Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)


"Khi khắp nơi anh chịu nhiều cay đắng
Và than mình sao số phận không yêu,
Anh lại hướng về chúa trời im lặng
Mà kêu ca, mong ước đủ bao điều.

Anh những muốn thành người giàu hy vọng,
Giàu tương lai, lắm bè bạn thân tình,
Và gặp may trong thơ, trong cuộc sống,
Cái chẳng bao giờ đến với đời anh...

Nhưng bỗng chốc nghĩ về em lúc ấy,
Anh giật mình khinh phút yếu vừa qua.
Như con chim khi mặt trời mới dậy.
Tâm hồn anh bay trong nắng chói loà.

Vì tình em mỗi lần anh lại nhớ,
Hơn cả vua, anh thấy đời rực rỡ."

Giọng Fleamont trầm ấm, dịu dàng như mật ngọt rót vào tai Harry, hai má cậu đỏ ửng, trong đôi mắt xinh đẹp kia không giấu được hạnh phúc lan tràn.

"Cậu biết nhiều thơ thật..."

"Khi bé những lúc buồn chán, mình thường sẽ vẽ tranh, những lúc như vậy sẽ thấy cuộc sống trôi qua nhanh hơn. Sau này, mình lại nghĩ về cậu và bắt đầu học thơ." Fleamont học thơ vì nó không biết từ nào có thể biểu đạt hết được tình cảm của mình, khi nghĩ về cậu những vần thơ ấy sẽ thay nó nói lên tiếng lòng, một cách thầm lặng.


"Nếu cậu thích, mình có thể đọc cho cậu nghe cả đời."

Trao nhau ánh mắt, Harry chủ động đặt lên má Fleamont một nụ hôn, bờ môi mềm mại chạm vào gò má nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước nhưng vẫn khiến lòng Fleamont dậy sóng. Nó mở to mắt ngạc nhiên, sau đó lại thấy Harry cười khúc khích chạy đi mất.

Fleamont lấy lại tinh thần liền đuổi theo, lắp bắp nói: "Vừa rồi vừa rồi... hôn hôn..."

Harry nhịn cười vờ nghiêm túc hỏi: "Làm sao thế? Cậu không thích hả?"

Fleamont liền lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng đáp: "Không có. Mình thích lắm!"

"Thích thật sao?"

"Thích!" Fleamont nghiêm túc gật đầu một cách thật trịnh trọng.

Nhìn dáng vẻ trang trọng kia, Harry không nhịn được ôm bụng cười. Cái người này thật là...

Đột nhiên tiếng của Genesis vang lên, hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy Genesis đang làm ổ trên đầu Cedric: {Nha!}

Trái với sự phấn khích của Genesis là vẻ mặt bất đắc dĩ của Cedric, anh đi vài bước nó liền rít lên một tiếng. Harry vừa dừng cười chưa bao lâu lại bắt đầu cười tiếp, cậu đi đến ôm Genesis xuống.

{Lần sau không được làm thế nữa nghe chưa?} Harry với hai má đỏ bừng hơi nhíu mày khuyên răn, quả thật không có công hiệu với Rắn Sừng.

Genesis làm bộ tủi thân rít: {Chủ nhân, ở trường học chán quá à, em không có gì làm hết chơn á. Chủ nhân nhìn đi, em sắp gầy đi vì chán rồi nè.}

Fleamont run rẩy khoé miệng truyền lại lời nói của Genesis cho Cedric, hai người đồng loạt nhìn nó khinh bỉ, Cedric chỉ muốn nói, cái con rắn đã phá hỏng nhà chung của Hufflepuff không phải mi đi, còn đi cắn xé đồ đạc người khác. Fleamont nhìn cái thân càng lúc càng mập mạp của nó, gầy chỗ nào?


Harry yêu thương Genesis như cục cưng nhỏ, chỉ cần nó tủi thân là cậu liền không thể nghiêm mặt với nó, cậu an ủi nó vài câu thì đưa nó cho Cedric và Fleamont.

Trước khi đi còn để lại một câu: "Hai người trông Genesis dùm em nha."

Hai người một rắn nhìn nhau nồng nàn, Genesis há miệng ra, lộ hàm răng bén nhọn bé tí không một chút sát thương nào của nó, rít: {Đi chơi!}

Đáp lại mong muốn của nó bằng cách cả hai mang nó đi tìm Basilisk, vô cùng quen thuộc đi xuống Mật thất rồi bình tĩnh để nó lại với Tử xà và một con rắn mới vào trường không lâu-Nagini.

{Ta sẽ mét chủ nhân, các ngươi không dẫn ta đi chơi.}

Cedric không cần phiên dịch cũng hiểu nó nói gì, quăng nguyên rổ bơ cho Genesis rồi nhanh lẹ cùng Fleamont chạy đi tránh nó rượt theo.

{Oa Oa...} Genesis giãy nãy khóc một cách ấm ức, Nagini và Basilisk phải lết thân già lại dỗ dành nó.

Nagini: {Tại sao Rắn Sừng lại thích khóc thế hả?}

Basilisk: {Thành quả của Harry Malfoy cưng chiều nó mà ra đó.}

Nagini: {Ta cảm thấy tương lai của chúng ta sẽ chứng kiến một bầy Genesis phiên bản loài người. Ngươi nghĩ sao?}

Basilisk: {...} Ta từ chối cho ý kiến về vấn đề này. Quá đủ rồi! Quá mệt rồi!

...


"Sev!"

"Ta đang thí nghiệm!"

Cửa phòng thí nghiệm vẫn chưa mở ra, Severus đã trầm mình ở trong đó từ tối qua đến giờ. Harry khẽ thở dài, nhờ gia tinh chuẩn bị nước ấm cho Severus còn mình thì tiếp tục gõ cửa.

"Thầy mau ra đây! Phải đi tắm rồi!!!" Harry ở ngoài cửa la lên.

"Ta sẽ tắm sau!" Giọng Severus vọng ra.

"Severus Snape! Phải đi tắm!!!!" Harry lại hô lớn lên, hụt hơi liền ho vài cái, "Khụ khụ..."

Cửa phòng lúc này mới chịu mở ra, vẻ mặt Severus bất đắc dĩ vô cùng, Harry kêu được người ra, không nói hai lời kéo người ta vào phòng tắm, sau đó chạy ra ngoài khoá cửa lại.

"Thầy mau tắm đi. Nếu không thì con sẽ không mở cửa." Tiếng Harry ở ngoài cửa vang lên. Severus chỉ đành tuân theo mà tắm rửa sạch sẽ, vừa bước ra Harry đã lôi người ngồi xuống ghế, săn sóc lấy máy sấy tóc cho Severus.

Trong tiếng ù ù mới mẻ của máy sấy tóc mà Severus chưa từng dùng trước đó, Severus nghe được Harry cằn nhằn: "Merlin ơi, giáo sư sao có thể ở lì trong đó cả đêm như vậy. Xem này, mặt vàng vọt luôn rồi nè, Sev chẳng chịu quan tâm đến thân thể của mình gì cả. Đợi tóc khô thì Sev phải đi nghỉ ngơi cho con."

Xúc cảm mềm mại từ trên mái tóc khiến đầu óc Severus bất giác thả lòng, toàn thân cảm thấy có chút mệt mỏi. Đợi tóc khô, Severus nghe theo Harry lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu đốt nến mùi gỗ đàn hương cho anh, trong căn phòng lạnh lẽo ẩm thấp dần ấm lên một chút, mùi hương nhè nhẹ bay qua mũi khiến anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Severus ngủ rồi Harry mới rón rén đi khỏi phòng.

Trong sân trường các học sinh Hogwarts đã bắt đầu trở lại sau kỉ nghỉ đông của mình, Harry khoác áo choàng lên người rồi đi ra ngoài chờ Draco.

Đi từ xa đã thấy bóng dáng Harry đứng đợi trước cửa, Draco vội kết thúc cuộc trò chuyện với Huynh trưởng Slytherin chạy đến chỗ cậu. Nó kéo khăn choàng cổ của mình xuống quấn vào cần cổ trống không của Harry, "Có lạnh lắm không? Chúng ta mau vào trong thôi."

"Ừm."

Về kí túc xá Slytherin, đợi vào phòng không còn người ngoài, Draco mới nói về tình hình trong nhà cho Harry.


"Sau vụ tấn công đó, nhóm người kia không có động tĩnh gì nhưng chúng ta đang nghi ngờ là nhóm phù thuỷ bắt trẻ em lần trước và nhóm tấn công là cùng một bọn. Trước mắt, nhóm người này hành tung rất kì lạ, vô cùng an tĩnh sinh sôi nảy nở trong thế giới Phép thuật mà ngay cả Dumbledore cũng không biết về chuyện này."

"Bên dì Bella và chú Sirius vẫn ổn hả anh?" Harry sốt ruột hỏi ra nỗi lo trong lòng.

"Ổn cả rồi. Sirius đang dưỡng thương ở trong dinh thự nhà Black, mẹ và Bellatrix cũng ở đó." Nhóm người kia tấn công quá đột ngột, nếu không phải nhà Lestrange có Rodolphus và Bellatrix trụ ở đó thì gia tộc đã rơi vào tay kẻ khác, trận lần này nhà Black tổn hại nhất, cấm chú bảo vệ trước nhà bị phá vỡ đến tầng thứ 5 chỉ còn lại 3, gia tinh Kreacher dù thế nào cũng đã già sức yếu đánh không lại bọn người Hắc ám hung bạo, đương lúc đó Sirius lao về nhà một thân một mình liều sống liều chết để bảo vệ nhà Black.

Kreacher lén lút chạy đi báo tin cho Narcissa, hai vợ chồng Malfoy ngay lập tức xuất hiện cùng Sirius ép lui bọn người xâm phạm. Thân thể Sirius ở trong Azkaban đã bị thương tổn không nhẹ, thêm đợt tấn công này anh liền cầm cự không nổi hôn mê bất tỉnh trước cửa nhà Black.

Narcissa dù không thích Sirius cách mấy cũng bị doạ cho hết hồn, cộng thêm việc anh đã hết lòng bảo vệ nhà Black, hai chị em Bellatrix và Narcissa mới có cái nhìn tốt hơn một chút.

Vụ tấn công không rõ mục đích vẫn làm người khác hoang mang đề cao cảnh giác, có người bắt đầu liên tưởng đến mối quan hệ trong đó, hai gia tộc lâu đời Black và Lestrange đều là bầy tôi thân cận của Chúa tể Hắc ám, họ lén lút nghị luận nhưng không dám bàn tán ra ngoài sợ rơi vào tai đại gia tộc Malfoy - gia tộc có quan hệ mật thiết với Black và Lestrange.

...
Gần chiều, Fleamont ra ngoài đón hai người bạn của mình, biết tin nó đã ổn, hai người không giấu được vui mừng, Hermione lên tinh thần kể về kì nghỉ đông vừa qua tại giới Muggle.

Cả ba vui vẻ trò chuyện không để tâm đến mấy ánh mắt săm soi qua chỗ mình, cất đồ đạc vào phòng xong thì cùng nhóm Seamus đi về Sảnh đường. Sau kì nghỉ đông, những người bạn còn giữ quan hệ khá tốt với Fleamont phát hiện ra nó đã ôn hoà trở lại, tâm tình lo lắng cũng vơi đi bớt, Seamus vẫn như cũ cười hi hi ha ha, chọc cười cả bọn. Neville kể về việc bản thân đã làm nổ cái lò của bà mình trong sự khiếp sợ đổi lại tiếng cười vang của mọi người.

Cảm nhận được tầm mắt không mấy thân thiện, Fleamont ngừng cười nhìn về hướng đó, chỉ thấy một nhóm người Ravenclaw đang đứng nói chuyện cùng nhau.

Ron cũng nhìn theo, hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Fleamont lắc đầu đáp lời.

...

Gương mặt Calla tái nhợt vô cùng khó coi khiến Nathalie vừa trở về trường chú ý, tuy nhiên cô không lại hỏi han thân thiết như lúc mới quen. Ở Calla cho Nathalie một cảm giác rất kì lạ, hồi đầu cô không cảm nhận được, sau khi vụ đánh nhau với Honor xảy ra cô vô tình thấy Calla chạy đi kiếm Cho Chang nói gì đó còn cố ý tiếp cận Draco. Dù không rõ đầu đuôi nhưng hành động đó vẫn dấy lên nỗi nghi ngờ trong lòng Nathalie.

Calla về phòng ngủ, liền uống một ống độc dược, ma lực mới dịu lại, cô tức giận bóp nát ống thuỷ tinh rỗng, trên khoé môi vẫn còn vươn lại một ít chất lỏng đỏ sẫm rợn người, Calla nghiến răng nói: "Dumbledore! Chắc chắn đây là chuyện tốt của ông ta! Có khả năng phá vỡ cấm chú của tôi thì hãy cố sống đến thời khắc cuối cùng đi. Nợ này lần tới tôi sẽ trả đủ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận