Cố Hướng Hưng muốn sinh tiếp một đứa con theo họ anh ta, nhưng mà hồi trước lúc đi ở rể đã nói sinh con ra đều theo họ nhà gái hết, hiện tại anh ta làm vầy là lật lọng.
Hơn nữa anh ta còn không giống với mấy người ở rể bình thường.
Bởi vì hồi trước lúc anh ta và Cố Hướng Hỉ vào ở nhà họ Trần, anh ta mới có 14 tuổi, là cái tuổi không có năng lực nuôi sống chính mình và em gái, là nhà họ Trần đã nuôi sống hai anh em, anh ta mới có được ngày lành của hôm nay.
Hiện tại mà muốn đổi ý, càng tỏ rõ anh ta không có lương tâm.
Cố Hướng Hưng đột nhiên tỏ ý như thế có vài lý do sau đây, một là nhiều năm qua đi như vậy rồi, hiện tại anh ta đã là công nhân chính thức, đã đảm bảo thu nhập dù hạn hay lụt; cái thứ hai là dưới gối đã có một trai một gái theo họ Trần, anh ta tự cảm thấy mình đã không làm thất vọng nhà họ Trần; một lý do nữa chính là bên nhà anh ta đã phất lên, anh cả anh ta đã làm cán bộ ở trong huyện, chị dâu đã là đại đội trưởng còn là xưởng trưởng nữa, quản nhiều người đến vậy, so sánh như thế, nhà họ Trần vẫn cứ như cũ, một thợ may già, một nữ công nhân.
Nhưng mặc kệ nói thế nào cũng là không phúc hậu.
Cố Hướng Hằng xoa xoa mi tâm, có chút phiền não: "Anh khuyên nó rồi, chỉ là trông nó có vẻ còn chưa hết hy vọng."
Giang Cảnh Du: "Nó có nói ý tưởng của mình với nhà họ Trần chưa?"
Cố Hướng Hằng: "Chưa, nó nói với anh trước, hy vọng anh ủng hộ nó."
Giang Cảnh Du: "Anh nói không đồng ý rồi nó phản ứng thế nào?"
Phản ứng thế nào à? Cố Hướng Hằng chính là phiền não cái điểm ấy đấy: "Lúc anh nói không đồng ý, nó trông có chút ngoài ý muốn, chắc có lẽ nó không ngờ được anh sẽ trực tiếp nói không đồng ý như thế, còn không ngừng thuyết phục anh ủng hộ nó. Chính nó cũng biết làm vậy không phúc hậu cho nên mới hy vọng chúng ta có thể ủng hộ nó, bởi nếu chúng ta ủng hộ nó, có lẽ nó sẽ liền cho rằng tự nó làm vậy là bình thường."
Ấn tượng của Giang Cảnh Du với cậu em chồng này sụt giảm nghiêm trọng: "Nếu nhà họ Trần mà biết tính toán của nó chắc sẽ rất thương tâm."
Cố Hướng Hằng: "Chắc chắn rồi, hơn nữa nếu thật làm vậy, hai đứa nhỏ giờ đang theo họ mẹ về sau cũng không dễ dàng, bởi nhìn cái thái độ của nó hiện tại, nếu mà thật sự sinh đứa con theo họ nó, có tám phần nó sẽ càng thêm yêu thương và coi trọng đứa nhỏ theo họ nó."
Giang Cảnh Du: "Anh nói rất đúng."
Cố Hướng Hằng: "Mấy bữa nay vừa có rảnh là nó liền tới đây nói chuyện với anh, cũng có khả năng nó sẽ tìm em nói chuyện đó."
Giang Cảnh Du suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Em cảm thấy khả năng nó đi tìm em nói chuyện không lớn đâu, nó càng có khả năng sẽ đi tìm em Hỉ muốn tranh thủ sự đồng thuận của em ấy."
Cố Hướng Hằng tự hỏi một chút: "Cũng đúng, nó tôn kính em, nhưng dưới tình huống anh đã cự tuyệt rồi, em càng không có lý do gì đi ủng hộ nó."
Cố Hướng Hưng xác thật còn chưa hết hy vọng, anh ta đầu tiên là thử nói với anh cả, kết quả bị anh cả cự tuyệt, sau đó anh ta liền nghĩ đến chuyện tranh thủ sự đồng tình của em gái, bèn tìm ngày nghỉ đi thành phố.
"Anh cũng không phải là muốn để hai đứa Thiên Hữu theo họ anh, chỉ là muốn sinh thêm đứa nữa, mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần có một đứa theo họ anh là đủ rồi."
Anh ta cảm thấy việc này không quá đáng: "Anh cảm thấy yêu cầu của anh cũng không cao."
Cố Hướng Hỉ trầm mặc trong chốc lát, tiêu hóa lời anh ta nói, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Anh hai, hiện tại anh chỉ là nghĩ nếu có một đứa con theo họ anh thì tốt rồi, nhưng nếu thật sự sinh được đứa con gái theo họ anh, anh sẽ liền nghĩ, nếu mà lại sinh thêm đứa con trai cùng họ mình thì càng tốt hơn."
Cô ấy nhìn rõ lắm, cả anh hai và chị dâu hai đều càng coi trọng bé trai Thiên Hữu hơn.
Chờ đến khi thật sự sinh ra một đứa cùng họ của mình, nhưng chỉ là sinh ra đứa con gái, anh hai của cô sẽ cam tâm sao?
Cố Hướng Hỉ cảm thấy anh hai của mình sẽ không cam tâm đâu.
Cố Hướng Hưng trầm mặc trong chốc lát, cường điệu: "Sẽ không, chỉ cần có một đứa nhỏ theo họ anh là được rồi, bất luận nam hay nữ."
Anh ta nhìn vẻ không tin tưởng được của em gái, thở dài một hơi: "Anh cũng là đàn ông, đám đàn ông khác chung quanh đều có con cái theo họ của mình, chỉ có anh là không. Nhà của chúng ta lúc trước vì nghèo, vì để sống sót, nên ở rể là không có cách nào rồi, nhưng giờ đã khác với khi trước, anh đã trưởng thành rồi, có thể nuôi gia đình rồi."
Cố Hướng Hỉ: "Anh hai, chị dâu hai có còn muốn sinh không?"
Cô ấy nghĩ đến hai đứa nhà anh hai cũng đã không phải nhỏ tuổi, nhưng vẫn luôn không có sinh mệnh mới xuất hiện.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Chị dâu cả thì đã nói rất rõ ràng với cô là chị sẽ không sinh nữa rồi.
Cố Hướng Hỉ cảm thấy chị dâu hai có lẽ cũng không muốn sinh nữa.
Cố Hướng Hưng: "...... Chị dâu hai của em còn chưa biết ý của anh."
À, này......
Cố Hướng Hỉ: "Anh cả nói thế nào."
Cố Hướng Hưng trầm mặc.
Cố Hướng Hỉ biết ngay mà, cười khổ: "Anh hai, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ, hồi trước lúc ba mẹ mất ấy, như trời sập vậy. Trước lúc ba mất đã đưa anh cả vào bộ đội, đưa chúng ta đến nhà họ Trần, lúc ấy chúng ta không biết cách làm người nhà họ Trần thế nào, liệu có đối xử tốt với chúng ta hay không, nên ở nhà họ Trần em rất cần mẫn, sợ làm bọn họ không vui."
"May mắn chính là, nhà mà ba mẹ tìm cho chúng ta là đáng tin cậy."
"Hai anh em mình an ổn xuống ở lại nhà họ Trần." Cố Hướng Hỉ nhớ tới trước kia, có chút hoảng hốt: "Anh có việc làm tạm thời, bên anh cả cũng ổn lại, em còn có thể đi học."
"Anh hai, em không muốn để cả nhà chị dâu hai thất vọng."
Cố Hướng Hưng nhớ tới những ngày tháng đói bụng thấp thỏm khi trước, lưng cũng còng xuống một chút: "...... Để anh ngẫm lại."
Nhà họ Trần đúng là đã giúp bọn họ rất nhiều, nhưng mà giờ đã khác rồi nha.
Có người đàn ông có tiền đồ nào nguyện ý đi ở rể? Nguyện ý để con mình theo họ người khác không?
Trước kia anh ta đúng là không có tiền đồ, nhưng giờ đã xưa đâu bằng nay.
Mà cố tình là anh cả với em gái đều không hiểu anh ta.
Cố Hướng Hưng thất vọng rời đi, trước lúc rời đi: "Chuyện này em có thể đừng nói với nhà chị dâu hai em không?"
Cố Hướng Hỉ mím môi: "Em sẽ không nói."
Sau đó cô ấy lại chọn ngay một ngày nghỉ về nhà mẹ đẻ, thương lượng với anh cả.
"Anh cả, chuyện của anh hai...... Anh thấy thế nào?"
Cố Hướng Hằng: "Không có nhà họ Trần, hai đứa khi đó cũng còn nhỏ tuổi, không biết có thể sống nổi hay không, giờ có được ngày lành như vầy, anh sẽ không ủng hộ nó."
Cố Hướng Hỉ: "Nếu chị dâu hai cũng đồng ý thì sao?" Cô ấy cười khổ: "Em cũng không ủng hộ anh hai, nhưng mà em thấy anh hai không phải là người chỉ cần chúng ta nói vài câu liền đánh mất chủ ý."
"Có lẽ ảnh sẽ trực tiếp nói với chị dâu hai, nếu mà ảnh nói ra, chị ấy có thể làm sao đây?"
"Nếu mà anh hai kiên trì, chị dâu không muốn, vậy liệu anh hai có thể...... Ly hôn không?" Khi nói đến từ phía sau, giọng Cố Hướng Hỉ cũng thu nhỏ lại.
Khoảng thời gian trước có cô em chồng của đồng nghiệp cô ấy đã bị ly hôn, bởi vì cô ấy không thể sinh nở, lại không có con trai.
Đã bị ly hôn, vậy cuộc sống rất không dễ dàng.
Cố Hướng Hằng trầm giọng: "Vậy thì anh sẽ đứng về phía nhà họ Trần."
Cố Hướng Hỉ nhớ tới nhà họ Trần, nhớ tới bác gái đã chăm sóc cô trong lúc ở cữ, hạ quyết tâm: "Em cũng sẽ đứng về phía chị dâu hai."
Cố Hướng Hỉ đi về, sau đó Cố Hướng Hằng nhắc đến chuyện này lúc nói chuyện phiếm với Giang Cảnh Du: "Giờ nó là bởi vì lời chúng ta nói mới tạm thời rút lui có trật tự, nhưng mà nó không có hết hy vọng. Nếu nó vẫn cứ kiên trì nghĩ vậy, có lẽ sẽ thật sự đi đến nước ly hôn đó."
Cố Hướng Hưng đã lớn đầu như vậy rồi, đã có ý nghĩ của chính mình, không phải người khác nói cái gì anh ta liền sẽ nghe cái đó.
Nếu thật sự muốn ly hôn, vậy thì cuộc sống của anh ta vẫn cũng có thể tốt đẹp.
Rốt cuộc anh ta cũng là công nhân chính thức, tìm một người từng kết hôn hoặc phụ nữ dưới nông thôn sinh tiếp đứa nữa, đó là hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau đó Cố Hướng Hằng tìm không ít chuyện cho anh ta làm, để anh ta bận rộn lên, vậy thì anh ta sẽ không có nhiều tâm tư nghĩ chuyện khác nữa.
—
Lúc đợt hàn triều đầu tiên của mùa đồng bắt đầu giáng xuống, Chương Học Tri với Phương Minh Nguyệt đã bao lớn bao nhỏ đi xa nhà một chuyến.
Người khác hỏi, liền nói là đi thăm người thân.
Mọi người không biết họ đã đi đâu, nhưng người viết thư giới thiệu cho bọn họ là Giang Cảnh Du, cô biết bọn họ đến nông trường Hồng thạch, đi thăm cha mẹ của bọn họ, cũng chính là cô hai của cô và cả nhà bác sĩ Phương.
Đây là lần thứ 3 bọn họ đi thăm người thân.
Tới nông trường Hồng Thạch rồi, ông bác trông cửa nhìn kỹ thư giới thiệu, cũng nhớ ra: "Là mấy người à."
Tới nông trường Hồng Thạch rồi mà còn có thể tới thăm người thân thiệt sự không nhiều lắm, mà tình huống con cái hai bên lại kết thành vợ chồng lại càng hiếm thấy hơn, nên bác trông cửa vẫn còn ấn tượng.
"Đi theo tôi, tôi dẫn mấy người đi tìm người."
Tới mùa đông, nhiệt độ thấp xuống, may mà chỗ bọn họ không phải như mấy địa phương vào đông đất đai sẽ đóng băng, mọi người ở nông trường không cần đi khai khẩn vùng đất giá lạnh trong mùa đông khắc nghiệt, cơ mà cũng rất là vất vả.
Đi đến nơi, bọn họ thấy được Giang Minh Nghi với Chương Dung đang vung cuốc khai hoang, còn cha mẹ Phương Minh Nguyệt thì ở bên kia.
Nhìn thấy cha mẹ mình già nua không ít, lại không tránh được thấy đau lòng một trận.
Giang Minh Nghi thì thật sự rất vui mừng: "Ba mẹ đều đã thích ứng rồi, không sao hết. Mấy đứa tới đây, đi, quản lý viên cho chúng ta nửa ngày nghỉ đó, về nhà đi, chúng ta trò chuyện cho ra trò."
Hai vợ chồng mang theo không ít ảnh chụp.
"Đây là hình mà chị họ chụp cho lúc sinh nhật ông ngoại mấy tháng trước, đây là ảnh gia đình, mọi người ở đây nè."
Giang Minh Nghi thấy được, đôi mắt liền không dời đi được: "Ông ngoại con cũng già rồi, ông còn khỏe không con?"
Chương Học Tri: "Ông ngoại vẫn luôn chú ý bảo dưỡng sức khỏe, không có gì trở ngại."
Cả nhà cậu cả cũng ở đó.
Còn nhà cậu hai thì chị họ chờ đến khi bọn họ đi hết rồi mới lấy camera ra chụp.
Camera.
Chương Dung cảm khái, trước kia nhà bọn họ cũng có camera, hiện tại cũng không biết là đã thành đồ của nhà ai rồi.
Giang Minh Nghi nghe đến đó thì cười cười: "Mẹ thích cái tính này của chị họ con."
Có thù oán chính là có thù oán, không thích chính là không thích, bày rõ ràng ở bên ngoài.
"Hiện tại con bé vẫn là xưởng trưởng đúng không?"
"Đúng vậy, thế phát triển hiện tại của trong xưởng rất tốt, người trong huyện đều tới để kiếm việc làm."
Giang Minh Nghi cảm khái: "Không dễ dàng nha." Sau đó bà nhìn thấy được đứa cháu nội được Phương Minh Nguyệt bế trong tay trên ảnh chụp.
"Đồng Đồng cũng trưởng thành rất nhiều."
Chương Vũ Đồng chính là con trai của Chương Học Tri với Minh Nguyệt, đã 3 tuổi rồi.
Chương Dung nhìn không chớp mắt: "Càng lớn càng giống ba."
"Học Thành lại cao hơn rồi."
"Giờ nó đi học rồi, thành tích thế nào?"
"Thành tích vẫn luôn trong ba hạng đầu ạ."
Chương Học Tri: "Chờ khi em nó lớn hơn chút rồi, con sẽ dẫn em tới đây."
Từ khi cậu nhóc được nửa tuổi đã đến nhà ông ngoại ở rồi, đến bây giờ vẫn chưa được gặp lại lần nào.
Giang Minh Nghi vuốt ve Chương Học Thành trong hình: "Không cần, nó mới có chút xíu, tới một chuyến vất vả."
Đi tới đây một chuyến, xuống xe lửa rồi còn phải trằn trọc chuyển mấy đợt xe khách, nếu mà vận khí "tốt" không có gặp được xe bò hay xe lừa, vậy còn phải đi bộ đường núi cỡ chừng 1 tiếng nữa.
Đối với con nít là quá vất vả.
Bọn họ thông qua ảnh chụp nhìn con cháu là đủ rồi.
Chương Dung nuốt về cái thở dài muốn thốt ra kia: "Nào, ngồi xuống, chúng ta tán chuyện từ từ. Khát không? Uống nước nè."
Giang Minh Nghi bị nhắc nhở: "Đúng rồi, đều ngồi đi, mẹ đi đun ấm nước nóng."
Chương Học Tri: "Mẹ, bọn con không lạnh, uống nước nguội là được."
Đi bộ một hồi lâu, còn cõng đồ nữa, đều đổ mồ hôi đây.
Giang Minh Nghi: "Vậy cũng phải đun nước ấm, hôm nay chúng ta nấu mì sợi ăn."
Con trai với con dâu tới, phải nấu một bữa ngon.
Chương Học Tri mở túi đồ ra: "Mẹ, bọn con mang theo không ít thịt tới đây, còn có thịt đóng hộp, xúc xích, bột mì cũng có......"
Lúc này là bọn họ tự mình tới đây, nên không cần lo lắng đồ tốt bị kẻ khác cắt xén.
Giang Minh Nghi: "Đây là đồ trong thôn sản xuất à?"
Chương Học Tri: "Dạ đúng, xúc xích này là sản phẩm mới, đây là xúc xích thịt cá, mẹ nếm thử đi, hương vị rất ngon, cháu nội mẹ nghịch ngợm, vừa lấy cho nó cây xúc xích là nghe lời liền, nói cái gì cũng nghe hết."
Chương Học Tri nghĩ đến thôn Thượng Trang, bất giác cười: "Nếu giờ mà mẹ được về thôn nhìn một chút, chắc chắn sẽ giật mình, thôn mình giờ đây nhìn một cái là biết phất lên rồi, không khác gì trong huyện hết."
"Mấy đứa nhỏ chỉ cần muốn, đều có thể đến trường đi học, nhà ở cũng là nhà được xây bằng gạch nung."
Giang Minh Nghi cũng cười, trong mắt lập lòe ánh sáng: "Hy vọng mẹ còn có thể về nhìn một cái."
Chương Học Tri: "Sẽ có một ngày như vậy, chị họ cũng cho rằng như vậy."
Chờ khi hai vợ chồng phải đi về, cảm xúc đê mê tới mấy ngày.
Điều kiện sống bên chỗ ba mẹ quá kém, ở là phải ở trong nhà dựng từ rơm rạ và ván gỗ, kiểu đó vào đông có thể vừa thoáng vừa chống lạnh sao?
Hơn nữa đồ ăn của ba mẹ cũng rất kém cỏi.
Bọn họ làm con cái sống bên này tốt đến vậy, lại đối lập với tình trang của ba mẹ, càng thấy đau lòng vì ba mẹ hơn.
Sau khi Chương Học Tri trở về liền nói tình trạng hiện tại của ba mẹ với Giang Cảnh Du: "Chị ơi, chị nói, bọn họ thật sự còn có ngày có thể rời khỏi nông trường Hồng Thạch sao?"
Giang Cảnh Du khẳng định: "Có, thời điểm hiện tại chính là hắc ám trước bình minh, chờ qua một đoạn thời gian nữa, ánh sáng sẽ tiến đến."
Nhìn thấy cô tự tin như vậy, cũng cảm nhiễm Chương Học Tri: "Đúng vậy, chị nói rất đúng, quốc gia muốn phát triển cần có nhân tài."
Anh ấy chờ ngày bình định kia đến.
Sau khi Chương Học Tri với Phương Minh Nguyệt trở về, Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng đi tỉnh thành một chuyến. Lúc này vợ chồng họ là đi học tập, chẳng qua trừ bỏ chính sự này ra, họ còn có việc riêng khác.
Sau khi chính sự đã xong, hai vợ chồng quen cửa quen nẻo mà hóa trang, tô vẽ bôi trét trên mặt, lại thay đổi hình thái bản thân, bắt đầu đi chợ đen đổi vật tư.
Hiện tại đã là cuối năm 1975 rồi.
Chợ đen đến nay vẫn còn tồn tại, hai vợ chồng họ đã xem như là khách hàng quen rồi.
Hai bên đều theo như nhu cầu thôi.
Cố Hướng Hằng gánh một gánh hàng vào một hộ nhà trong ngõ nhỏ, bên trong có khô bò, sữa bột, tiểu mạch và dầu.
Chờ khi anh rời đi rồi, cái gánh đã rỗng, trong lòng anh lại nhiều ra một cái bọc nhỏ, trong đó chứa hoàng kim, trang sức và châu báu. Ở cái thời kỳ này, mấy món này đều không thể lộ ra ánh sáng, đổi về trừ bỏ cất chứa không có tác dụng gì khác.
So ra thì thịt với lương thực mà anh lấy ra đổi lại là thứ tốt phổ biến mà mọi người đều cần, đấy là đồng tiện mạnh đó.
Lúc anh đi, người phụ trách chợ đen còn hỏi anh: "Có còn không?"
Cố Hướng Hằng lắc đầu: "Không biết, lần tới nếu có sẽ tới nữa."
Chờ khi tới phiên Giang Cảnh Du đi, mấy món cô lấy ra chính là gạo, khô cá, nho khô, còn có đường.
Đường này là gia vị mua sắm trong game mỗi ngày tích lũy tháng ngày mới có, 1 ngày 1 cân, 1 tháng chính là 30 cân, tích góp một đoạn thời gian, ấy chính là một con số rất khả quan.
Đường là hàng hóa đắt đỏ không thể nghi ngờ.
Giang Cảnh Du tới đây đổi về một ít sách cổ và tranh chữ, còn có bình hoa hay mấy cái đĩa nhỏ hoặc chén nhỏ linh tinh. Cô không thu đá quý, không cần vàng, chỉ thích mấy món có văn hóa như vầy, các món đồ làm bằng ngọc cô cũng muốn mua.
Làm vầy là tận lực để người khác không liên hệ hai vợ chồng bọn họ với nhau.
Đồng dạng, lúc cô rời đi người phụ trách cũng ân cần mười phần, hy vọng cô có thể đến chuyến nữa trước cuối năm, đến lúc đó mấy món vốn dĩ đã hút hàng mười phần này sẽ trở nên càng thêm hút hàng, anh ta nhập về có thể đổi lấy những món hàng càng tốt hơn.
Giang Cảnh Du thì thật lại cho một lời hồi đáp: "Tôi hẳn là có thể đến nữa, đến lúc đó vẫn sẽ tìm anh, anh giúp tôi chú ý chút, tôi thích cái loại vòng ngọc này."
"Rồi, lần tới tôi chú ý giúp anh."
Chờ về đến nhà, hai vợ chồng vào game kiểm tra mấy món họ trao đổi về được lúc này.
Lần này Cố Hướng Hằng được đến mấy thỏi vàng nhỏ, hai chiếc vòng tay vàng, hai chiếc nhẫn vàng, một đôi hoa tai bạc, một khối phỉ thúy, một chiếc vòng cổ kim cương nhỏ, mặt khác còn có một hộp ngọc bích nhỏ.
Nếu dùng ánh mắt của thời hiện đại mà xem, chỉ một khối ngọc bích đã đáng giá mấy trăm ngàn tệ.
Nhưng mà ở cái niên đại này, người bình thường đều không dám muốn thứ này, nếu trên tay có, hoặc là giấu nhẹm đi, hoặc là ra chợ đen đổi chút đồ về.
Có một lần Cố Hướng Hằng gặp được có người đưa cho anh một viên ruby, muốn đổi một miếng thịt với anh.
Một miếng thịt, là có thể đổi về một viên ruby.
Lời quá độ.
Đối phương cũng không cảm thấy lỗ, bởi đám đá quý này không có dễ bán ra bằng vàng.
Bên Giang Cảnh Du không khác lắm, mấy món này người bình thường không dám muốn, cô nói cô muốn mua, bên phía chợ đen liền cho không ít.
Bọn họ cũng sẽ lưu lại một ít đồ vật, giữ đó về sau dùng.
Giang Cảnh Du cất kỹ một đôi ngọc bội. Hai miếng ngọc chất lượng rất tốt, chạm trổ cũng tinh tế.
Cất đó, về sau cho cặp song sinh, mỗi đứa một miếng.
Về phần đám tranh chữ sách vở linh tinh kia, bọn họ không biết phân chia thật giả, thường thì lấy về xem cứ như xem hàng thật đi, bảo tồn cho kỹ, cất vào rương đóng kín để một bên.
Hiện tại mấy món đồ như này vợ chồng họ đã chất đầy một căn phòng, có đôi khi nhìn căn phòng này Giang Cảnh Du liền suy nghĩ, liệu mình có còn cần phải giao tranh nữa không?
Rõ ràng có mấy thứ này ở đây là có thể làm một con cá mặn, lúc rảnh không có việc gì thì lật người phơi nắng chút, cuộc sống không khỏi quá sung sướng mỹ lệ.
Chỉ tiếc, cũng chỉ là ngẫm lại.
Mấy thứ này nếu chỉ tồn trữ một ít thì về sau lấy ra cũng dễ nói, nhưng nhiều đồ như này thì nên giải thích thế nào?
Hơn nữa, có tiền càng sớm thì về sau sẽ có càng nhiều cơ hội để kiếm tiền, ví dụ như chờ cải cách mở cửa liền đến một vài cửa hàng đồ cổ quốc doanh, xài mấy tệ hoặc mười mấy tệ, nhiều lắm là mấy chục tệ mua về, để đó 20 năm, sau đó bán đi được mấy trăm ngàn tệ.
Đây là chỗ tốt khi biết được xu thế phát triển sau này.
Biết là loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, tiếp đây chính là một cái thịnh thế, là lúc mấy món đồ cổ, ngọc khí và đá quý kia bị xào ra giá trên trời.
Cố Hướng Hằng: "Chỗ anh có kha khá một bộ phận là hàng giả, còn có một vài món không quá đáng giá, về sau phân chia thế nào đây?"
Giang Cảnh Du: "Để về sau lại nói."
"Hơn nữa có vài món có thể xác định thật giả."
Ví dụ như vàng hay đá quý vân vân.
Mấy món đó kiểu gì cũng không phải giả đi.
Còn có một dạng bảo đảm hàng thật, chính là tem.
Giang Cảnh Du nhìn đống tem mình sưu tập cất giữ, mới đầu cô nghĩ đống tem này có vài cái về sau sẽ trở nên đáng giá, hiện tại tốn vài xu mua về mấy tấm để đó, về sau dù cho là tem không khan hiếm, cũng có khả năng bán được mấy ngàn hoặc mấy chục ngàn, hoặc là một trăm mấy chục ngàn, mà mấy tấm quý trọng kia, một tấm còn có thể đấu giá được đến mấy triệu.
Cô lưu trữ tuyệt đối sẽ không lỗ, nhưng mà sau này cô thu thập riết rồi hình như cũng đã dưỡng thành đam mê sưu tập tem, chuyên môn để lại một cái tủ để cất tem, dựa theo năm tháng dùng nhãn ghi chú rõ, rồi để đó.
Nhìn mấy cái hộp nhỏ càng ngày càng nhiều, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Cố Hướng Hằng nhìn thoáng qua: "Nhìn thấy em có nhiều như vậy, giá cả vốn dĩ đắt đỏ cũng đã bị em kéo xuống rồi."
Vì sao thời hiện đại có mấy loại tem có thời gian lâu sẽ có giả cả cao đến vậy?
—— vật lấy hiếm làm quý.
Nếu như hàng nát đầy đường cái, giá cả căn bản là không thể leo lên nổi.
Rốt cuộc thì tem nhiều lắm cũng chỉ có ý nghĩa kỷ niệm cùng cất chứa sưu tập, không có giá trị gì nhiều hơn. Nó khác với trang sức vàng bạc, bởi trang sức nếu cũ rồi, kiểu dáng cũng lỗi thời, vậy lúc thiếu tiền còn có thể đưa nó đi nấu chảy rồi bán dưới hình thức vàng ròng.
Bản thân vàng chính là thứ tự mang giá trị.
Hai người họ ở tỉnh thành phát hiện ra chợ đen ở đây lớn lớn bé bé thêm lên có 5 chỗ, trong đó có 3 chỗ là có người dẫn đầu.
Mấy người dẫn đầu kia là có nhiều đồ tốt trong tay nhất, nhân mạch cũng tốt, vợ chồng họ đi dạo hết từng chỗ một vòng, thu hoạch tràn đầy, đồng thời cũng đổi một ít hàng tồn trữ trong khoảng thời gian này thành những thứ họ cần.
Chờ về sau cải cách mở cửa, tình huống dùng lương thực không đáng giá tiền là mấy này để đổi về những thứ tốt kia sẽ dần dần biến mất.
Phải nắm chắc cơ hội.
Đổi xong rồi, trước khi đi họ lại đi bái phỏng biên tập Dương.
Hiện tại Giang Cảnh Du vẫn còn gửi bài đứt quãng, chẳng qua đều là những bài viết ngắn, quan hệ với biên tập Dương cũng đã trở thành bạn bè vong niên, vợ chồng bọn họ tới tỉnh thành nếu có rảnh liền sẽ đi bái phỏng.
Hai vợ chồng họ mang theo đặc sản đi qua, thịt đóng hộp, xúc xích, mặt khác còn có bánh quy hương sữa mà Giang Cảnh Du tự mình nướng nữa.
Loại bánh quy này lấy ra rất thể diện, vừa nhìn là biết đây chính là một loại điểm tâm xa hoa.
"Vậy chú không khách khí với hai vợ chồng nhé." Biên tập Dương chiếu đơn thu hết: "Chú đây là tới ăn hôi này."
"Tiền nhuận bút cho con lần trước giờ không cần phải chuyên đi gửi cho con nữa, cất kỹ nhé."
"Đúng rồi, lần trước con nói muốn mua một chiếc máy máy, chú đã lấy được phiếu rồi, còn có một tấm phiếu xe đạp nữa, có muốn không?"
Giang Cảnh Du: "Lấy hết luôn."
Biên tập Dương còn trịnh trọng mà nhờ vả bọn họ chiếu cố con gái của bác ấy nhiều chút.
Con gái bác ấy đã tới tuổi rồi, nhưng không có đơn vị nào cung cấp cương vị tiếp thu, cần phải xuống nông thôn, bác ấy không có cách nào, nhưng mà lúc đi báo danh lại nhìn thấy có thôn Thượng Trang, vì thế bác ấy chạy quan hệ, thế là con gái bác ấy sẽ được phân đến thôn Thượng Trang, đến lúc đó chính là làm việc dưới tay Giang Cảnh Du, hy vọng cô có thể chăm sóc cho một chút.
Giang Cảnh Du: "Hồi nãy chú nghiêm túc đến vậy làm con còn tưởng rằng có chuyện lớn gì, thiệt giật cả mình. Việc này không thành vấn đề, con gái chú tên là gì?"
Biên tập Dương cười: "Đây là chuyện lớn, con gái chú tên là Dương Giai Giai."
Dương Giai Giai là một cô bé được cha mẹ nuông chiều mà lớn, cô có đôi mắt to hồn nhiên, trên mặt còn có chút tròn trịa của trẻ con, thoạt nhìn tính cách cũng đơn thuần, bởi mới nói trách không được biên tập Dương không yên tâm đến vậy.
Nếu đổi thành vợ chồng bọn họ, họ cũng không cách nào yên tâm.
Biên tập Dương: "Phải đợi qua tết con bé mới có thể xuống nông thôn, đến lúc đó chú xin nhờ hai vợ chồng nhé."
Vốn dĩ Dương Giai Giai phải xuống nông thôn từ hồi giữa năm rồi, chỉ là vợ chồng biên tập Dương nghĩ cách khai giấy tờ khám bệnh, nói cô bé bị bệnh, kéo dài được nửa năm.
—
Chờ khi hai vợ chồng về lại trong thôn, cặp song sinh liền nhào tới, Triệu Kiến Quân với Triệu Kiến Đan thì đã nấu cơm chiều xong xuôi.
Bọn họ tự mình gói sủi cảo, một loại là nhân thịt cải trắng, một loại là nhân bắp và mộc nhĩ thái sợi, còn có một loại là nhân dưa chua đậu hủ.
Nhìn thấy hai vợ chồng trở lại, Triệu Kiến Đan lộ ra tươi cười nghênh đón: "Chú thím về rồi, rửa tay ăn cơm đi." Giang Cảnh Du nhìn bàn ăn một chút: "Mấy đứa tự gói sủi cảo à, vất vả rồi."
Cố Hi giơ tay lên: "Mẹ ơi, con cũng có hỗ trợ làm sủi cảo."
Giang Cảnh Du: "Thiệt hả? Không phải quấy rối sao?"
Cố Hi: "Không có quấy rối, thiệt đó, con cũng hỗ trợ, chị nói con sủi cảo con gói ra rất tuyệt đó."
Cố Thịnh nghe xong, ném cho cô em gái một ánh mắt khinh thường, nhưng mà đúng là không có nói gì đả kích em.
Triệu Kiến Đan xoay mặt đi, tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện.
Giang Cảnh Du tập trung tầm mắt nhìn một cái, từ trong đám sủi cảo phát hiện có mấy nắm rất lớn, có thể gọi là một đống đồ dị dạng hình bánh bao.
Cái này cũng là sủi cảo hả?
Cố Hi còn chờ mong nhìn Giang Cảnh Du, ôm lấy đùi cô không bỏ: "Mẹ ơi, sủi cảo con gói nhất định rất ngon, tặng cho mẹ với ba ăn ó."
Giang Cảnh Du nhìn mấy cái nắm vỏ bánh bao rắn chắc đến cơ hồ không nhìn thấy nhân kia, hoài nghi nhân thịt của tụi nó có khả năng nhỏ đến độ có thể gọi cái bánh bao này là màn thầu.
Giang Cảnh Du sờ sờ mái tóc mượt mà của con gái: "Đây là con vất vả làm ra, sao con có thể không nhấm nháp thành quả lao động của mình chứ? Vẫn là con ăn đi."
Cố Hi lắc đầu lia lịa: "Chính là con làm, con muốn đưa cho ba mẹ ăn, mẹ, mẹ không muốn ăn sao?"
Giang Cảnh Du cảm động mười phần: "Rồi, vậy để ba con ăn đi."
Để anh nhấm nháp thật kỹ xem cái áo bông nhỏ của anh săn sóc cỡ nào.
Cố Hướng Hằng ném cho Giang Cảnh Du một ánh mắt u oán, khi quay sang nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy chờ mong của gái thì lập tức vỗ ngực: "Con gái ba làm sủi cảo chắc chắn non, ba đã gấp không chờ nổi muốn nhấm nháp rồi!"
Cắn một miếng, ôi cái vị bột chưa chín kỹ cứng ngắc này, Cố Hướng Hằng nuốt xuống, rồi giơ ngón cái lên nói với con gái: "Rất là ngon!"
Giang Cảnh Du: "......" Ba ba dối trá a.
Ngay sau đó Cố Hướng Hằng lại nói: "Con nấu sủi cảo rất có phong thái của ba! Cho nên con gái ơi, lần tới chúng ta tranh thủ học tập với mẹ con được chứ?"
Giang Cảnh Du: "......"
Nhịn nhịn đi, hổng nhịn được, "Phụt ——"