Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Thời gian càng ngày càng tiến gần đến đêm giao thừa năm 1976, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng bầu không khí lại càng thêm nóng bỏng.

Trừ bỏ vì mùa màng năm nay được bội thu, một lý do khác chính là năm nay huyện bọn họ lại được mở họp chợ.

Ôi họp chợ mà cứ ngừng ngừng lại mở mở, không có định số, mọi người chỉ có thể nghe quy định của bên trên.

Lúc ngừng bọn họ bất động, lúc chợ được mở lại, phải lập tức nắm chặt cơ hội.

Lần này chợ được mở lại, lại là lúc mua sắm hàng tết, chợ huyện Dịch Thủy náo nhiệt đến kỳ cục.

Người sống trong huyện đã chuẩn bị sẵn túi tiền, chuẩn bị mua mua mua.

Các thôn xóm chung quanh thì khá là phức tạp, trừ bỏ mua, còn có bán.

Mọi người trên cơ bản là năm này tốt hơn năm trước, trong túi có tiền, liền tương đối bỏ được đi xài tiền, nhưng mà cũng giống vậy, nên kiếm tiền vẫn là phải kiếm.

Ví dụ như thôn Tế Liễu ấy, đời sống thôn bọn họ so ra kém rực rỡ hơn thôn Thượng Trang cách vách, nhưng mà năm nay bọn họ cũng được chia tiền nhiều hơn năm trước, nếu năm trước được chia đến tay là 50 tệ, vậy năm nay có thể được chia đến bảy tám chục tệ, tăng được gần một nửa.

Tiền đã tới trong tay rồi, mọi người đều là người sống khổ quen rồi, đại bộ phận tiền họ sẽ cất trữ, còn dư chút chút, liền có thể mua thêm vào chút đồ đạc cho gia đình, cho con cháu.

Thôn Tế Liễu nuôi cá, cá nuôi ra được đại bộ phận mang đi bán, cũng có một bộ phận lưu lại, chờ lúc ăn tết chia cho mọi người.

Cá đấy là chuyên giữ cho bọn họ ăn tết, có mấy nhà sẽ giữ lại cho mình mình ăn trong tết, lấy được cái điềm hàng năm có dư, nhưng cũng có mấy nhà nguyện ý lấy ra để đổi tiền.

Diệp Bình Sinh thì không nỡ lấy cá được chia ăn tết ra đi bán đâu, bởi mặc kệ nói thế nào, tết nhất mà, vẫn là phải ăn ngon hơn chút.

Chỉ là ai cũng sẽ không ghét bỏ tiền nhiều, cho nên thừa dịp lần này được họp chợ, ông lấy một ít củ sen mà nhà mình được chia đi ra bán.

Củ sen cũng là một trong các giống cây thôn bọn họ trồng trong hồ nước lớn, chỉ là bởi vì phẩm tướng không tốt, không có bán đi, nên giữ lại phân cho thôn dân.

Trừ bỏ cái đó ra, bọn họ còn có những "thương phẩm" khác.

Ví dụ như thu hoạch một ít lá sen, phơi khô rồi cất giữ, được bảo quản hoàn hảo mười phần, hiện tại 5 tấm mới 1 phân tiền, rất là rẻ, có thể dùng để nấu ăn, cũng có thể dùng để pha nước.

Điền Đại Nữu cũng là thử lấy ra bán thôi, không nghĩ tới thật sự có người muốn mua.

Đến cả Diệp Bình Sinh mà cũng có chút hối hận vì khi trước lấy về quá ít. Lúc đó là muốn rửa sạch hồ nước, lá sen trông có đẹp cũng vô dụng, ông là nghĩ đừng để lãng phí mới thu một ít.

Điền Đại Nữu cũng hối hận, không phải nhà mình trồng, lúc trước nếu mà lấy nhiều chút là có thể kiếm được thêm mấy phân tiền. Tiền này đúng là không nhiều lắm, nhưng mà 1 phân tiền cũng có thể mua 1 viên kẹo dỗ cháu nội.

Trừ bỏ hai loại đồ vật này ra, bọn họ còn bán giỏ đan bằng cành liễu, còn bán quả hồng.

Hồng này là tự nhà bọn họ trồng, vốn là tính lưu trữ cho nhà mình ăn, hiện tại được mở chợ liền lấy ra bán đổi tiền.

Mấy đứa nhỏ nếu mà muốn ăn hồng, vậy thì đi lên núi kiếm chút hồng dại mà ăn, hương vị cũng không tồi.

Trừ bỏ những thứ này, Điền Đại Nữu còn bán củ cải, tim cải bẹ xanh, bắp cải, đậu nành.

Trong vườn rau nhà có cái gì bác ta đều lấy ra bán.

Việc làm ăn cũng không tệ lắm, tuy rằng không có bằng nhà đối diện. Nhà đối diện kia chính là quầy hàng của cha chồng của chị cả vợ chồng bác ta.

Ông cụ ngồi đó viết mấy chữ liền có người đi đến mua, bác ta hâm mộ ghê gớm, nghĩ vẫn là phải có văn hóa nha.

Nhìn đi, giờ kiếm tiền dễ cỡ nào.

Đã từng, người bận rộn trong ngoài, chạy lên chạy xuống bên cạnh Giang Nguyên Đồng lúc ông cụ bán câu đối chính là Giang Cảnh Đằng, giờ phong thủy thay phiên luân chuyển, bên người ông cụ đã thay đổi thành Giang Cảnh Tường.

Hiện tại anh chàng đã 14 tuổi, qua tết cái là được 15 tuổi, đã gần như có thể xem như người lớn mà xài rồi.

Cặp song sinh nhất định đòi tới xem náo nhiệt, Giang Cảnh Tường đã đáp ứng cho hai đứa tới, nhưng cũng có điều kiện: Trong chợ rất là đông người, hai đứa tới đây chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế trong quầy hàng, nếu mà rời khỏi ghế, sẽ bị đưa về nhà ngay lập tức.

Nghiêng nghiêng mặt đối diện chính là quầy hàng nhà cậu nhỏ và quầy hàng của anh em Triệu Kiến Quân, đều có thể giúp anh chàng cùng nhau trông chừng hai đứa nhóc con này.

Bởi vì điều kiện này, hai anh em chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi đằng sau nhìn ông cố ngoại viết chữ, còn nhìn rất nhiều người tới đây mua câu đối và chữ phúc.

Ông cố ngoại với cậu út rất là bận rộn, hai anh em rất là thanh nhàn, nhưng mà cũng chẳng có cách nào, ai biểu hai người họ còn quá nhỏ, mọi người đều không yên tâm chứ.

Hai anh em cũng thấy được bà mợ ngồi nghiêng đối diện, còn có anh chị ở cách đó không xa nữa, anh chị cũng đang bán hàng.

Anh trai với chị gái của hai bé một người bán bánh đậu đỏ, một người bán khoai lang nướng.

Khoai lang nướng thật sự là quá thơm, hơn nữa giá cũng rẻ, hấp dẫn không ít con nít tới.

Vốn dĩ khoai lang nướng này bọn họ chỉ là mang tới bán thử, kết quả lại cung không đủ cầu.

Cái quầy hàng này là tự anh chị dựng lên, nói cách khác, bọn họ phải tự khống chế phí tổn và tính thu nhập, nếu mà kiếm được tiền, là của bọn họ, còn nếu lỗ thì phải khấu trừ phí tổn từ trong tiền tiêu vặt của bọn họ.

Bởi đám nguyên vật liệu kia đều là "nhập hàng" từ nhà mình hết.

Cặp song sinh không có tham dự vào việc làm ăn của anh chị, nhưng cũng hy vọng anh chị có thể làm ăn có lãi, bởi vì anh chị đã nói rồi, nếu mà kiếm được tiền sẽ mua hồ lô ngào đường cho bọn họ ăn.


Hai đứa nhỏ nhìn qua nhìn lại trong đám người qua đường lui tới, còn thấy được mẹ.

Chẳng qua khi mẹ nhìn thấy bọn họ thì ra hiệu bảo bọn họ ngoan ngoãn, sau đó không để ý tới bọn họ nữa.

Cố Thịnh: "......"

Cố Hi: "......"

Cặp song sinh không hẹn mà cùng xị mặt xuống, làm Giang Cảnh Tường nhìn mà thấy buồn cười: "Mẹ của hai đứa đang mua đồ, nên không rảnh nhìn hai đứa đâu. Hai đứa ngoan nha, đợi lát nữa cậu út mua kẹo mạch nha cho ăn."

Vừa nghe thấy kẹo mạch nha, hai anh em lại lần nữa vực dậy tinh thần, dâng tặng nụ cười ngọt ngào: "Cậu út thật là tốt ~"

Giang Cảnh Du dạo trên chợ một lát, mua một ít đồ vật.

Nhìn thấy có người bán nấm phơi khô hái từ trên núi, mua một ít.

Nhìn thấy có người bán vải dệt thủ công, mua một ít.

Nhìn thấy có người bán mật ong, mua một ít.

Còn có người đang bán bánh bao, ngửi thấy hương vị không tồi, mua một cái nếm thử đi, nếm một chút cảm thấy còn được, vỏ mỏng nhân nhiều, hơn nữa còn là nhân rau, giá cả cũng không đắt, nên trực tiếp hốt luôn một lồng, quyết định chút nữa đưa mấy đứa nhỏ.

Lúc mua nấm thì thấy được Tề Phán Đệ đón mặt đi tới, phát hiện bà trông tiều tụy đi rồi, nét mệt mỏi hiển lộ rõ ràng trên mặt, trong tay xách theo một cái giỏ đồ ăn, đựng không ít thứ trong đó.

Nhìn thấy sắc mặt của bà ấy, Giang Cảnh Du âm thầm nhíu mày, cảm thấy đây hẳn là có tình huống thế nào rồi nè.

Cùng lúc đó, Tề Phán Đệ cũng thấy được cô, miễn cưỡng cười cười, "Bác gái cả mấy đứa nhỏ, con cũng đi ra dạo nha."

Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, bà nội Thiên Hữu, bác mua cái gì vậy? Có phải gần đây ngủ không ngon hay không?"

Tề Phán Đệ chợt hơi nghẹn, thấy chung quanh đông người đến vậy, không phải chỗ tiện để chuyện trò, bèn giữ chặt tay Giang Cảnh Du, kéo cô đến một bãi đất trống không người, "Bác gái mấy đứa ơi, có chuyện này bác muốn hỏi con một chút."

Này đây làm Giang Cảnh Du giật mình: "Làm sao vậy ạ?"

Tề Phán Đệ há miệng thở dốc, lại ngậm lại, như là đang sắp xếp ngôn từ, Giang Cảnh Du kiên nhẫn chờ, chỉ là rối rắm hồi lâu, Tề Phán Đệ vẫn là không có nói ra những gì vốn muốn nói.

Bà ấy thay đổi đề tài khác: "...... Bác gái mấy đứa nhỏ, mấy đứa Thiên Hữu lại sắp có thêm đứa em rồi."

Đây là đang nói Trần Oánh mang thai rồi.

Giang Cảnh Du có chút giật mình, lộ ra thần sắc kinh hỉ: "Chúc mừng ạ, em ấy có được mấy tháng rồi?"

Tề Phán Đệ: "Mới vừa phát hiện không lâu, một hai tháng rồi."

Giang Cảnh Du: "Có phản ứng gì lớn không? Nếu muốn ăn thứ gì, để có rảnh con đưa qua cho em ấy."

Nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt Tề Phán Đệ tốt hơn một chút: "Con bé không có muốn ăn gì hết, chỉ là giờ đang nôn nghén hơi nặng, ngửi thấy mùi gì hơi nặng chút là chịu không nổi liền."

Giang Cảnh Du: "Trừ bỏ cái đó ra còn có gì nữa sao?"

Tề Phán Đệ: "Không có."

Giang Cảnh Du không tin, trò chuyện vài câu xong, nhìn thấy lúc bà ấy rời đi vẫn còn chút u sầu trên mặt, Giang Cảnh Du nhíu mày, đây chắc không phải là vì Cố Hướng Hưng nhắc cái chủ ý của nó trước đó với nhà họ Trần đó chứ?

Hiện tại Trần Oánh có thai rồi, có phải liền nương theo đó đề nghị muốn cho con cùng họ với nó không?

Giang Cảnh Du quyết định đêm nay chuẩn bị vài thứ, ngày mai qua nhà họ Trần xem tình huống thử.

Cô mang theo một đống đồ mua được về nhà, dùng nguyên liệu nấu ăn mua được nấu một bữa tiệc lớn phong phú cho mọi người.

"Hôm nay mua hai cân thịt đầu dê, còn có 1 con gà mái, hôm nay chúng ta có lộc ăn nha." Thật ra thì mấy món này đều là mục trường của Cố Hướng Hằng sản xuất hết, chỉ là bị cô trở tay chỉnh nguồn gốc chút thôi.

Cặp song sinh rất hưng phấn: "Con muốn ăn thịt dê."

Giang Cảnh Du: "Trước lúc ăn mình đưa một chén cho nhà bà ngoại đi nha, đứa nào đi chạy chân đây?"

Cố Thịnh với Cố Hi liếc nhau, Cố Hi chỉ vào anh trai: "Để anh trai đi đi, lần trước là con đi rồi."

Giang Cảnh Du: "Con thả tay xuống, mẹ đã nói với con là dùng ngón tay chỉ vào người khác là không lễ phép rồi mà, đúng không?"

Cố Hi ngoan ngoãn buông tay: "Thật xin lỗi mẹ?"

Giang Cảnh Du: "Hửm?"

Cố Hi: "Thật xin lỗi anh trai." Cô bé xin lỗi anh trai, sau đó tỏ vẻ: "Lúc này để con đi đưa."

Hai anh em cũng không phải ghét việc chạy chân, chỉ là ngửi thấy mùi thơm như vậy, lại không thể ăn, thiệt đúng là có chút khó nhịn.

Cố Thịnh cười để lộ ra hàng răng hạt gạo, chẳng ngại việc bị em gái chỉ vào chút nào, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời xin lỗi của em gái: "Rồi, em đi đi."


Anh em Triệu Kiến Quân thì đang kiểm kê xem hôm nay còn dư lại bao nhiêu tiền, cũng vui vẻ.

Hôm nay bọn họ kiếm lời, còn dùng tiền kiếm được mua dây thun buộc tóc, lược và gương cho Giang Cảnh Du. Về phần Cố Hướng Hằng thì hai anh em mua cho anh một cuốn sổ. Còn cặp song sinh, hai đứa bé nhận được kẹo hồ lô.

Tối đến, Giang Cảnh Du nói với Cố Hướng Hằng chuyện em dâu hai có bầu.

Cố Hướng Hằng: "Em thử hỏi dò xem, xem coi có phải nó đã nói chút gì hay không."

Ngày hôm sau, lúc Giang Cảnh Du mang theo một túi bánh táo đỏ, một hũ mật ong nhỏ, còn có một túi sữa bột đi đến nhà họ Trần thì nhìn thấy em dâu hai đang ngồi dựa trên ghế phát ngốc.

"Chị dâu cả."

Cô ấy thấy được Giang Cảnh Du thì chào hỏi.

Giang Cảnh Du: "Em thế nào rồi, cảm thấy có khỏe không? Hôm qua chị gặp được bà nội Thiên Hữu, bác nói là em có thai rồi, chúc mừng nha! Có muốn ăn cái gì không? Ở nông thôn có vài món muốn có được cũng khá tiện, em đừng có khách khí với chị."

Trần Oánh sửng sốt một chút, nghe được lời cô nói, trầm mặc một đoạn thời gian, rồi mới lung ta lúng túng đáp: "...... Chị dâu cả."

Tâm tình Trần Oánh hiện tại y chang một cuộn chỉ rối, ba tụi nhỏ nói với cô, anh muốn đứa nhỏ này cùng họ của anh, bất luận nam nữ.

Lúc cô ấy mới nghe được còn chưa có phản ứng lại đâu, sau đó ba tụi nhỏ nói rất nhiều lời khuyên cô ấy.

Cô ấy vốn là không muốn sinh nữa, bởi trong nhà đã có hai đứa nhỏ rồi, có nam có nữ, đủ rồi, nếu con cái nhiều rồi mà tiền kiếm được vẫn cứ có hạn, vậy thì con cái sẽ phải sống khó khăn hơn.

Đối với điểm ấy, thân là con gái một, cô ấy thể hội cực kỳ rõ ràng.

Cô ấy thấy có vài gia đình vốn là tàm tạm, nhưng mà bởi vì bọn họ cứ sinh hoài à, sinh con ra rồi, con nó phải ăn cơm, cần mặc quần áo, còn sẽ bị bệnh nữa, rồi cứ thế tiêu dùng càng ngày càng nhiều, mức sống sẽ bị giáng cấp xuống mãi.

Cuộc sống như thế, cô ấy không muốn để con mình phải chịu đựng.

Kết quả, lâu như vậy, hiện tại cô ấy lại mang thai.

Đây là đứa con ngoài ý muốn của cô ấy.

Chẳng qua tuy là ngoài ý muốn, nhưng nếu đã tới, cô chưa từng nghĩ đến việc không để con mình ra đời.

Chỉ là cô ấy không ngờ tới chính là ba tụi nhỏ sẽ đột nhiên nói đứa nhỏ này về sau theo họ của anh ấy.

Trần Oánh tâm loạn.

Ý của chồng là sao? Anh muốn làm cái gì? Hối hận, không muốn ở rể nữa à?

Hiện tại lại nhìn chị dâu cả, cô ấy không biết nếu nói với chị rồi thì chị sẽ ủng hộ ai nữa.

"...... Chị dâu, có chút việc, nhưng mà em còn chưa có nghĩ kỹ, chờ khi em nghĩ kỹ rồi em sẽ nói với chị."

Cô ấy muốn cùng ba mẹ suy nghĩ lấy ra một cái chương trình rồi mới nghĩ kỹ được nên làm thế nào.

Giang Cảnh Du hiểu rõ, Trần Oánh còn chưa có nghĩ kỹ nên nói thế nào, nhưng mà vợ chồng cô nên tỏ rõ thái độ trước: "Rồi, vậy chờ khi nào em nghĩ rồi lại nói, nếu mà em với em hai xảy ra mâu thuẫn gì, anh chị sẽ đứng về phía em. Có một số việc, chúng ta có thể cùng nhau thương lượng."

Nghe thấy cô nói vậy, Trần Oánh mịt mờ thở phào một hơi, cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút. Vợ chồng anh cả nhà họ Cố thật sự rất có tình người: "Cảm ơn chị dâu."

"Cái này có gì mà cảm tạ, không cần cảm ơn, đều là việc nên làm. Anh cả tụi em vẫn luôn nhớ kỹ cái tốt của nhà họ Trần, khi trước nếu không phải có nhà tụi em, còn không biết được cái nhà này hiện tại sẽ như thế nào đâu, anh cả em vẫn luôn nhớ kỹ phần tình cảm này."

Nghe thấy cô nói như thế, thân thể Trần Oánh chấn động, chị ấy đây là cũng biết chút gì đó rồi à?!

Ngay sau đó, Trần Oánh cười khổ, đúng vậy, đối với chồng mà nói thì bên kia là anh cả ruột thịt của anh ấy, anh ấy sẽ nói với bọn họ la chuyện thường, nhưng thật ra là chính cô ấy lại không nghĩ tới tầng này.

Miệng Trần Oánh đầy chua xót, cô ấy chỉ nghĩ bọn họ là cả gia đình thân cận, có lẽ...... từ sau khi chồng nổi lên cái tâm tư kia, bọn họ đã không phải là người một nhà thân mật nhất nữa.

"Chị dâu...... Để em ngẫm lại, em phải suy ngẫm thật kỹ."



Chợ rất náo nhiệt, mấy hôm được họp chợ này, người dân thôn Thượng Trang đi xem náo nhiệt không ít. Khi chợ vừa kết thúc, mọi người liền nghe được một tin tức tốt truyền tới, làm mọi người chạy về phía cột thông báo.

Là tin tức tốt gì làm mọi người hưng phấn đến thế nhỉ?

Thôn bọn họ sẽ có người tới chiếu điện ảnh trước tết!

Chiếu điện ảnh nha, đây không phải tin tức tốt, thì còn có gì là tin tốt?!

Mọi người sôi trào.

Chờ tới ngày ấy, mới sáng sớm đã có người tới sân chiếm chỗ ngồi.


Mấy đứa nhóc con không cần làm việc, ngày thường chỉ ở trong nhà chơi, giờ đây mấy đứa nó muốn đến chỗ chiếu điện ảnh chơi, cũng là để chiếm chỗ trước tiên.

Chờ tới buổi chiều, người đến sân chiếu càng nhiều, còn có người ở các thôn khác chạy tới nữa.

Náo nhiệt y như ăn tết vậy đấy, có lẽ còn náo nhiệt hơn cả ăn tết.

Những người cảm thấy hứng thú với điện ảnh toàn thôn về cơ bản đều tới.

Vốn dĩ Giang Nguyên Đồng cũng muốn đến xem náo nhiệt chút, kết quả vừa nhìn thấy đông người đến, đông đến không có chỗ cho ông cụ đặt chân, bèn quyết định không tự chuốc lấy khổ, về nhà luôn.

Mảnh đất trống chiếu phim đằng trước người đông như mắc cửi, vậy thì đi ra đằng sau, hoặc sang bên rìa, hoặc trèo lên cây, chỉ cần có thể xem được điện ảnh, vậy xa chút, không nghe rõ thanh âm lắm cũng được.

Nhân viên chiếu phim điện ảnh nhìn thấy cảnh biển người tấp nập này cũng chẳng thấy kỳ quái tí nào, bởi mặc kệ hắn đi chỗ nào, cơ bản đều là như thế cả.

Hắn kéo dây điện, ngồi đằng kia bắt đầu chuẩn bị.

Xem phim cần thiết phải chờ đến khi trời hoàn toàn tối rồi mới có thể bắt đầu, có mấy nhà ăn cơm muộn, bèn trực tiếp bưng chén đũa tới đây ăn luôn.

Chờ khi bắt đầu, trên màn chiếu xuất hiện hình ảnh, cả đám đông lập tức yên tĩnh xuống, nếu ai nói chuyện liền sẽ nhận được cái trợn mắt giận nhìn của mọi người.

Có mấy người đứng khá xa, vốn dĩ đã nghe không rõ lắm rồi, còn có người nói chuyện nữa, này đây liền hoàn toàn nghe không rõ.

Bộ điện ảnh này tên là [Lenin 1918]

Phim điện ảnh vào cái thời bây giờ khá hữu hạn, từ sau khi thôn Thượng Trang có tiền rồi, nhân viên chiếu phim điện ảnh tới đây cũng coi như nhiều hơn, nhưng đây đã lần thứ 2 bộ phim này được chiếu lại rồi đó, cơ mà mọi người vẫn cứ hết sức chăm chú xem như lần đầu tiên vậy.

Có mấy người trí nhớ tốt còn sẽ ghi nhớ lời kịch của vai chính nữa, sau đó chơi trò sắm vai với người khác.

Giang Cảnh Du tới đây nhìn thoáng qua, từ sau lưng nhìn, cảnh tượng rất là đồ sộ.

Đằng trước là màn chiếu điện ảnh, có một đám thôn dân ngồi trước màn hình xem, đằng sau hơi xa chút thì đứng xem, ai tới chậm không tìm thấy chỗ thì ở đằng sau lấy ghế tới đứng trên đó xem.

Giang Cảnh Du ở phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cặp song sinh đâu.

Những người khác cũng không có phát hiện cô đã tới, cô lại lặng lẽ đi rồi.

Khi điện ảnh kết thúc, đang lúc mọi người ồn ào nhiệt liệt nói về từng phân cảnh trên điện ảnh ấy, nhân viên chiếu phim lại nói một tin tức tốt: "Ngày mai sẽ còn đến chiếu thêm lần nữa, là một bộ phim Triều Tiên, là phim trước đó chưa từng chiếu." Lời này y chang như thêm một giọt nước vào chảo nóng vậy, làm mọi người sôi trào lên thêm.

Mọi người mừng ra mặt: "Ngày mai tui sẽ còn tới nữa."

"Ngày mai tôi muốn tới sớm chút để chiếm chỗ."

"Tui thì ngày mai muốn mang nước theo, khát chết đi được, tui đi uống nước đây."

"Quá xuất sắc, không được, tui nghẹn lâu quá rồi, đi trước đây."

Qua một đợt chiếu phim, có mấy người nghẹn đến mức sắp không chịu nổi, mà cố tình lại tiếc rời đi.

Cặp song sinh cũng đang thảo luận, bọn họ chiếm chỗ sớm, xem như là được một bảo tọa vàng, qua một đợt chiếu phim được xem vô cùng thỏa mãn.

Triệu Kiến Quân, Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường đều ở đây, ngồi trên cùng một chiếc ghế dài, ba đứa nhóc lớn đầu ngồi song song, cặp song sinh thì một đứa ngồi trong lòng chị, một đứa ngồi trong lòng cậu út.

Triệu Kiến Quân xách ghế lên chậm rãi xuôi theo dòng người đi về nhà, Cố Hi cảm khái: "Vì sao ba mẹ lại không tới xem nhỉ?"

Giang Cảnh Tường vò vò tóc cô bé một phen, "Bởi vì ba mẹ con đã xem trước rồi đó."

Cố Thịnh: "Xem rồi nó cũng rất hay."

Triệu Kiến Quân: "Xác thật rất hay."

Đây là lần thứ ba bọn họ được xem rồi, một lần là ở trong thôn, một lần là ở trong rạp chiếu phim huyện, cuối cùng là lần này.

Từ khi lên sơ trung đến giờ, cách một đoạn thời gian là chú và thím sẽ liền dẫn ba người họ đi xem điện ảnh, trên cơ bản là xem hết những bộ điện ảnh mà trong huyện bọn họ có rồi, nhưng điều này cũng không trở ngại bọn họ đi xem lại.

Đi đến chi đội 3, bọn họ binh chia làm 2 đường, lúc Giang Cảnh Tường về đến cửa nhà thì nhìn thấy tiểu đồng bọn của anh chàng đang đứng đó lấp la lấp ló.

Anh chàng lập tức biết tỏng cậu bạn là tới để làm gì, đi qua hạ giọng hỏi: "Qua đây trả sách hả?"

Tiểu đồng bọn: "Đúng vậy, mình xem xong cuốn này rồi, mình muốn mượn thêm cuốn nữa."

Giang Cảnh Tường: "Cậu muốn cuốn nào?"

Tiểu đồng bọn: "Mình muốn cuốn Tây Du Ký."

Giang Cảnh Tường: "Tây Du Ký hết rồi, đều cho mượn hết rồi, còn chưa có trả đâu."

Tiểu đồng bọn thất vọng: "Vậy mình muốn cuốn Thủy Hử." Anh chàng kia móc một phân ra đưa cho bạn.

Giang Cảnh Tường nhìn ngó, thấy không có ai mới nhận lấy tiền: "Cậu ở đây chờ mình một chút."

Anh chàng đi vào trong phòng một chuyến, lấy truyện tranh [Thủy Hử] ra cho cậu bạn, vậy là cậu bạn vui vẻ rời đi.

Vụ mua bán cho thuê sách này là ba người Giang Cảnh Tường với hai anh em Triệu Kiến Quân kết phường tổ chức, anh chàng có rất nhiều sách truyện thiếu nhi. Có rất nhiều cuốn người nhà đọc xong rồi đều cất ở chỗ anh chàng, nếu ai muốn đọc, không thể xem miễn phí, mà phải bỏ tiền thuê, 1 phân tiền có thể thuê được 2 ngày, hơn nữa chỉ có thể đọc ở bên chỗ anh chàng, chứ nếu muốn mang về thì còn phải giao tiền thế chấp.

Giống như cái cậu mượn sách hôm nay đây, cậu ấy trước đó đã giao tiền thế chấp rồi.

Việc làm ăn này nhìn như không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà tích tiểu thành đại, hiện tại Giang Cảnh Tường đã kiếm được không ít tiền riêng, làm vầy thì anh chàng đã có thể đọc được càng nhiều sách thiếu nhi, sau khi đọc xong rồi đám sách này lại có thể lấy đi cho thuê kiếm tiền.

Giang Cảnh Tường về nhà thả cuốn sách mới vừa được trả kia lên giá sách.

Cái giá sách này rất bắt mắt, vừa vào cái là có thể nhìn thấy ngay, trên này đều là sách thiếu nhi hết.


Anh chàng bỏ 1 phân tiền mới vừa thu được vừa nãy vào ngăn kéo, cũng viết bút thu nhập này trong hôm nay vào sổ sách.

Việc làm ăn này tuy nhỏ, nhưng mà bọn họ đều rất nghiêm túc, mỗi một bút thu nhập, mỗi một bút chi ra, đều phải ghi rõ ràng rành mạch.

Chương Học Thành đi vào, anh chàng cất sổ đi.

Chuyện này Chương Học Thành không biết.

Cậu bé cũng là tới mượn sách thiếu nhi, cậu bé cất cuốn sách đã đọc xong về lại chỗ cũ: "Anh ơi, cuốn này là mới sao?"

Giang Cảnh Tường nhìn thoáng qua: "Đúng vậy, cuốn này anh mới đi trong huyện mua về đó."

Anh chàng nhìn đám sách thiếu nhi, cười đến xán lạn, trong đống sách này có mấy cuốn là anh chàng mua được ở trên sạp, cũng có mấy cuốn là thật vất vả mới đào về được ở trạm thu về.

Anh chàng rất thích đến trạm thu về đào đồ, bởi vì rẻ mà.

Chỉ là có hơi dơ, có hơi mệt nữa.

Chờ khi Chương Học Thành mang theo sách thiếu nhi rời đi rồi, Giang Cảnh Tường mới vừa lòng gật gật đầu.

Với chuyện làm ăn này, anh chàng giấu diếm rất khá, bởi vì anh chàng chưa bao giờ giao dịch ở trong nhà, hơn nữa anh chàng còn có phòng riêng của mình, có thể giữ lại riêng tư cho chính mình ở mức độ nhất định.

Chẳng qua phía chị cả có biết đến, bởi vì lúc bên chị sẽ đi tỉnh thành, có thể mua được càng nhiều sách thiếu nhi giúp anh chàng hơn.

Chị cả không có cấm anh chàng tiếp tục làm, nhưng cũng có nhắc nhở bọn họ đừng có làm quá lớn, bị tố cáo là có chuyện đó.

Giang Cảnh Đằng phòng kế bên cũng rất vui vẻ, anh biết được một tin tức tốt, đó chính là chờ sang năm sau rồi, bọn họ sẽ được đi Hải Thành một chuyến, đến một cái xưởng ở bên kia mua một cái thiết bị.

Cái loại thiết bị kia kiểu máy móc quá ít thấy, trừ bỏ ở Hải Thành ra, cũng chỉ có ở thủ đô mới có, cho nên phải chuyên để người đi mua sắm về. Chị gái chuẩn bị tự mình đi, trước đó anh từng đến đó, nên chị cũng hỏi anh là có đi hay không.

Có đi hay không à?

Đương nhiên là đi nha!

Cái lần cuối cùng anh đến Hải Thành trước đó chính là vào năm 66, lúc mà đi theo ông nội đến Hải thành thăm cô hai do sinh đứa út mà nguyên khí đại thương ấy.

Giờ đã sắp sửa qua năm 76.

Nhiều năm như vậy rồi chưa đến đó lại, không biết bây giờ Hải Thành phồn hoa cỡ nào.

Chương Học Tri cũng được hỏi là có muốn đi theo cùng hay không, anh ấy không có suy xét bao lâu cũng đã đáp ứng rồi.

Anh ấy sinh ra ở Hải Thành, cũng lớn lên ở Hải Thành. Không biết hiện tại bên kia đã thay đổi nhiều đến bao nhiêu rồi nhỉ?

Phương Minh Nguyệt thì càng kích động hơn, bởi vì ông bà nội và ông bà ngoại của cô ấy đều ở Hải Thành.

Nhà họ Chương khác với nhà họ Phương, Chương Dung là con vợ lẽ bị phân ra riêng, cảm tình giữa Chương Học Tri và ông bà nội của mình cũng không sâu, càng đừng nói là bây giờ ông nội đã qua đời, bà nội lại còn đã ly hôn với ông nội mà tái giá nữa. Bây giờ thân nhân của anh ấy bên nội, chính là cả nhà bác cả của anh ấy.

Hốc mắt Phương Minh Nguyệt ửng đỏ: "Đi thăm ông bà của em giúp em nhé, xem thử xem bọn họ có còn khỏe không. À đúng rồi, anh mang theo tiền với phiếu này."

Chương Học Tri trịnh trọng gật đầu: "Anh sẽ."

Anh ấy biết nên làm như thế nào.

Thật ra thì chuyện này không cần thiết phải để Giang Cảnh Du ra cửa, nhưng mà cô muốn đi, cho nên chuyện này liền do cô lo liệu.

"Bùm bùm ——"

"Bùm bùm ——"

Đảo mắt cái, đã tới đêm giao thừa rồi.

Mùa đông năm nay có hơi lạnh, trước lúc ăn tết có một đợt hàn triều tràn xuống phía nam, có một đợt tuyết rơi nhẹ, chẳng qua mặt trời mới lên cái là tan liền.

Sáng sớm tỉnh dậy là thấy lớp nước mặt trên ở cái lu bên ngoài có một lớp băng hơi mỏng, nó sẽ thành món đồ chơi tốt nhất cho đám nhóc.

Cặp song sinh cố ý vớt mấy lớp băng đó ra thả dưới đất, nhìn mặt trời chiếu xuống rồi mấy miếng băng đó dần dần hòa tan đi, cảm thấy thú vị mười phần.

Chơi được tầm tầm rồi, bọn họ sẽ liền bị ba mẹ kêu về nhà, bởi vì phải đi tắm, tắm rửa xong rồi bọn họ liền phải mặc quần áo mới vào.

Có thể có được quần áo mới mà mặc, đây là chuyện rất là sung sướng.

Chẳng sợ điều kiện nhà bọn họ ở trong thôn tốt tới đâu, mặc quần áo mới cũng không phải chuyện quá hiếm thấy, cũng sẽ làm cho tâm tình bọn họ sung sướng.

Chờ khi hai đứa bé tắm rửa xong rồi thay quần áo êm xuôi, Giang Cảnh Du bọn họ cũng không có việc gì làm, chỉ dặn dò mấy đứa lúc chơi pháo cần phải cẩn thận.

Trong nhà đã được quét tước đến rực rỡ hẳn lên, hàng tết cũng đã chuẩn bị tốt, trong cái mâm đựng trái cây để trên bàn có táo, quýt, còn có kẹo, đậu phộng rang, đậu nành rang. Đồ ăn vặt nhà bọn họ rất là ngon lành.

Cặp song sinh mỗi đứa bốc một nắm kẹo và đậu phộng liền đi ra khỏi cửa, chờ lúc hai đứa về nhà, đậu phộng trong tay không chỉ không giảm bớt mà còn nhiều thêm.

Đấy là lúc đến nhà người khác chơi, người lớn nhà đó đưa cho hai đứa.

Không thể không nói, hiện tại nhân khí ở trong thôn hai đứa rất cao, rất được hoan nghênh.

Chờ khi màn đêm buông xuống, là lúc để mấy đứa nhỏ hoan hô ăn bữa cơm tất niên phong phú, ăn cơm xong rồi lại chơi pháo trúc một hồi, sau đó ngủ gà ngủ gật, ngay cả tiếng pháo lúc 0 giờ cũng không đánh thức bọn họ được.

Năm 1976, tới rồi.

Vừa qua tết, đám ba người Giang Cảnh Du liền phải xuất phát. Lần này bọn họ phải đi mấy ngày nên cần thu thập hành lý. Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng thì hưng phấn chờ mong, còn Chương Học Tri thì tâm tình thấp thỏm, cả đám cứ vậy mà ngồi lên xe lửa đi Hải Thành.

"Lịch xịch —— lịch xịch ——"

Xe lửa khởi hành, gia tốc, xuất phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận