Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)


Sâu trên đỉnh ngục Nurmengard tăm tối, người đàn ông trong áo chùng đen che kín người ôm một bọc đồ ăn bước qua hành lang ẩm ướt, xuyên qua những thanh chắn của phòng giam, ông thấy một ông lão trong tình trạng suy nhược với cặp mắt hõm sâu, một gương mặt hốc hác, vô thần.

Ông quỳ xuống gọi: "Ngài Grindelwald."

Grindewald chẳng đáp lại lời gì, người đàn ông như đã quen bèn đặt đồ ăn xuống đất rồi bắt đầu nói: "Thưa ngài, sau vụ việc của hai nhà Black và Lestrange, nhóm người kia đã biến mất, bên phía Voldemort đang truy tìm rối rít nhưng chưa kiếm được bất kì điều gì. Hiện tại thế giới Phép thuật vẫn chưa biết được Voldemort đã trở lại, chỉ có mấy người trong nhóm gia tộc đi theo Voldemort biết nhưng Malfoy chưa thả ra tiếng họ cũng không dám đưa tin để rước hoạ về thân."

Người đàn ông dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: "Hiệu trưởng trường Hogwarts có đến dự cuộc họp thường niên của Bộ vào hai ngày trước, ngài ấy vẫn khoẻ."

"Ta biết rồi." Giọng nói chậm rãi như thì thào, ông lão nhắm mắt lại dựa vào tường như đang ngủ, dáng vẻ suy yếu vàng vọt không còn bóng dáng hô mưa gọi gió năm nào. Người đàn ông nuốt lại những lời khuyên răn đã ở đầu môi, ông nhìn đến những thức ăn cũ trước đó được mang đến đã có dấu hiệu mốc meo thì thở dài.

Ông sinh ra vào lúc Grindewald đã bị tống giam, mẹ của ông là người sùng bái Chúa tể Hắc ám, khi còn bé bà đã nói bên tai ông bản thân bà đã phải chịu ơn Grindewald ra sao và thời gian dần trôi, ông cũng hình thành lòng kính trọng dành cho vị tiền bối ở sâu trong ngục tối này.

Khi bản thân đã trở thành người trong Bộ phép thuật Anh quốc đảm nhiệm vai trò giám sát và điều khiển các Giám ngục, ông đến thăm Grindewald lần đầu tiên. Nơi ngục sâu ưu buồn, căn phòng lạnh lẽo, xung quanh toả ra mùi rỉ sét của các thanh sắt cũ kĩ, một người thơ thẩn ngồi đấy ôm một cái khăn choàng cũ sờn.

Ngạc nhiên qua đi, ông lắp bắp nói lên danh tính của mình, ông mang đến những thức ăn nóng hổi thơm ngon nhưng Grindewald chỉ nhìn ông khẽ gật đầu rồi lại ngẩn người ôm chiếc khăn choàng đã rách bươm vào lòng mặc kệ sự quyến rũ của những món ăn đủ màu sắc kia.

Về sau ông mới biết, mục đích của Dumbledore khi làm hành động tống giam Grindewald là để che mắt người khác rằng hắn đã phải trả giá cho tội ác của mình nhưng thực chất lại không để người canh gác ở nhà ngục này.

Trước khi đi, cụ để lại một chiếc khăn choàng cho hắn và từ đó không bao giờ xuất hiện nữa. Như những người xa lạ lướt qua đời nhau. Mà Grindewald cũng ở đây sau ngần ấy thời gian để chờ đợi một người, năm tháng dần trôi, tâm tình ngây dại thuở xưa đã bị mai một, trong lòng chỉ còn khát cầu sự thứ tha từ Albus của hắn.

Không dám đối diện, sợ hãi một sự thật rằng tình yêu của Albus đã nguội lạnh.


Hắn dành cả thanh xuân để suy tưởng về tương lai huy hoàng để rồi sau này hắn dành nửa đời còn lại vọng tưởng về quá khứ tốt đẹp.

"Gellert thân mến... Mình thích cậu."

"Tôi biết."

Giá như thời gian quay trở lại, ngay giấy phút đó, tôi sẽ đáp, tôi cũng thích em... rất rất nhiều...

Đáng tiếc cuộc sống này làm gì tồn tại hai chữ "giá như"

...
Tại Hogwarts lúc này đang diễn ra một trận Quidditch giữa hai đội Hufflebuff và Gryffindor, Fleamont vẫn đi theo quỹ đạo được đặc cách vào đội Quidditch, trong tiếng hò hét cổ vũ của mọi người, hai đội bước ra bắt tay nhau.

Cedric nở nụ cười: "Cố lên nha, Potter."

Fleamont đáp lại: "Anh cũng cố lên nha, Diggory."

Hai người cho nhau ánh nhìn "thân thiện", Jonathan cầm cây chổi đứng ở phía sau sâu sắc ngửi được một mùi khét rẹt phát ra từ hai người. Anh la lên: "Harry nhìn kìa!"

Hai tên nào đó liền ngước về hướng nhà Slytherin, tranh nhau vẫy tay với Harry.

Bà Hood bắt đầu hô: "Bắt đầu!"


Hai bên liền ngồi lên chổi bay lên không trung, Fleamont và Cedric vừa đề phòng đối phương vừa tìm kiếm bóng hình của quả Snitch, màu vàng xẹt qua bên má, nó khiêu khích đập cánh rồi lao đi dưới sự truy đuổi của hai người.

Tiếng hò hét xen lẫn tiếng của Lee Jordan hô to số điểm của hai đội, né trái né phải tránh quả Buldger, Fleamont thực hiện một cú lộn vòng trên không khi lướt qua phía dàn khán giả của Slytherin. Cedric thấy vậy hơi híp mắt bắt đầu lao nhanh đến đọ sức với Fleamont. Từ ngoài nhìn vào trông hai người chẳng khác đang múa xiếc trên bầu trời.

Harry theo thói quen tập trung tìm kiếm quả Snitch, nó đang bay vô cùng rỗi đời ở phía dãy Gryffindor mà hai Tầm thủ vẫn còn so tài với nhau không thèm ngó đến Snitch đáng thương. Genesis từ trong túi áo của Harry lú đầu ra, hai mắt nó sáng quắc, ngay lúc cậu không để ý đã đập cánh bay đi.

{Genesis! Quay về!} Harry thấy con rắn bé nhỏ nhà mình đang bay lượn ra sân đấu thì sợ run người, cậu với tay về phía trước muốn chụp thân hình nó lại nhưng thứ nắm được chỉ là không khí còn Genesis đã bay đi mất.

"Fleamont, Cedric! Genesis của em! Mau cản nó lại." Harry đã quên mất sự cường đại của Genesis, trong lòng cậu nó chỉ là một bé Rắn Sừng đáng yêu thích làm nũng. Nhìn nó gặp nguy hiểm, cậu còn đưa tay sang lắc người Draco khiến nó bất đắc dĩ không thôi.

Fleamont và Cedric nghe được con rắn khủng bố sắp đi càn quét sân đấu thì nhanh chóng rượt theo, Fleamont hô lên: {Quay về!}

{Không chịu!}

Lee Jordan đang bình luận hăng say thì thấy hiện trường sai sai, anh run run khoé miệng nói trong Micro: "Con rắn biết bay! Hai tầm thủ đang đuổi theo một con rắn! Và rồi con rắn đã có pha lộn thây rắn đầy điêu luyện... Nó bay lên rồi! Nó đang lao về Snitch... Oh wow wow! Bé Rắn của chúng ta đã bắt được Snitch!"

Sân đấu thinh lặng trong vài giây liền xôn xao, Lee Jordan nhìn sang cụ Dumbledore đang cười vui vẻ hỏi: "Thưa thầy Hiệu trưởng, chúng ta nên thông báo như nào?"

"Cứ tiếp tục." Cụ Dumbledore vuốt râu thích thú, còn đặc biệt vẫy tay chào Genesis. Nó vui vẻ cắn quả Snitch hì hục bay về chỗ Harry.

{Cho chủ nhân nè, thấy em có giỏi không?} Để quả Snitch đã im lìm vào trong tay Harry, nó ngẩng đầu đắc ý đợi cậu khen ngợi nhưng Harry chỉ lạnh mặt nhìn nó, tức giận không hề nhẹ.


Harry hừ nhẹ, đem quả Snitch thả về không trung, nó như được cứu giúp bay một vòng quanh Harry thể hiện sự cảm kích rồi mới tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Lee Jordan thấy vậy liền bắt đầu bình luận: "Trận đấu tiếp tục..." Hai đội ngẩn người trong giây lát thì tiếp tục tập trung vào trận đấu. Hai tầm thủ không dám phân tâm nữa, tranh nhau bắt Snitch.

Genesis hết quấn lên tay Harry thì trườn thân hình trước mặt cậu, rít không ngừng, nó hốt hoảng nhận ra Harry không thèm để ý đến nó. Viên ngọc trên đầu mất đi ánh sáng, cái đầu nhỏ ủ rũ dụi vào vai Harry.

Cả quá trình Draco thấy không xót một chi tiết nào, lạnh lùng liếc nó một cái, đầy cam chịu âm thầm đếm từ 1 đến 3. Quả nhiên, Harry chịu không nổi một kích của Genesis, lo lắng ôm nó vào lòng, {Lần sau em không được làm thế nữa. Có biết nguy hiểm lắm không hả?}

{Em xin lỗi, chủ nhân. Đừng giận em mà.} Genesis uỷ khuất cụng đầu vào má Harry, dáng vẻ manh chết người của nó hoàn toàn không dính líu gì đến dòng họ Rắn hùng mạnh khiến rắn khác nghe đến danh đã sợ mất mật.

Trận đấu kết thúc trong chiến thắng của Gryffindor, Fleamont đã nhanh hơn một bước bắt được Snitch mang về 150đ cho đội mình. Ai cũng một thân mồ hôi đáp xuống đất về chỗ nghỉ ngơi. Thay quần áo trở lại trường, khắp nơi đều đang bàn tán về con rắn của Harry, Genesis cứ vậy thành danh trong trường.

Harry không còn lo Genesis bị phát hiện nữa vì giờ ai mà chẳng biết đến sự tồn tại của nó, cái dáng vẻ ngẩng cao đầu kiêu ngạo khi nhóm trẻ trong nhà Slytherin khen ngợi thân hình xinh đẹp của nó khiến Harry cũng phải che mặt lắc đầu.

Genesis không còn bị nhốt trong phòng nữa, phấn khích bay khắp mọi nơi, rắn con không sợ trời không sợ đất, đu lên người Dumbledore, loạng choạng trước mặt Severus, bay xuống chỗ Nathalie nghe cô tán thưởng ngợi ca thân hình nó. Khi buồn chán sẽ bò sang quậy phá Fleamont và Cedric.

Vào một hôm, Genesis đã tìm thấy hai người bạn thân thiết nhất đối với nó.

"Được rồi, bé Genesis. Em đã xem pháo nổ hay chưa hả?" Fred cười xoa tay.

George vui vẻ lấy pháo nổ ra, "Genesis à, mừng em gia nhập hội của tụi anh nên chúng ta sẽ đốt pháo ăn mừng hé."

Genesis vui vẻ đập đập đuôi lên bàn, hai anh em sinh đôi liền bế nó chạy ra sân đốt pháo. Tiếng bùm bùm kinh động mấy học sinh trường, thầy giám thị Flich đã lâu không tóm được đứa học trò quậy nào liền nhanh chân rượt theo hai người một rắn.

"Haha! Em thấy đó, Genesis... Những hành động nhanh lẹ như vậy phải rèn luyện theo năm tháng."

Fred gật đầu lia lịa cùng em trai phổ cập kiến thức quậy phá của mình cho Rắn Sừng.


Trong một lần đi chơi cùng hai anh em sinh đôi, Genesis phát hiện một con chuột xấu nhất mà nó thấy từ lúc sinh ra tới giờ, Fred cười hề hề: "Tìm thấy mi rồi nha Scabbers!"

George phối hợp xoa tay, "Rơi vào tay bọn này thì mi chết chắc. Lên anh ơi."

"Ok em."

Hai anh em rượt theo bắt con chuột, chạy được một đoạn, cả hai nghe được tiếng rít sắc lạnh đánh vào màng nhĩ, không nhiều lời nữa mặc kệ Scabbers mà chạy về đường cũ.

Genesis tức giận rít lên hòng bức lui kẻ thù, xung quanh nó bắt đầu nổi lên những cơn gió lạnh, quét thẳng về phía kẻ dám tấn công nó. Calla đứng sau bức tường chật vật né tránh, không ngờ con rắn đi theo Harry lại có thể điều khiển gió. Phải dùng thần chú đánh lạc hướng mới thoát khỏi truy đuổi của Rắn Sừng.

Hai anh em song sinh nhìn cái đuôi mà Genesis kiêu ngạo nhất đã bị thương thì hiểu vấn đề, nó buồn bã không còn sức sống được hai anh em ôm đi kiếm Harry.

Cậu đang ngồi trò chuyện cùng nhóm Fleamont vô cùng vui vẻ thì thấy Genesis bị thương, Harry liền vội vàng mang nó đến chỗ Severus để anh chữa trị.

"Thần chú tấn công cấp cao..." Severus từ vết thương mà đánh giá.

Nghe vậy, Hermione và Harry đều giật mình, thấy những người còn lại không hiểu cô bèn giải thích: "Thần chú tấn công cấp cao chỉ có phù thuỷ trên 18 tuổi có đủ năng lực mới thi triển được."

Genesis được chữa trị, phần đuôi đã đắp thuốc dưỡng thương, lúc này nó mới có tinh thần rít lên giận dữ: {Chủ nhân, có kẻ muốn bắt em! Là tên đó!}

Harry nghe vậy thì sửng sốt, cậu nói: "Genesis nói có người muốn bắt nó đi."

Fred và George nhìn nhau rồi lắc đầu, Fred nói: "Lúc đấy bọn anh mang Genesis ra sau trường chơi, ở đó không có ai khác chỉ có bọn anh rồi tụi anh phát hiện ra con chuột Scabbers bị thất lạc đã lâu nên mới đuổi theo. Chưa đi xa đã nghe thấy tiếng của Genesis. Quay về liền không thấy ai."

Vụ tấn công này chỉ là khúc nhạc đệm nhưng vẫn khiến tinh thần thả lỏng mấy ngày nay của Harry biến mất, nghe đến danh con chuột Scabbers, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận