người khác biết được, cũng chỉ nói bọn họ phá của mà thôi, cô để ý cái danh hiệu đó sao?

Hơn nữa tiền cô xài chính là tiền lương phía trường học phát cho, còn tiền nhuận bút của cô thì giữ đó mua thịt, về phần nhuận bút có bao nhiêu, cái đó thì không tiện để lộ ra.

Sau đó thu nhập của Cố Hướng Hằng sẽ gánh phần gia dụng.

Như vậy thì ở trong mắt người ngoài, cả nhà ăn xa xỉ một chút, nhưng cũng ở trong phạm vi hợp lý.

Nếu muốn nói thì cũng có chỗ phiền toái, đó chính là chủng loại gieo trồng của hai vợ chồng họ chính là hạt thóc và tiểu mạch. Địa phương của bọn họ đây đại bộ phận đều là gieo trồng gạo, thu hoạch hạt kê với lúa gạo đều vào xách vào trong thành xay hạt tách vỏ.

Giang Cảnh Du: "Thôn mình có thể hốt về một cái máy không anh? Như vậy thì mọi người sẽ không cần lần nào cũng phải vào thành."

Ngày hôm sau, Giang Cảnh Tường tới sớm, cậu nhóc 'gánh vác trọng trách' làm bạn cùng lứa, dẫn theo hai anh chị mới tới đi chơi.

Giang Cảnh Tường nhìn hai anh em, nếu mẹ mình ở đây, cậu nhóc liền muốn nói với mẹ rằng: Trên đời chỉ có mẹ là tốt.

Anh trai này tuy nói lớn hơn cậu nhóc 2 tuổi, nhưng thoạt nhìn hai người cao ngang nhau, cậu nhóc y chang là dẫn em trai cùng nhau chơi ấy.

Hai đứa bé khá mẫn cảm, phát hiện mọi người ôm thiện ý đối đãi mình, cho bọn họ ăn đồ ngon, mặc quần áo lành, có thể ngủ trong ổ chăn mềm mại ấm áp, lòng bọn họ cũng dần dần an tĩnh xuống.

Giang Cảnh Du biểu Giang Cảnh Tường tới đây chơi chung với hai anh em, không có đi ra ngoài vì hiện tại họ còn đang bị thương. Nếu để người khác thấy được, chắc chắn sẽ nói chút gì đó. Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đều không muốn để hai đứa nhỏ về sau bị người ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn xuống.

Giang Cảnh Tường dẫn theo hai anh em tán loạn trong nhà, Giang Cảnh Du cũng sẽ sai sử bọn họ làm việc, ví dụ: "Rau dại này, mấy đứa ném vô chuồng gà đi."

"Trên mặt đất bẩn rồi, mấy đứa lấy chổi quét nhà đi."

"Nhìn thấy đằng kia không? Nhổ mấy cây hành đi rửa sạch đi."

"Tới nhóm lửa giúp thím, thế lửa không thể quá lớn......"

Có việc để hai anh em làm, bọn họ càng yên tâm hơn, cảm giác mình không phải ăn không uống không của nhà người ta.

Giang Cảnh Tường cũng là kiểu người tự quen thuộc, huyên thuyên chia sẻ đại tác phẩm của chị gái mình cho hai anh em, kể chuyện cho bọn họ, cái cằm nhỏ hỉnh lên cao cao: "Để mình kể cho hai bạn nghe, đây là ôm cây đợi thỏ, có biết nó có ý nghĩa gì không? Chính là hồi xưa có người ngồi ở đây, sau đó liền có con thỏ ngây ngốc tự đụng chết chính mình. Nếu chúng ta gặp được, không phí công sức mà có được một con thỏ thì sướng quá nha......"

Giang Cảnh Du nhìn bọn họ, nhìn nhìn chuồng gà. Bởi vì có hai đứa bé này, tính toán thấy nhà bọn họ có 5 người, mỗi nhà có 2 người là có thể nuôi 1 con gà, nếu có số lẻ thì thôn bọn họ quản không nghiêm, có thể nuôi thêm con nữa, nhà bọn họ đây được tính như 6 người, có thể nuôi thêm một con.

Chẳng qua lúc này Cố Hướng Hằng không có ôm gà về, mà ôm một con ngỗng con về.

Ngỗng này có thể trông nhà, chờ trưởng thành rồi thịt của nó cũng nhiều hơn gà rất nhiều, đây là nuôi để ăn thịt.

Giang Cảnh Du giao việc chăm sóc con ngỗng này cho ba đứa nhỏ.

Đây là ngỗng, mới mẻ cỡ nào nha.

Nhà mình trồng rau xanh, mấy cây nào già một chút đều cho nó.

Chờ khi thương thế của hai đứa nhỏ không rõ ràng nữa, đã bị Giang Cảnh Tường xách theo đi thăm dò thế giới mới, đi kiếm đồ ăn cho con ngỗng này, còn có cả 2 con gà trong nhà nữa.

Đi lên núi kiếm sâu kiếm trùng, đào giun, còn ra bờ sông vớt cá lòng tong với tôm tép......

Mấy việc này hồi trước ở nhà cũ hai anh em cũng làm không ít, hơn nữa trước đó bọn họ sẽ còn thường vào trong núi, ra bờ sông bờ suối kiếm đồ ăn, hiện tại bọn họ đi ra ngoài cũng sẽ tìm mang rau dại về nhà.

Bọn họ đi ra ngoài, mọi người cũng biết được hai đứa bé xa lạ nhà đại đội trưởng đây là con của chiến hữu anh, giờ chiến hữu anh hi sinh, liền đón về nuôi.

Ở thời đại này, mọi người mười phần khát khao đối với quân nhân, bằng không thì với cái tuổi này của Cố Hướng Hằng, anh vốn dĩ cũng không nên có thể trở thành đại đội trưởng, chính là bởi vì thân phận của anh là như thế, đã thiên nhiên thêm một vòng hào quang cho anh.

Cho nên khi biết được ba của bọn họ là quân nhân đã hy sinh, mọi người đều rất thân thiện, gặp được còn sẽ nhét cho chút quả dại hoặc là đậu nành, bảo bọn họ hãy yên tâm mà sinh sống ở chỗ này.

Từ khi đến đây, những gì Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan nhận được cơ bản đều là thiện ý.

Có mấy người ở sau lưng sẽ nói hai vợ chồng đại đội trưởng ngốc, vì nhặt hai đứa nhỏ về nuôi không biết phải dán vào bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần không nhảy ra nói ngay mặt hai đứa nhỏ, Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng cũng chả thèm để bụng bọn họ nói cái gì sau lưng.

Hai đứa nhỏ này bữa bữa được nuôi bằng lương thực tinh, ăn ngon uống tốt lại ngủ ngon, hiện tại mặt mày đã trắng trẻo hơn chút, trên người cũng thêm thịt, đứng chung với Giang Cảnh Tường cũng không có quá 'nổi bật', Giang Cảnh Du nhìn mà rất có cảm giác thành tựu.

Lương Bảo cũng rút thời gian tới đây một chuyến, nhìn thấy hai đứa nhỏ này, lại nhét cho Cố Hướng Hằng thêm 50 đồng tiền.

Lúc này đây, Cố Hướng Hằng kiên quyết không lấy.

Anh rất lo lắng rằng nếu mình nhận lấy, lão thượng cấp phải thắt chặt lưng quần mà sống*. Nhà lão thượng cấp của mình có nhiều con cái như vậy, có không ít đứa đã là thiếu niên, có câu nói 'tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử', số lượng ăn uống này không phải nhỏ đâu.

*: một kiểu ẩn dụ ý bảo cuộc sống khó khăn, lấy ý từ câu thắt lưng buộc bụng.

Hai đứa nhỏ an ổn xuống rồi, những thân thích khác liền bắt đầu tới cửa nhận người.

Ở phương diện này, chủ yếu là thân nhân phía Giang Cảnh Du, chứ còn số lượng thân thích bên Cố Hướng Hằng thật sự là không nhiều lắm, mà bên Giang Cảnh Du, ông bà nội nè, ba mẹ, còn có mấy anh em họ sống chung với nhau nữa, đấy cả một gia đình lớn đó.

Các chiến hữu khác của Cố Hướng Hằng cũng biết anh nhận nuôi hai đứa nhỏ này, lục tục gửi chút tiền hoặc đồ đạc qua đây.

Ở cái niên đại này, có người đã xảy ra chuyện, chiến hữu hỗ trợ nuôi con giùm rất thường thấy, thậm chí còn có tình huống cha mẹ còn sống, nhưng mà bởi vì quá bận mà không thể phân thân, nhờ chiến hữu khác hỗ trợ chăm sóc giùm.

Trong nháy mắt, liền đến lúc thu hoạch vụ thu.

Năm nay lại là một năm mưa thuận gió hòa, bông lúa trĩu nặng, người có kinh nghiệm trồng trọt vài thập niên của thôn bọn họ từ lúc thu hoạch là trong lòng đã có thể đánh giá ra một con số rồi, họ vui vẻ ra mặt.

Năm nay thôn bọn họ làm không ít chuyện, mọi người đều rất bận rộn, công điểm cũng kiếm không ít, nhưng mà hoa màu thu hoạch được cũng chẳng ít đi chút nào, ngược lại còn gia tăng rồi.

Đấy là bởi vì bọn họ nuôi nhiều súc vật, phân bón tăng nhiều, đất đai càng thêm phì nhiêu, dẫn tới sản lượng gia tăng lên.

Vào những năm tháng này, phân bón không dễ mua đây, nhưng mà muốn có phân, vậy thì có thể tự mình moi phân bón.

Thu hoạch vụ thu, lương thực vào kho, mọi người đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng năm nay có thể được chia bao nhiêu lương thực, lại được chia bao nhiêu tiền.

Trong những tưởng tượng vô vàn đó, Vương Cao Thành nhà họ Vương đã trở lại, ông ta là về đây đưa tặng lá cờ thưởng thứ 2 cho Phương Minh Nguyệt cùng bác sĩ Trần bọn họ.

Vợ ông ta, Hứa Tứ Thu, không cẩn thận té ngã một cái, sinh non rồi, nhưng mà may mắn kịp thời đưa vào bệnh viện, bác sĩ cũng nói là sức khỏe được đánh nền móng tốt, cuối cùng mẹ con đều bình an.

Về sau Vương Nhị hắn đây chính là người có con trai! Không bao giờ là hộ tuyệt hậu! Hắn có con trai để có thể đỉnh môn lập hộ rồi!

Lúc ấy, Vương Cao Thành nghe được tin vui đó liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại nhìn thấy con trai liền về nhà đốt một chuỗi pháp. Này không, bình tĩnh lại rồi, liền tặng cờ thưởng cho đại công thần giúp ổng có thể có đứa con trai!

Một đường khua chiêng gõ trống, thật náo nhiệt!

Editor: Xu xin có mấy lời, đầu tiên là chúc năm mới vui vẻ nhá! (*^-^*) Do mình sẽ nghỉ mấy ngày để vừa ăn tết vừa viết bài khóa luận, nên mấy bữa nay đã cố gắng để tặng mấy bạn nhiều mấy chương trước tết, hôm nay sẽ có 3 chương, 2 chương của cuốn 'Mẹ tôi mới có 18 tuổi' và 1 chương của cuốn "Khi tôi đổi đối tượng đính hôn với nữ chính", mong các bạn vui vẻ (ps: do có ý định đăng thêm nên mấy bữa nay cày nhiều lắm, nhưng cũng không tăng lên được mấy, nên chỉ có nhiêu đây) Rồi, mình sẽ quay lại đăng tiếp sau cỡ 5-6 hoặc 7 ngày tùy tình hình. Tết đến nhiều sức khỏe nhé mọi người ~~~~ (^3^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui